Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 360: Mặt Quỷ

Chương 360: Mặt Quỷ


Một năm sau.

Tôn Vân giờ đây đã cưới vợ.

Giờ hắn đã là bác sĩ có tiếng trong vùng.

Được mọi người tôn kính.

Tuy không làm miễn phí.

Nhưng dân ai cũng quý.

Khéo đưa đẩy Tôn Vân.

"Chào Vân bác sĩ."

Đi qua một vùng xa để chữa bệnh.

Tôn Vân nghe được tiếng người chào mình.

Là người từng nằm trên cáng và người khiêng cáng.

Hai người giờ khỏe mạnh chăm chỉ làm ruộng rồi.

"Hai vị tốt."

"Không biết hai vị có bệnh tật chỗ nào không?" Tôn Vân ân cần đối với hai người hỏi.

"Hai chúng ta vẫn còn khỏe lắm." Người vốn đau bệnh khi trước giờ cười lớn đối với Tôn Vân mà nói.

Người bên cạnh thì nhìn người kia khẽ cau mày.

Sau mới đối với Tôn Vân tôn kính cất lời.

"Vân y sư hẳn là đến vùng này chữa bệnh."

"Không biết sau khi đó có thể vào nhà chúng tôi thưởng trà."

Tôn Vân nghe vậy dừng suy nghĩ.

Sau đó điềm nhiên gật đầu nói đáp lời.

"Nếu như thời gian cho phép ta sẽ dừng lại để khám xem nhà hai vị."

"Cảm ơn Vân y sư." Người khiêng cáng kia khẽ mỉm cười đáp lời.

Tôn Vân dừng lại ở một căn nhà lớn.

Nơi đây cũng có người hầu kẻ hạ.

Đón tiếp Tôn Vân đi vào nhà.

Chủ nhà dường như là một người đàn ông cao lớn.

Nhưng lại có một cái bụng hơi phệ.

"Vân y sư ngài đã đến."

"Lữ bách hộ ngài vẫn khỏe." Tôn Vân đối với người đàn ông kia điềm nhiên nói.

Lữ bách hộ.

Một người có ánh mắt và khả năng quản lý.

Đã tạo ra cái ăn cho rất nhiều người quanh đây.

Có những thứ.

Dù bên trên không coi.

Những kẻ là con người là con người.

Nhưng có những thứ.

Quyền lực không thể làm.

Có những kẻ từng nghĩ mình có thể thách thức.

Đã thử thu thứ thuế mà bên trên chẳng thèm thu.

Kết quả.

Trên dưới cả vùng đều.

C·hết sạch.

Tất cả đều có thể nhìn thấy.

Sự thống khổ đến tận cùng từ thể xác cho đến tâm hồn của những kẻ đó.

Nên ngươi có thể tạo ra công ăn việc làm cho người xung quanh.

Nhưng thu thuế rồi bảo vệ.

Đầu thai là thứ mà ngươi mong muốn đấy.

"Vân y sư mời ngài." Lữ bách hộ có vẻ rất gấp.

"Được." Tôn Vân đáp.

Đi trên hành lang dài.

Tôn Vân hắn hỏi.

"Nhưng người cần khám là ai và bị làm sao thưa ngài?" Tôn Vân lịch sự.

Lữ bách hộ vẻ chần chừ.

Cắn răng.

Rồi mới nói.

"Vân y sư lúc đó ngài tự xem rồi chuẩn đoán."

Xong không nói gì.

Tôn Vân hắn gật đầu.

Đi vào một căn biệt phủ riêng biệt.

Nơi có người hầu đứng canh.

Mùi hương thơm của dược thuốc.

Tỏa ra.

Sộc thẳng vào hai hốc mũi của Tôn Vân.

Khiến cho hắn cũng phải ngạc nhiên khi ngửi thấy.

Thấy Lữ bách hộ đến.

Những người hầu cúi mình rồi tránh ra.

Lữ bách hộ mở ra cánh cửa.

Trong phòng có giường lớn.

Với y sư rất nhiều.

Ai đó nằm trên giường.

Quanh thân toàn vải trắng.

Tôn Vân nghi ngờ.

Chậm tiến đến.

Hỏi.

"Đây là bệnh nhân?"

Lữ bách hộ gật đầu.

Phất tay để những y sư khác ra ngoài.

Lo lắng mà cất tiếng hỏi:

"Con gái ta nay mang thân bệnh."

"Không biết rằng có thể cứu được hay không?"

"Vậy còn phải xem là bệnh gì đã."

Tôn Vân sau khi đeo găng tay, bịt khẩu trang.

Khoác lên một lớp áo riêng biệt phủ kín người.

Mới chậm rãi tiến đến gần chiếc giường của cô con gái.

Nhẹ nhàng tháo từng lớp vải xuống.

Lộ ra.

Một mùi hương h·ôi t·hối đến cực độ.

Và một lớp da vô cùng kinh tởm.

"Bệnh mặt quỷ." Tôn Vân giật mình khẽ hô lên.

"Vâng." Lữ bách hộ từ đằng sau cúi đầu hơi vẻ xấu hổ cùng lo lắng nói.

Truyền thuyết quanh vùng này.

Xưa có người phụ nữ.

Đẹp đến nghiêng nước đổ thành.

Đàn ông trong vùng.

Trong thành ai cũng mê cô ấy.

Ai cũng muốn cô ấy.

Nhưng d·â·m d·ụ·c như thể là một tập tính của cô ấy.

