Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 364: Khỏi Bệnh

Chương 364: Khỏi Bệnh


Sống c·hết.

Chỉ trong một tích tắc.

Một ý niệm.

Một sai lầm.

Của người.

Của gì đó.

Tôn Vân.

Hắn.

Hắn.

Hắn.

Thành công.

Ca phẫu thuật đã thành công.

Khâu lại mọi v·ết t·hương.

Đảm bảo cơ thể không vết sẹo.

Tôn Vân hắn thở dài.

Sung sướng.

Mệt mỏi.

Kiểm tra những gì cần kiểm tra.

Dặn dò những gì cần dặn dò.

Tôn Vân hắn rời đi khỏi phòng.

Đón lấy.

Là ánh mắt kỳ vọng cùng với sự chờ đợi của Lữ phu nhân cùng Lữ bách hộ.

Tôn Vân nhìn hai người.

Dù mệt mỏi.

Nhưng vẫn mỉm cười.

Nói.

"Thành công."

Sự rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt mệt mỏi của Lữ bách hộ.

Sự sung sướng đến mất đi thói thường ngày của Lữ phu nhân.

Một người rối rít đến cảm tạ hắn.

Người sau cũng mừng nhưng chậm đợi.

Lời.

Còn nhiều điều phải nói.

Tôn Vân cũng không để ý.

Theo hướng gia nhân chỉ đi tắm rửa sạch người.

Ngâm mình trong bồn nước nóng.

Tôn Vân hắn tận hưởng.

Không chỉ cảm giác sung sướng ấm áp mà dòng nước nóng mang lại.

Mà còn cảm giác sung sướng khi thành công thực hiện ca phẫu thuật khó.

Hắn thoáng mệt.

Muốn nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi trong sung sướng.

Mở mắt.

Hắn lỡ ngủ quên.

Ra ngoài.

Đã có người làm sạch bộ đồ cho hắn mặc.

Tự thay vào.

Người dẫn tới.

Phòng ăn nơi Lữ bách hộ cùng Lữ phu nhân đang ngồi.

Hắn ngồi xuống.

Hai người vui vẻ.

Hắn cũng vậy.

"Vân công tử ngài đã tới." Lữ bách hộ vui vẻ tự tay đối với Tôn Vân rót rượu cười mà nói.

Mặt ông rạng rỡ như ánh mặt trời.

Bình rượu nhìn cổ kính lâu đời.

Như đã được chôn từ dưới đất mười năm trời vậy.

Tôn Vân uống.

Hắn khoan khoái.

Không ngần ngại.

Lần đầu tiên trên đời hắn nếm.

Một loại rượu ngon đến thế này.

Tôn Vân liếm môi muốn uống tiếp.

Lữ bách hộ cười khoan khoái.

Thấy vậy hiểu ý liền rót tiếp luôn.

Bữa ăn đơn giản chỉ có ba người Lữ bách hộ vợ chồng cùng với Tôn Vân.

Thịt ngon ăn hết.

Chưa dấu hiệu dừng.

Bỗng Lữ bách hộ xích lại ngồi gần với Tôn Vân.

Tay nắm tay hai người rất thân mật.

Tôn Vân không có phản ứng khác.

"Cảm ơn Vân y sư." Lữ bách hộ đã thôi đi nụ cười mà đối với Tôn Vân chân thành nói.

Tôn Vân hắn hiểu.

Đáp lại.

"Đấy là trách nghiệm của một người bác sĩ phải làm."

Lữ bách hộ khẽ cười.

Vẫy tay.

Lữ phu nhân lui ra.

Ngoài cửa có một đống người tiến vào.

Tay bưng cành vàng ôm ngọc lụa.

Vải tốt thức ăn chứa muôn vàn.

Tôn Vân nhìn thấy hiểu ý định từ chối.

Lữ bách hộ đã lên tiếng cất lời.

"Ta chỉ có duy nhất một người con gái."

"Tuy nó nghịch ngợm nhưng nó vẫn là con gái ta."

"Để được như hôm nay lỗi cũng nằm ở phận làm cha."

"Nhờ Vân y sư nó mới trở lại làm người bình thường được."

"Tuy biết rằng Vân y sư người đã có bảng giá."

"Nhưng đây coi như là."

"Tấm lòng của người cha."

"Mong Vân y sư nhận lấy."

Tôn Vân nghe đến đây biết từ chối là không phải.

Nhưng hắn có nguyên tắc nên giờ phải suy nghĩ.

Vải có hàng trăm thứ vải cao cấp.

Gạo thực phẩm lên đến cả tấn từng phần.

Gà mái trăm con gà trống trăm con.

Bò heo, đực cái mỗi giống trăm phần.

Dược liệu thuốc thang nhiều vô số.

Đủ đây cũng thấy Lữ bách hộ.

Có lòng như thế nào.

Tôn Vân hắn vui vẻ nhận lấy.

Nhưng vẫn phải khiêm tốn.

"Vậy ta xin nhận."

"Cảm ơn Lữ bách hộ."

Lữ bách hộ mỉm cười.

"Cảm ơn ở phần ta."

Nói rồi vẫy vẫy tay.

Cho người làm mang đồ.

Tôn Vân vốn được Lữ bách hộ mời nghỉ lại ở trong nhà.

Nhưng hắn đã từ chối.

Trở về cùng đoàn người sau lời tạm biệt với Lữ bách hộ cùng phu nhân.

Hắn hân hoan trong chiến thắng.

Vợ hắn.

Vẫn như mọi ngày đang chờ nơi trước cửa.

Nhìn hắn đang vẫy tay đắc thắng.

Nàng cũng chỉ mỉm cười.

"Đây là phần thưởng cho việc chữa bệnh?" Khi hắn đến gần.

