Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 361: Bác Sĩ
"Tạ Vân y sư."
"Nếu không có ngài ta cũng chẳng biết phải làm sao cả." Lữ bách hộ dắt lấy tay Tôn Vân trên hành lang dài, thở phào nhẹ nhõm, cảm kích mà nói.
"Không có gì, đấy là chuyện của bác sĩ." Tôn Vân khẽ cười khách khí đáp.
Gia nhân trong nhà đã đi chuẩn bị những thứ Tôn Vân hắn cần để chữa bệnh.
Đến căn nhà lớn.
Cửa phòng mở ra.
Lại hành lang dài.
Hai người trò chuyện.
Cửa mở rộng.
Bàn tiệc đầy.
"Mời Vân y sư dùng bữa." Lữ bách hộ thành kính đối với Tôn Vân mà nói.
Tôn Vân cảm kích.
Nhưng lễ nghi.
Đáp.
"Cảm ơn Lữ bách hộ ngài vì sự trịnh trọng, nhưng tiểu thư bệnh còn đang dang dở, ta nào có thể dùng bữa ngon."
Lữ bách hộ khẽ cười.
Nói.
"Vân y sư đáng kính, nhưng con gái ta nó cũng đã bệnh lâu rồi, việc chữa khỏi đâu phải chuyện ngày một ngày hai, đâu phải chuyện với một cái bụng đói."
Hiểu rằng không từ chối được nữa.
Hiểu rằng Lữ bách hộ có điều muốn nói.
Tôn Vân bình tĩnh ngồi xuống.
Lữ bách hộ theo đó cũng ngồi.
Gia nhân lui ra sau cái phất tay của ông chủ.
Nắm lấy tay của Tôn Vân.
Lữ bách hộ với khuôn mặt tràn đầy sự mệt mỏi cố gắng nở một nụ cười.
Nói.
"Cảm ơn ngài Vân y sư."
"Nếu không có ngài ta đã mất đi người con gái."
"Tuy ta cứ lặp đi lặp lại."
"Nhưng lòng này chẳng thể nói hết ra."
"Cảm ơn ngài."
Lữ bách hộ thật lòng cảm kích.
Tôn Vân vui vẻ.
Hai người vui vẻ dùng bữa.
Đến cuối bữa tiệc.
Khi rượu đã say xưa.
Lữ bách hộ mới nắm lấy tay của Tôn Vân mà nói.
"Vân y sư."
"Vâng thưa Lữ bách hộ." Tôn Vân làm vẻ ngà ngà say nhưng hắn hoàn toàn tỉnh táo.
"Vân y sư." Lữ bách hộ lại hỏi lại.
Với nụ cười vui vẻ.
"Vâng thưa Lữ bách hộ." Tôn Vân đã nghi ở trong lòng nhưng vẫn làm vẻ vui cười mà nói.
"Vân y sư." Lữ bách hộ lại hỏi lại.
Nhưng lần này là nghiêm mặt.
"Vâng thưa Lữ bách hộ." Tôn Vân đã chắc chắn sự nghi ngờ.
Lữ bách hộ đang không rõ là hắn tỉnh hay say.
Bẫy.
Nhưng Tôn Vân vẫn chọn diễn tiếp.
Để hiểu chuyện đang xảy ra.
"Ta chỉ có duy nhất một người con gái." Sau đó Lữ bách hộ bắt đầu rưng rưng nước mắt mà nói.
Giọng nghẹn ngào.
Đôi mắt thoáng đỏ.
"Tuy ta biết nó là một đứa chẳng tốt lành gì cả."
"Nhưng ta đã nuôi nó từ khi còn bé cho đến lớn."
"Dù sao cũng là một giọt máu đào."
"Vân y sư." Lữ bách hộ hai tay nắm lấy tay của Tôn Vân mà thành kính nói.
Tôn Vân im lặng.
"Xin ngài hãy chữa cho con gái của ta khỏi bệnh." Lữ bách hộ rưng rưng nước mắt cúi gục đầu hôn lên bàn tay của Tôn Vân.
Ở đây điều này thể hiện sự tôn kính nhất.
"Ta sẽ làm hết sức." Tôn Vân cảm nhận được tấm lòng của một người cha thương con gái.
Nhưng hắn không dám hứa chắc.
Mà chỉ nói.
Vậy thôi.
Lữ bách hộ cũng hiểu.
Gật đầu.
Ngoài cửa ngay sau đó có tiếng người gõ vào.
Là gia nhân đã chuẩn bị xong thang thuốc.
"Mau đi thôi."
Tôn Vân như hiền y cứu người bệnh.
Lập tức đứng lên mà nói.
Lữ bách hộ cũng theo đó lập tức đứng lên.
Tôn Vân đi trước.
Ánh mắt Lữ bách hộ đánh sang người gia nhân.
Người gia nhân hiểu.
Đưa Tôn Vân đi.
Lữ bách hộ ngồi xuống.
Tự rót rượu vào chén.
Âm u.
Nặng nề.
Tâm trạng.
Chỉ qua cuộc trò chuyện nhỏ.
Chỉ qua vài câu chữ.
Lữ bách hộ đã biết.
Tôn Vân không chắc tuyệt đối có thể chữa được bệnh.
Ông nhìn lên bầu trời.
Rồi nhìn xuống ly rượu.
Uống cạn.
Lập tức đi.
Tôn Vân lập tức pha chế thuốc.
Sau khi đã kiểm tra.
Sau một lúc chế thuốc.
Thành phẩm được tạo ra.
Thang thuốc này người gọi.
