Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 363: Tâm Tình

Chương 363: Tâm Tình


Tối rồi bên đèn dầu.

Lữ bách hộ đọc sách.

Đêm rồi mà chưa ngủ.

Mặt sao vẫn sầu bi.

Lữ phu nhân chậm rãi tiến đến nơi người chồng của mình.

Tay chạm nhẹ, nhẹ lấy đôi vai.

Nặng nề, như cõi lòng của người cha vậy.

"Bà chưa ngủ sao?" Nắm lấy đôi tay gầy của người phụ nữ.

Đặt nhẹ lên nó một nụ hôn.

Lữ bách hộ sầu muộn cất tiếng.

"Chẳng có người vợ nào lại đi ngủ trước chồng mình cả." Đặt chén trà nóng mới pha xuống bàn.

Người phụ nữ đối với Lữ bách hộ chân tình nói.

"Thời thế thay đổi bà không cần thế."

"Những thứ không đổi nên giữ nguyên." Lữ bách hộ đối với nữ nhân lo lắng nói, người phụ nữ ấy điềm nhiên đáp tiếng người đi.

Lữ bách hộ thở dài mệt nhọc.

"Ta đang dự tính là." Lữ bách hộ nói.

Rồi ngập ngừng im lặng.

"Là cho nó cưới lấy Vân y sư." Như đoán được ý chồng Lữ phu nhân chậm nói.

Lữ bách hộ gật đầu.

"Làm thiếp thất cũng được."

"Phẩm giá mất đi rồi." Rồi lại thở dài nặng nề nói.

"Con gái của Lữ bách hộ phẩm giá có lùn đến mấy sao lại gọi nó là thấp." Lữ phu nhân như bà mẹ, dù biết, nhưng vẫn tranh luận cho con gái của mình mà nói.

"Nhưng nó làm."

"Làm." Tay đập mạnh xuống bàn Lữ bách hộ hơi lớn tiếng, lớn tiếng.

Rồi lại nghẹn ngào.

"Để ta nghĩ cách." Lữ bách hộ vuốt lấy mái tóc xuề xòa của mình lên mà nói.

"Vân y sư đã có vợ, là người tốt, đối tượng tốt để nó yên ấm mà gả về."

"Thiếu gì người." Lữ phu nhân nói, nói vì sự kiêu ngạo của bản thân, sự kiêu ngạo của con gái, sự,...

Về nhiều điều trong tâm trí của một con người.

"Người vì tiền." Lữ bách hộ hừ lạnh, như đã hiểu tâm trạng của vợ, nhưng đôi mắt đã trải qua nắng gió sương, không mù mờ trước những điều phi thực tế, đứng lên rồi chậm rãi bỏ đi.

Phòng một mình.

Sáng sớm.

Tôn Vân tối qua.

Không về nhà ngủ.

Đi đến đầu làng.

Người hắn mệt lả.

Lăn ra bãi rơm bãi cỏ gần nơi đó.

Thân chìm vào đấy làm một giấc ngon lành.

Sáng sớm dậy sớm hơn cả giờ gà cất tiếng gáy.

Khi hắn dậy đàn bò còn chưa đi ăn cỏ.

Kiếm một chỗ sông suối để vệ sinh cá nhân.

Sạch sẽ thơm tho mới đi khám chữa cho người.

Một tuần cứ trôi.

Tôn Vân ít về.

Hay đi khám chữa.

Cho trời đến đêm.

Lúc đi trên đường Tôn Vân hắn bị người kéo lại vào trong ngõ.

Là con trai người khiêng cáng.

Anh nông dân thân thiện.

Tôn Vân hắn gọi vậy.

"Vân bác sĩ chuyện sao rồi?" Anh nông dân thân thiện hơi có chút lúng túng, ngại ngùng, chờ mong, mà hỏi.

Tôn Vân hắn mới sực nhớ ra chuyện này, rồi giật mình vỗ chán.

"Ta quên mất đấy."

Anh nông dân thân thiện ban đầu còn chờ mong.

Xong cũng hơi thất vọng.

Thấy được cái vẻ mặt đấy của anh nông dân.

Tôn Vân mỉm cười.

Rồi nói.

"Dù sao người cũng đang trong giai đoạn chữa bệnh."

"Đi hỏi những chuyện đấy thì không hay."

"Đợi cho người chữa bệnh xong."

"Hỏi cũng có đâu muộn."

"Người làm gì có cánh."

"Sao có thể bay đi."

Tôn Vân thoáng an ủi.

Thế nào anh nông dân nghe xong lại càng lo lắng càng buồn.

"Đúng là hỏi thế gian tình ái là gì." Tôn Vân thấy vậy khẽ cười rồi bình phẩm.

Sau vỗ vỗ vai anh nông dân thân thiện rồi rời đi.

Một anh nông dân chất phác cùng một cô tiểu thư dạng háng.

Đúng là hỏi thế gian tình ái là gì.

Tôn Vân đến nhà của Lữ bách hộ.

Mấy hôm nay toàn ăn nhờ ấy đấy mà.

Hắn ít khi về nhà với gia đình.

Có khi về cũng là khi trời tối.

Ăn đây vừa tiện.

Vừa quan sát được tình hình bệnh nhân luôn.

Sau một tuần giai đoạn hai đã chữa khỏi.

Tôn Vân hắn đến phòng như mọi ngày để quan sát.

Rồi rời đi.

Thuốc thang mọi thứ cho giai đoạn ba đều đã được Tôn Vân hắn chuẩn bị hết rồi.