Nàng chậm hỏi.

"Phải." Tôn Vân hắn cười rồi vui vẻ nói.

Sờ qua rồi vỗ nhẹ lên lớp vải trắng mỏng trên lưng ngựa.

Liễu Thanh Hoan nàng khẽ cười rồi cất tiếng.

"Trả không đúng giá sẽ mất đi sự công bằng."

Tôn Vân nghe vậy ôm rồi thơm lên trán của nàng rồi nói:

"Công bằng không phải là thứ phù hợp ở vùng đất này."

"Cũng phải." Thanh Hoan khẽ cười đáp lại.

Sáng sớm hôm sau.

Tôn Vân hắn tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon.

Một đêm trăng sáng.

Thanh Hoan đã dậy trước.

Hắn cũng phải tỉnh.

Vệ sinh cá nhân rồi ăn bữa sáng mà nàng đã nấu.

Hắn ra ngoài thấy nàng đang chỉ huy những người làm xây những chuồng lớn nuôi động vật.

"Ta không biết nàng còn là kiến trúc sư đấy." Tôn Vân từ đằng sau ôm lấy nàng rồi nói.

Vuốt lấy má của Tôn Vân người chẳng thèm quay lại.

Thanh Hoan nàng khẽ cười rồi cất tiếng:

"Còn nhiều điều chàng chưa biết về ta lắm."

"Vậy có lẽ ta phải học thêm rồi." Tôn Vân cười đáp lại.

Nhân công nhiều.

Vật liệu lắm.

Thanh Hoan nàng cũng có tài.

Thoáng chốc là xong.

Chuồng gà.

Chuồng bò.

Chuồng heo.

Kho để đồ.

Vân vân.

Đất rộng.

Nên không lo là không có chỗ để.

"Có lẽ phải bớt chút hai chúng ta thế này là thừa." Tôn Vân hắn khi trưa đến quan sát mọi thứ đều đã được làm xong khẽ cười rồi nói.

"Không hẳn."

"Vật thừa có thể đổi mà." Thanh Hoan nàng điềm nhiên phản bác.

Tôn Vân cười chẳng nói.

Hai trăm con gà.

Trăm mái trăm trống.

Hai trăm con bò.

Trăm đực trăm cái.

Hai trăm con heo.

Chia đều cái đực.

Đi cùng với Thanh Hoan nàng đi quan sát.

Tôn Vân hắn chầm trồ.

Xong cũng cất tiếng mà nói.

"Có khi phải thuê người làm."

"Thế này là quá nhiều để chăm sóc."

"Phải." Thanh Hoan nàng nghe vậy xong cũng gật đầu.

Nói là làm.

Làm là ngay.

Nhân mạch đã có.

Tôn Vân hắn đi đến nhà Lữ bách hộ.

Xem có thể thuê được người.

Lữ bách hộ đối với Tôn Vân niềm nở đón tiếp.

Sau vài cuộc trò chuyện.

Lữ bách hộ định cho Tôn Vân hắn thuê một trăm.

Nhưng Tôn Vân hắn chỉ nhận mười.

Mười người làm được thuê đến nhà hắn.

Năm nam cùng năm nữ.

Chia đều.

Hạt giống giờ cũng nhiều.

Có thể mở rộng ruộng.

Mặc dù nói là đồ thừa có thể đổi.

Nhưng Tôn Vân hắn cũng chẳng biết đổi cái gì.

Trong nhà giờ đồ vật nào cần cũng chẳng thiếu.

Khi người đã đến được thuê về.

Thanh Hoan bắt đầu chia ra công việc.

Nam chủ yếu lấy làm ruộng.

Nữ chủ yếu lấy chăm sóc động vật, gia cầm.

Đồ đạc chẳng thiếu nên không lo.

Tôn Vân hắn dành ra ba ngày ở nhà để ổn định cùng sắp xếp mọi thứ.

Xong lại quay về bình thường.

Hắn quay về bình thường.

Còn Thanh Hoan nàng giờ dù không phải làm việc nhà.

Nhưng phải để ý tất cả người làm cùng ruộng vườn mọi thứ.

Bà chủ lớn.

Ba chữ đấy Tôn Vân dành cho nàng.

Hôm nay Tôn Vân đi chữa bệnh cho người ở làng xa.

Nhưng thuận đường nên ghé qua làng của Lữ bách hộ.

Đi trên đường có người biết kẻ không.

Nhưng chủ yếu Tôn Vân được chào đón lắm.

Bỗng khi đang đi vào con ngõ nhỏ.

Tôn Vân hắn gặp người kéo hắn vào.

Không chống cự cứ để việc thuận theo.

Tại lâu lâu hắn sinh bệnh tò mò.

"Vân bác sĩ không biết chuyện thế nào rồi?"

Hóa ra là anh nông dân thân thiện.

Tôn Vân hắn vẫn nhớ chuyện tình ấy.

Nhớ còn chẳng quên.

"Ta nghe nói cô ấy đã được ngài chữa khỏi."

"Nhưng không biết cô ấy giờ ra sao?"

"Có hay không khỏe lại, đã đi lại hay chưa?"

Tôn Vân hắn bật cười trong lòng vì anh nông dân thân thiện đối với cô gái kia quá đà lo lắng.

Nhưng chuyện có nhiều cái khó.

Vì đối với Lữ bách hộ bây giờ.

Hắn khó để mà mở lời cho đứa con gái vừa chữa khỏi căn bệnh đấy cưới ai.

Hơn nữa.

Còn phải kiêng thêm một tháng một năm nữa.

Chỉ sợ đến lúc đấy nói giờ người nghĩ khác rồi.

Chương 364: Khỏi Bệnh