Là thang thuốc trời thương.
Chỉ vậy mới chữa được.
Căn bệnh bị trời ghét.
Tôn Vân đối với gia nhân phân phối.
Hắn cần mười gia nhân nữ.
Phương thuốc này muốn dùng.
Giai đoạn đầu muốn chữa.
Cần có hai công đoạn.
Một là uống thuốc này.
Hai là bôi ở ngoài.
Lữ bách hộ nhanh chóng gọi mười gia nhân nữ đến.
Không quan trọng xấu đẹp già trẻ.
Tôn Vân lập tức đi vào phòng của cô con gái.
Phân phối cho những người làm nhanh chóng cởi hết băng gạc ra.
Để lộ ra thân hình ghê tởm.
Phân phối người mở miệng cô gái ấy.
Rót thứ thuốc này cho cô gái uống ngay.
Ngay sau đó phân phối cho gia nhân.
Dùng thuốc này bôi khắp người cô gái.
Quá trình này diễn ra cách nhanh chóng.
Nhưng công đoạn khó nhất là bước này.
Giống như trong những cuốn tiểu thuyết.
Nói về nhân vật chính.
Những kẻ được trời thương.
Trải qua muôn thử thách.
Mới nếm được quả ngọt.
Công đoạn này cũng vậy.
Từ ghét hóa thành thương.
Kẻ bị bôi bị uống.
Phải chịu muôn cực hình.
Từ ngoài xác trong thân.
Để thân được đẹp đẽ.
Cô gái ấy ngay sau đó đã gào lên trong đau đớn.
Giãy giụa đến kinh người.
Lữ bách hộ nhìn con.
Đối Tôn Vân mà hỏi.
"Nó bị sao thưa ngài?"
Tôn Vân nhìn cô gái.
Trong lòng cũng rối răm.
Nhưng đây là một cách.
Một đường để mà đi.
Nói.
"Giai đoạn đầu có khó."
"Cái khó của nó đây."
"Vì lòng thương mà cứu."
"Là hại cũng là thương."
Nói như nói cho Lữ bách hộ nghe, cũng như nói cho mình.
Hiểu.
Lữ bách hộ đứng lặng.
Tôn Vân phân phối cho gia nhân giữ lấy người.
Sau khoảng mười phút cơn đau ngừng.
Gia nhân người nào cũng mệt mỏi.
Kẻ sắp c·hết còn giãy mạnh hơn những kẻ đang sống.
Lữ bách hộ lo lắng.
Nhưng chưa dám đến nhìn con.
Tôn Vân vẫn đứng lặng.
Sau.
Mới phân phối cho những người làm.
Lau đi cho sạch.
Những tạp chất đen ngòm dính khắp cơ thể người con gái.
Khăn sạch được mang lên.
Nước ấm được mang tới.
Sau một lúc lau chùi.
Thân thể đẹp được lộ ra.
Nước da trắng má hồng.
"Bây giờ được chưa?"
Lữ bách hộ cất tiếng gấp gáp hỏi.
"Chỉ còn hai bước nữa." Tôn Vân mỉm cười cất tiếng đáp.
Lữ bách hộ cười.
"Hãy để hai bước còn lại cho tương lai."
"Giờ ta về trước." Tôn Vân lịch sự đáp.
Lữ bách hộ vui vẻ quay lại nhìn.
Hơi tụt hứng.
Nhưng cũng biết.
Không giữ Tôn Vân lại được.
Phân phối gia nhân đưa tiễn.
Còn.
Bản thân ra với nơi con gái.
Tôn Vân được hộ tống tử tế đến từng bước chân.
Rời ra khỏi nhà.
Tôn Vân lịch sự chào.
Rồi rời sang nhà của người khiêng cáng lúc đó.
Người khiêng cáng đang ăn cơm.
Thấy Tôn Vân đến.
Vui vẻ mời người vào.
Mời hắn dùng bữa.
"Tôi đã ăn qua ở nhà bệnh nhân rồi." Tôn Vân lịch sự nói trước tấm lòng của người khiêng cáng.
Người khiêng cáng cười hiểu ý không cố mời tiếp nữa.
Bữa cơm giản gị.
Chỉ có ba người.
Một gái.
Hai trai.
Gái hình như là vợ của người khiêng cáng.
Một người phụ nữ có dung mạo đẹp nếu so sáng với những người quanh thôn.
Trai trừ người khiêng cáng ra thì hắn là con trai ruột.
Dung mạo không phải quá tuấn tú.
Nhưng thân thể từng chút một được mài dũa.
Cũng được nói là đẹp.
Người khiêng cáng làm gia đình là làm nông.
Mỗi năm thu hoạch được bao nhiêu thì dùng bằng đấy.
Phần còn lại nếu dư ra thì dùng làm hàng trao đổi.
Với hàng xóm quanh đây.
Nổi tiếng nhất người trao đổi vẫn phải kể đến Lữ bách hộ.
"Vân bác sĩ tài nghẹ hơn người."
"Mặt quỷ bệnh giữ dằn như thế."
"Cũng không làm khó được con người ấy."
Tôn Vân không nói.
Hắn chỉ khẽ cười.
"Huynh tìm ta."
"Hẳn là liên quan đến chuyện này à."
Tôn Vân nhìn người khiêng cáng với đôi mắt.
Ta hiểu.
Mà nói.
Người khiêng cáng cười.
Không nói nhưng cũng chẳng phủ nhận.
Tôn Vân lại hỏi tiếp.
"Sao huynh lại biết ta đến nhà Lữ Bách hộ chữa bệnh?"