Dù có phải chữa bệnh nhân những người khác.

Dự kiến đến chiều là chữa.

Giờ.

Tôn Vân với Lữ bách hộ đang dùng cơm.

Dạo đây mấy ngày.

Lữ bách hộ hắn đối với Tôn Vân nhiệt tình lắm.

Nhiệt tình quá khiến cho người nhiều hồ nghi.

Thế nhưng Tôn Vân vẫn ăn chẳng chậm chạp.

Chiều đã đến.

Tôn Vân sớm xuôi cơm.

Đến phòng của bệnh nhân.

Chậm tháo lớp vải xuống.

Giờ là giai đoạn ba.

Giờ giai đoạn sửa lòng.

Đây cũng là giai đoạn nặng nhọc nhất.

Tôn Vân bắt đầu làm khi được người mang thuốc thang đến và Lữ bách hộ từ xa cho phép.

Thân gù, lưng xấu, chân thọt, tay ngắn, da dẻ mụn nhọt, sần sùi.

Muốn chữa.

Phải sửa từng chút một.

Trước hết khiến cô mê.

Bằng cái cách dùng thuốc.

Sau phải bảo đảm chắc.

Khi máu tươi chảy ra.

Cô gái sẽ không c·h·ế·t.

Bôi thuốc.

Nặn mụn.

Một giờ.

Không.

Nửa ngày.

Mất nửa ngày Tôn Vân hắn đã nặn hết toàn bộ số mụn nhọt trên cơ thể của người con gái.

Không có dụng cụ chuyên sâu.

Hơn nữa.

Lại còn chi chít khắp mọi nơi trên cơ thể.

Khiến cho Tôn Vân hắn phải vất vả.

Mãi.

Thì mới xong.

Để mụn đi ra.

Để những máu cần chảy mới chảy.

Không công đoạn dư thừa.

Cũng là quá trình của Tôn Vân hắn đấy.

Giờ lập tức bôi thuốc.

Hơn nữa phải bôi nhanh.

Nặn mụn xong thân sẽ không mụn.

Nhưng còn bệnh thân chỉ vậy được nhất thời.

Nếu để qua đêm.

Thân sẽ lại chi chít mụn.

Bôi thuốc rồi.

Mụn nhọt sẽ không lên.

Vất vả đôi chút.

Giai đoạn ba hắn xong được bước đầu.

Nghỉ ngơi.

Xong khi thời gian đến.

Thuốc khô hắn lập tức nói cho gia nhân cho người đi tắm ngay.

Tắm xong xuôi.

Thân thể giờ đã không còn mụn nhọt.

Chỉ còn sần sùi về da thịt.

Lưng gù.

Chân thọt, tay ngắn mấy vấn đề cần xử lý thôi.

Sần sùi về da thịt sau khi người tắm xong được Tôn Vân bôi lên một lớp bọt gì đó.

Sau một lúc lớp bọt đấy liên tục nở rộ, lớn lên thành những bong bỏng khổng lồ.

Cô gái khi đi tắm sớm đã tỉnh, giờ chẳng biết đau hay không những nhắm mắt chẳng nói.

Tôn Vân thấy vậy vẫn im lặng quan sát.

Sau.

Mới nói người đến lau đi số bọt đã nở lớn trên người cô.

Hương thơm tho tỏa ra khắp căn phòng.

Giờ chỉ còn giai đoạn cuối của bước ba.

Giai đoạn này.

Vừa là dễ.

Vừa là khó nhất.

Chỉ cần phẫu thuật.

Vậy là được.

Nhưng đây mới là chỗ khó.

Căn bệnh này.

Nó giống như một lời nguyền do ai đó cố ý tạo ra.

Một cách xấu bụng vậy.

Khi tay chân bị rút ngắn.

Khi tấm lưng bị gù.

Tay chân ấy.

Nó không mất đi mà bị teo lại.

Lưng chỗ đấy.

Lại thế nào bị phình lên.

Kết hợp với da sần sùi, người hôi thối.

Đây rất giống với một lời nguyền do người nào đó cố ý, xấu bụng dựng thành.

Trước hết cho người uống thuốc.

Thuốc này.

Giúp cho xương không còn bị teo lại.

Và nhanh chóng.

Về lại như cũ.

Thế nhưng.

Xấu bụng ở chỗ.

Là nó không còn teo mà liên tục phát triển.

Phẫu thuật.

Để loại bỏ những phần lệch.

Đảm bảo không có những chỗ thừa.

Máu cần thiết đã được chuẩn bị.

Thuốc.

Người cũng đã uống.

Trước Tôn Vân hắn nhìn nhầm dù đã chuẩn bị rất cẩn thận.

Tưởng thuốc mê đã hết nên hắn vô tình suy nghĩ đến cách gây mê vật lý.

Thế nhưng nhìn lại thuốc vẫn còn.

Sau cũng suy nghĩ lại vì gây mê vật lý thoáng chốc là người sẽ tỉnh ngay.

Thay ra những bộ đồ cẩn thận.

Gọi những người có thể phụ giúp được thì đi vào.

Tôn Vân.

Hắn bắt đầu phẫu thuật.

Làm việc.

Khiến cho hắn trở nên căng thẳng.

Nhất.

Là khi đang phẫu thuật thứ này.

Xương bị teo liên tục phát triển.

Mọc ra.

Phần thừa đã bị hắn cắt lại lập tức ngay.

Không một động tác thừa tất cả phải hoàn chỉnh.

Nếu không sẽ có sẹo trên thân thể người con gái.

Chương 363: Tâm Tình