Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 362: Thương Con

Chương 362: Thương Con


"Ai chẳng biết rằng Lữ bách hộ có một người con gái bệnh."

"Vả lại."

"Chỉ cho Lữ bách hộ đến nhà huynh cũng là ta."

"Khó trách." Tôn Vân cười đáp.

"Ta có việc đối với huynh cần nhờ." Người khiêng cáng đối với Tôn Vân nghiêm túc mà nói.

"Thẳng thắn vậy sao." Tôn Vân với không mấy nghiêm túc mà hờ hững đáp lại.

Người khiêng cáng hiểu ánh mắt của Tôn Vân ấy.

Nhưng vẫn cố nói ra.

"Ta mong huynh giới thiệu con ta với cô gái ấy con của Lữ bách hộ."

Tôn Vân ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Rồi khinh thường nói.

"Huynh vì tiền mà điên rồi."

Người khiêng cáng lắc đầu.

Tay chỉ ra sau.

"Không."

"Nó vì tình mà loạn."

Tôn Vân nhìn sang hướng đấy.

Nhìn cậu thanh niên mới lớn.

Ban đầu không tin khinh thường.

Nhưng nhìn ánh mắt của cậu thiếu niên ấy.

Tôn Vân hắn sốc.

Đến ngoạc cả mồm.

Hắn không nói.

Người khiêng cáng im lặng quay sang hướng khác mà xấu hổ.

Cậu thiếu niên im lặng bẽn lẽn.

Tôn Vân.

Ngạc nhiên.

Ngập ngừng.

Im lặng.

Đứng lên.

Nói.

"Ta sẽ cố hết sức."

Sau đó bỏ đi.

Chẳng nói lời gì.

Lúc Tôn Vân về đến nhà đã là lúc nửa đêm.

Liễu Thanh Hoan nàng vẫn thức để chờ đợi.

Thấy người về nàng cười khẽ châm chọc:

"Sao hôm nay chàng về sớm trời tối đâu."

Tôn Vân nghe vậy gượng gạo cười.

"Là bệnh hay bệnh nhân?" Rót một ly rượu.

Nhà tự làm.

Thanh Hoan nàng kéo ghế để hắn ngồi xuống.

Bưng ly rượu đến trước mặt hắn xem.

Ngắm nhìn ly rượu đỏ tươi như máu mới.

Tôn vân khẽ ậm ừ.

Một hơi uống cạn rồi mới nói ra.

"Là người."

"Chàng đã nghĩ ra cách giải quyết chưa?" Thanh Hoan lặng rồi khẽ hỏi.

Tôn Vân nghe vậy thì chậm chậm đáp.

"Đã nghĩ ra rồi nhưng hơi khó xử."

"Ta không ngại chàng có vợ bé thêm đâu."

"Phụ nữ các nàng thật lắm trò." Tôn Vân nghe vậy liếc mắt sang Thanh Hoan nhìn rồi cười, nói.

Uống hết cốc.

Định lấy thêm.

Tay nắm lấy.

Người giữ lại.

Tôn Vân nhìn.

Rồi nhận ra.

Cười rồi nói.

"Làm sao."

"Trách móc ta vì vi phạm lời hứa sẽ không che dấu bất kỳ điều gì à?"

"Ta đâu có nói vậy." Thanh Hoan nàng mỉm cười nhưng tay vẫn nắm lấy cái chai.

Cái chai như thể cái chỗ cho vấn đề buồn cười ấy.

"Lời không nói nhưng ý nói trong tim." Tôn Vân nghe vậy đối đáp.

"Mắt thấy xác há lại thấy điều trong lòng." Thanh Hoan nghe vậy đối lời.

Cả hai người bật cười.

Tôn Vân hắn kéo lấy cả Thanh Hoan và cái chai vào lòng hắn.

Rót ly rượu đầy cho qua một đêm thôi.

Ngày sau.

Tôn Vân đang ngủ.

Tiếng gõ cửa từ xa vang tới.

Tâm trí hắn thoáng thoáng tỉnh.

Nhưng đôi mắt chẳng chịu mở ra.

Cốc nước cạnh giường.

Đã được Thanh Hoan dội thẳng vào mặt hắn.

Mở đôi mắt vội tỉnh dậy.

Hắn nhìn Thanh Hoan rồi bật cười.

Nói.

"Không phải ai cũng có cách gọi dậy như nàng."

"Không phải ai cũng gọi được chàng dạy." Thanh Hoan đối đáp ngay.

Tôn Vân cười.

Mặc quần áo.

Đi ra mau.

Người của Lữ Bách Hộ.

Đã đến để đón Tôn Vân đi chữa bệnh rồi.

"Lữ bách hộ." Sau khoảng một thời gian ngắn.

Tôn Vân hắn đã tới nhà của Lữ bách hộ.

Vừa tới nhà.

Lữ bách hộ liền nắm lấy tay hắn kéo đi mà gấp nói.

"Vân y sư."

"Ngài cuối cùng cũng đã đến."

"Ngài mau, mau đến đây."

Tôn Vân hắn vẫn bình tĩnh đi theo người.

Dù có bị người lôi nhanh hơn gió.

Vừa đi.

Tôn Vân hắn vừa điềm tĩnh hỏi.

"Không biết là thưa Lữ bách hộ, tiểu thư giờ ra sao?"

Lữ bách hộ cắn răng.

Không nói.

Đến khi cánh cửa mở ra.

Một mùi thơm của hương hoa.

Sộc thẳng vào mũi của Tôn Vân.

Hắn chẳng chút cau mày.

Thấy người nắm trên giường giờ đã ngồi được dậy.

Tôn Vân chậm rãi tiến đến gần.

Lữ bách hộ cũng gấp.

