Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 359: Hành Trình
"Nếu như thuế họ không lấy họ lấy của những ai?" Tôn Vân hỏi.
"Những người đáng thu thuế." Thanh Tâm nói.
"Những người giàu có á?" Tôn Vân hỏi.
"Không, những người đáng thu thuế." Thanh Tâm đáp.
"Phàm nhân chẳng khác gì sâu kiến cả." Tôn Vân khẽ cười rồi bình phẩm.
Thanh Tâm cười mà chẳng nói.
Lò cò nhảy.
Đi theo người.
"Ở đây có ba nhà." Thanh Tâm chậm rãi cất tiếng nói.
"Một quản lý quan phủ."
"Một quản lý bán mua."
"Một quản lý sản xuất."
"Những kẻ khác chỉ có theo hoặc làm những điều cần làm."
"Để sống."
Thanh Tâm dừng chân lại.
Nhìn Tôn Vân.
Điềm nhiên nói.
Hai người lại đi tiếp.
Thanh Tâm dạo trên đường.
Với thiên nhiên cười nói.
"Ta không ngờ huynh đến tuổi này rồi mà chưa chuyện nam nữ đấy."
Tôn Vân ngạc nhiên.
Bật thốt.
"Sao đệ biết?"
"Đôi mắt."
Thanh Tâm điềm nhiên cười đáp.
"Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn mà."
Tôn Vân bật cười.
Hai người dạo chơi khắp nơi.
Rồi về nhà.
Khi về.
Trời đã chập tối.
"Hai người ăn đi."
"Ta đi ra ngoài chút."
Khi về đến nhà.
Thanh Tâm đối với Tôn Vân Thanh Hoan hai người mà nói.
Chưa kịp để người cất tiếng đáp lại đã xoay lưng rời đi.
"Hắn đi đâu vậy?" Tôn Vân quay sang Thanh Hoan mà hỏi.
Đôi mắt nàng u sầu chỉ vài chữ nói ra.
"Hắn có việc."
Hai người ngồi ăn cơm.
Thanh Hoan bắt đầu hỏi.
"Huynh có hay không người vợ?"
"Hay là đã kết hôn."
Tôn Vân nghe mặt đỏ.
Sao.
Tim đập nhanh thế này.
Ấp úng.
"Sao em, lại lại hỏi vậy?"
"Chỉ hỏi thôi." Chỉ như thế là đủ.
Chỉ đến thế là dừng.
Thiếu nữ khẽ cười lém lỉnh nói.
Lần đầu tiên hắn thấy.
Nụ cười này như thể dành cho riêng mình.
Ngày sau.
Đêm qua Thanh Tâm không về.
Đến cả Tôn Vân hắn cũng nghi hoặc không biết người đã đi đâu nữa.
Thanh Hoan nàng có vẻ như không chú ý đến điều ấy.
Dường như chuyện này đã xảy ra quá nhiều.
Sáng nay Tôn Vân hắn lên rừng bổ củi sớm.
Quan lại không thu thuế của những thứ chúng không xem là dân.
Điều này đối với những người như Tôn Vân cũng giảm đi phần nào về gánh nặng.
Lên rừng bổ củi để đêm có củi đốt.
Hái thuốc, lấy lá để phòng có việc cần phải dùng.
Đốn củi rồi lại bổ củi.
Hùng hực hết mình từ sáng sớm cho đến trưa.
Thanh Hoan nàng đã sớm dậy lo việc bếp núc.
Nấu bếp.
Lau nhà dọn chỗ bẩn.
Rồi còn phải phơi y phục.
Hai người một mạch làm mà chẳng nói lời gì.
Củi được bổ xong đã được xếp gọn cẩn thận.
Mang thuốc vào nhà.
Tôn Vân hắn phân loại kỹ.
Thứ nào cần cho việc nào.
Thứ nào không.
Hùng hục làm việc.
Sáng cho đến tối.
Không biết mệt mỏi.
Tối muộn.
Tiếng gõ cửa uỳnh uỳnh vang ra.
Giật mình Tôn Vân hắn từ trên giường tỉnh lại.
Nơi hắn ngủ là phòng của Thanh Tâm vẫn thường ở.
Chạy ra cửa hắn ngỡ Thanh Tâm về.
Nhưng khi mở cửa ra người đến lại là mấy người khác.
Họ có vẻ rất vội vàng.
"Ta nghe người ta nói ở đây có bác sĩ."
"Em trai ta bị bệnh liên tục đau bụng kể từ sáng cho đến giờ."
"Nếu huynh là bác sĩ xin mau cứu nó."
Tôn Vân ngó về người đang được cáng khiêng.
Chậm rãi đến kiểm tra từng chút một.
Sau đó.
Tôn Vân hắn khẽ cười.
"Ta sẽ chữa cho bệnh nhân ấy."
"Thật sao." Người đang khiêng nghe vậy mừng như đêm hội.
"Thật." Tôn Vân điềm nhiên đáp.
Đi lại vào nhà.
Cầm ra một con dao lớn.
Thanh Hoan nghe tiếng động nàng đã tỉnh.
Chạy ra hỏi Tôn Vân.
"Anh đang làm gì đấy?"
"Chữa bệnh." Tôn Vân khẽ mỉm cười.
Đi ra.
Thanh Hoan ở lại trong nhà nhỏ.
Lấy ra con dao.
Hướng người đang khiêng cáng nháy mắt.
Người khiêng cáng hổn hển thở đang gấp.
Họ không hiểu việc gì.
Tôn Vân hắn nói lớn.
"Chữa bệnh rất dễ dàng."
"Giờ ta sẽ lấy con dao sắc bén này."