Qua tay rất nhiều đàn ông tất cả để thỏa mãn d·ụ·c vọng của mình.

Thế nhưng dù biết cô ấy là vậy.

Đàn ông ai cũng muốn cô ấy.

Một hôm cô ấy bỗng tuyên bố một tin tức khiến cho tất cả mọi người chấn động.

Cô ấy sẽ từ bỏ mọi thứ để phụng sự cho thần linh.

Nam nhân ai cũng vì điều ấy mà tiếc thương.

Thế nhưng không ai cản bước được cô gái ấy.

Phụng sự cho thần linh.

Bằng tất cả sự tốt đẹp cô ấy có.

Nhưng d·â·m d·ụ·c là bản tính.

Cô không thể từ bỏ được.

Lời nguyện ước sẽ phụng sự thần linh trói buộc tâm trí cô.

D·â·m d·ụ·c trong lòng liên tục thúc đẩy.

Cô đã làm một chuyện không thể nào tha thứ.

Cô đã l·àm t·ình với bức tượng của thần linh.

Trên trời cao dường như thần linh cảm thấy bị xúc phạm với điều ấy.

Họ đã giáng xuống cho cô một lời nguyền, sự trừng phạt.

Từ nay về sau cô sẽ không thể l·àm t·ình được nữa.

Nếu không nguyền rủa sẽ đến với thân cô.

Nhưng cô đã không nghe lời nguyền rủa ấy.

Cô ấy đã tiếp tục làm với bức tượng.

Nói là phải làm.

Làm là nhanh chóng.

Trời bỗng nổi gió lớn đổ cơn mưa.

Sấm sét uỳnh uỳnh giáng xuống.

Khắp người cô gái xinh đẹp giờ bỗng nổi lên vô số mụn nhọt.

Da dẻ mịn màng giờ biến thành sần sùi xấu xí.

Khắp người hương thơm giờ hóa thành h·ôi t·hối.

Mái tóc mượt mà giờ miếng được miếng không.

Dáng người thướt tha giờ lưng gù chân ngắn.

Tất cả đàn ông trong vùng đều tránh xa ghẻ lạnh cô.

Tất cả phụ nữ trong vùng đều sợ hãi chẳng muốn đến gần.

Cứ mỗi khi trời mưa, gió lạnh, hay chớp giật.

Là cô lại liên tục đắm mình trong đau đớn của thống khổ.

Đau đớn và tuyệt vọng chẳng mấy chốc sau cô gái ấy đã t·ự t·ử lìa đời.

Đến khi người ta tìm được cái xác của cô ta.

Họ thấy một khuôn mặt quỷ dữ vô cùng kinh tởm.

Để rồi từ nay họ mới gọi đó.

Là căn bệnh mặt quỷ.

Về sau khi người ta nghiên cứu.

Họ mới phát hiện ra.

Bệnh mặt quỷ là căn bệnh có thể lây qua đường t·ình d·ục.

Thống khổ hơn tất cả các loại bệnh về t·ình d·ục khác.

Bệnh mặt quỷ chỉ được sinh ra khi người phụ nữ l·àm t·ình với vô số người đàn ông.

Phối đúng thuốc là có thể chữa dễ dàng.

Nhưng nếu để không ắt sẽ thống khổ đến c·hết.

"Thế nào thưa Vân y sư."

"Bệnh này liệu có thể chữa được không vậy?" Lữ bách hộ đối với Tôn Vân lo lắng mà kỳ vọng nói.

Tôn Vân sau khi xem bệnh xong.

Nghe rồi nghĩ.

Nghĩ rồi gật đầu.

Nói.

"Bệnh mặt quỷ có thể chữa."

Lữ bách hộ mừng rỡ.

Tôn Vân nói tiếp.

"Với ba bước chính."

"Và vài bước phụ."

"Thứ nhất là sửa trời."

"Trời cao, thần linh đối với lăng loàn quá độ d·â·m d·ụ·c nữ nhân mà chán ghét ban h·ình p·hạt."

"Bây giờ phải chữa được khi mưa đến, gió lạnh, sét giật, cô ấy không còn b·ị đ·au đớn nữa."

"Thứ hai là sửa người."

"D·â·m d·ụ·c và lăng loàn quá mức tỏa ra mùi hương khiến cho người ta dù ở xa cũng người được mà chán ghét."

"Phải chữa cho hết cái mùi hương đấy để không còn sinh ra mùi h·ôi t·hối nữa."

"Thứ ba là sửa lòng."

"Bệnh tật này khiến cho thân mình lưng thì gù mà chân thì rút ngắn, từ người bình thường hóa kỳ lạ."

"Phải chữa cho chân trở về bình thường, lưng phải được thẳng."

"Xong ba bước đấy là chữa được xong phần đầu."

"Cũng là phần quan trọng."

"Sau khi chữa xong ba bước chính."

"Sẽ đến theo vài bước phụ."

"Thứ nhất trong vòng một tháng không được làm chuyện đó."

"Thứ hai sau tháng đầu tiên kiêng cữ đến trong vòng một nam không được làm với quá mười người đàn ông."

"Thứ ba tốt nhất nên tìm một người đàn ông nào đó để yên ổn."

"Quá nhiều đôi khi cũng chẳng tốt."

Tôn Vân ân cần nói.

Lữ bách hộ nghe vậy cảm tạ thở phào nhẹ nhõm.

Chương 360: Mặt Quỷ