Thấy Tôn Vân đến gần cô gái.

Mới cất tiếng nói.

Lo lắng nói.

"Vân y sư."

"Từ sau khi ngày hôm qua ngài chữa."

"Nó đã ngồi được dậy."

"Nhưng đến giờ từ lúc chữa khỏi."

"Toàn thân nó cứ tỏa ra mùi hương thơm."

Tôn Vân nghe vậy thì mỉm cười rồi nói.

"Đây không phải là căn bệnh hay chuyện gì xấu."

"Đây chỉ là trạng thái khi chữa bệnh."

"Trạng thái được trời thương."

"Người lúc nào cũng tỏa ra mùi hương thơm mát."

"Lữ bách hộ ngài không cần phải lo lắng làm gì."

Lữ bách hộ nghe vậy như thả được cục tạ ở trong lòng.

Thở dài nhẹ nhõm nói.

"Cảm ơn Vân y sư."

"Dù sao cũng là có điểm lạ."

"Nên ta quá lo lắng rồi."

Tôn Vân chỉ cười mà không nói thêm nữa.

"Vậy ta chữa tiếp giai đoạn hai nhé." Tôn Vân gợi ý nói.

Lữ bách hộ nghe vậy.

Nhớ ra điều gì đó.

Rồi cất tiếng.

"Nhưng chẳng phải h·ôi t·hối mùi hương là ở giai đoạn hai."

"Người tỏa ra mùi hương thơm thì giai đoạn hai ấy phải được chữa rồi chứ."

Tôn Vân mỉm cười rồi lắc đầu nói.

"Không, đây chỉ hiện tượng của việc chữa khỏi giai đoạn một trời thương thôi."

"Sau mấy ngày nếu không chữa nốt giai đoạn hai mùi hương thơm sẽ biến mất."

"Mùi h·ôi t·hối lại hiện lên."

"Nên tranh thủ lúc mùi hương thơm."

"Chữa cho đỡ phải phòng tránh."

Tôn Vân nói khéo.

Lữ bách hộ hiểu.

"Mời ngài."

Lữ bách hộ nói.

Rồi yên lặng.

Tôn Vân nói cho mấy vị y sư và người làm ở gần đó.

Lấy ra những loại thuốc mà mình cần.

Điều chế rồi nghiền nó ra thành vụn nhỏ.

Sau chế thành nước thuốc cho dễ uống.

"D·â·m d·ụ·c và lăng loàn quá mức là thứ khiến cho thân thể tỏa ra mùi hương khiến cho người khác chán ghét chẳng muốn lại gần."

"Uống xong nước này hãy bọc người lại như cũ."

"Đừng quá lỏng cũng đừng quá kín kẻo họ lại không thở được mà nghẹt hơi."

"Bọc phải chắc, phải chặt."

"Để khoảng một tuần là được rồi."

"Hãy nhớ rằng chỉ nên nới lỏng khi ăn uống."

"Nhưng đừng lỏng quá kẻo rơi ra."

"Vậy hiểu chưa."

Tôn Vân đối với những người làm cùng y sư quanh đó ân cần mà giảng dạy.

Những người y sư cùng người làm nơi đó đối với Tôn Vân hắn thành kính cảm ân mà gật đầu.

"Vâng thưa Vân y sư họ nói."

Tôn Vân mỉm cười gật đầu rồi rời đi.

Nói chuyện với Lữ bách hộ vài câu rồi để Lữ bách hộ người với con gái.

"Thưa cha." Khi Lữ bách hộ đến gần con gái giờ đang được bọc vào trong lớp vải.

Cất tiếng nói.

Lữ bách hộ nghe vậy.

Quay sang.

Nhìn xuống con gái.

Im lặng mà chẳng nói.

Trong lòng có qua nhiều lời để nghĩ.

Con gái tiếp tục nói.

Dù đã nhận ra tất cả những cảm xúc của Lữ bách hộ rồi.

"Con biết con đã làm rất nhiều chuyện khiến cho cha phải xấu hổ."

"Phải thấy sỉ nhục."

"Con chẳng có lời nào để bào chữa."

"Cũng."

"Chẳng đổ lỗi cho một ai."

"Vì hơn ai hết con hiểu rằng."

"Con không còn là một cô bé ngây thơ vừa mới bước vào trong đời sống nữa."

Băng đã quấn che nửa bên mặt.

"Tội lỗi đã làm ra."

"Không thể nào tháo xuống."

"Giống như dùng dao đ·âm c·hết n·gười."

"Đâu thể nào kéo người hồi sinh."

"Thế nhưng lãng tử cũng có thể quay đầu."

"Đồ tể cũng có thể buông đồ đao xuống."

"Tuy con đã làm những chuyện như kỹ nữ đáng sỉ nhục."

"Nhưng căn bệnh đã khiến cho con phải suy nghĩ rất nhiều."

"Nhân reo thì quả gặt."

"Nếu đây là quả của nó thì con cũng không oán hận một phút giây nào."

"Đã ở trong khổ."

"Mới biết khổ đau đớn."

"Đời phàm nhân ngắn ngủi."

"Có lẽ chẳng trăm năm."

"Con gái khi bệnh lành rồi khỏi."

"Sẽ tìm một chốn để nương thân xây gia đình."

"Mong cho cha thanh toàn với điều ấy."

Lữ bách hộ nhìn xuống con gái.

Trước có nóng giận.

Nay đã nguội lạnh.

Lòng chỉ đau khổ.

Chẳng cất nên lời.

Nhục cho cái danh là nhục một.

Thương cho con gái là thương mười.

Con gây họa ô danh cha mẹ chịu.

Thương con thứ ấy thương không ngừng.

Chương 362: Thương Con