"Mổ bụng của bệnh nhân ra."
"Lấy ra thứ bệnh đau."
"Chắc chắn sẽ khỏi bệnh."
Lo cho người trên cáng.
Chẳng biết hiểu hay không.
Người khiêng cáng gấp nói.
"Bác sĩ ơi không được."
"Nếu mổ ra thì hắn có thể mất máu rồi c·hết đấy."
"Hơn nữa con dao to và sắc thế kia."
"G·i·ế·t bò còn được chứ đừng nói g·iết người."
"Nhưng đây là cách duy nhất." Tôn Vân nháy mắt với người nói lớn.
Người khiêng cáng thở dài.
Gật đầu nói.
"Được rồi."
"Nếu đây là cách duy nhất."
Sai người hạ võng xuống.
Tôn Vân vác dao lớn đến gần.
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra từ trán của bệnh nhân.
Cởi áo ra.
Con dao sắc.
Thoáng chạm vào da thịt.
"Ôi dừng lại."
Người kia vội bật dậy.
"Đệ đã khỏi rồi."
Người vừa khiêng cáng nhìn vậy mà ngạc nhiên.
"Đương nhiên là khỏi ta vốn đâu có bệnh." Người bệnh nhân khi nãy đang nằm đau đớn giờ đứng lên gào ầm lên mà nói.
Người khiêng cáng nghe vậy sững sờ rồi ngạc nhiên.
Có vẻ chưa thấy được điều ấy, người đau bệnh, vốn đau bệnh giờ tức giận gào ầm lên đối với Tôn Vân mà mắng chửi.
"Huynh suýt nữa đã hại c·hết ta, còn tên khốn lang băm l·ừa đ·ảo này nữa."
"Không chữa được bệnh lại còn đòi mở ra lối riêng."
"Bay định chém ông đây đấy à."
Người vốn đau bệnh khi nãy liên tục chửi mắng Tôn Vân.
Thấy thế Tôn Vân chỉ cười.
Chậm rãi.
Quay sang người vốn ban nãy khiêng cáng giờ đang sững sờ chậm nói:
"Ta đã chữa được bệnh cho em ông rồi nhá."
"Khốn kh·iếp." Người vốn đau bệnh lúc này bỗng rú lên lao ra định đấm Tôn Vân đang đứng đấy.
Người ban nãy còn khiêng cáng đang sững sờ thì giờ bỗng tức giận.
Lao lên đấm người đau bệnh trước.
Văng tục chửi bậy.
"Khốn kh·iếp, bay dám lừa ông mày."
Răng gãy mà rơi xuống.
Máu chảy từ miệng ra.
Bị đấm ngã đất phải ôm đầu.
Người ban nãy còn khiêng cáng.
Giờ liên tục sút vào người đang đau bệnh.
Mà mắng chửi.
"Mẹ kiếp."
"Mẹ kiếp."
"Phí một ngày của ông."
"Phí một ngày của ông."
Mỗi câu chữ.
Là một cú sút thúc vào người.
Đánh đến nỗi.
Tôn Vân phải lao lên cản.
"Ông đây cho mày bệnh."
"Ông đây cho mày bệnh."
Hai cú sút cứ thế mà đánh.
Khi người đó được Tôn Vân kéo ra.
Người đau bệnh giờ đã gục ngất.
"Giờ thì bệnh thật rồi đấy." Tôn Vân chậm nói khẽ cười.
Người kia bình tĩnh lại rồi nhìn người đang nằm dưới đất.
Thở dài rồi chậm cất lời:
"Mong bác sĩ cứu giúp em trai ta khỏi bệnh."
"Được." Tôn Vân nghe gật đầu.
Đặt người lên cáng.
Hai người khiêng lên.
Mang vào trong nhà.
Sau một lúc toàn bộ được kiểm tra xong.
Tôn Vân mới chậm rãi cất lời nói.
"Răng gãy muốn hồi phục thì một là thay cái mới."
"Hay là làm thuốc riêng."
"Còn cơ thể không có bị gãy xương."
"Trầy xước tím tái thì có."
"Muốn hồi phục nhanh ta có thuốc sáng mới hái rồi điều chế có thể dùng để giúp được."
"Trả tiền cả thuốc lẫn công ta thì tính theo cân gạo hoặc thực phẩm hoặc thuốc, đều dùng được."
"Nhưng lần sau nhẹ nhàng hơn một chút." Tôn Vân chậm nói với một người.
Người ban nãy khiêng cán im lặng chẳng nói.
"Vâng chúng tôi sẽ thanh toán đủ."
Tôn Vân khẽ cười.
Chậm rãi đi lấy thuốc rồi điều trị cho người.
Sau khoảng một hai tiếng đồng hồ.
Vốn.
Định cho người ở lại.
Nhưng về thì cũng chẳng sao.
Hai người lại khiêng một người về.
Đóng cửa nhà dọn lại đồ cần dọn.
"Em vốn chỉ tưởng rằng anh chỉ có thể chữa mấy v·ết t·hương nhỏ thôi nhưng ai ngờ chữa được bệnh lớn cũng là có tài đấy."
"Ở nơi này cần phải có tác dụng thì mới tồn tại được em trai em đã nói còn gì."
"Gần như nơi nào chẳng vậy." Thanh Hoan bình luận nói.
"Đâu phải nơi nào cũng thế đâu." Tôn Vân chậm đáp lời.
"Để em dọn anh ngủ đi." Thanh Hoan gợi ý nói.
Tôn Vân nghe vậy thì suy nghĩ.
Sau cũng gật đầu.
"Vậy được nhờ em dọn."