Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 365: Thân Thiện

Chương 365: Thân Thiện


Năm sau.

Tôn Vân với nhà Lữ bách hộ quan hệ trở nên vô cùng thân thiết.

Hắn luôn đến xem Lữ tiểu thư quá trình phục hồi.

Nàng tuân theo lời khuyên của bác sĩ.

Mỗi quan hệ của hắn và nàng cải thiện rất nhiều.

Trở nên vô cùng thân thiết.

Lữ bách hộ cùng Lữ phu nhân đối với hắn rất niềm nở.

Hắn cũng biết chứ không phải không.

Hai người đang nghĩ gì.

Nhưng hắn đã có vợ.

Hơn nữa.

Còn anh nông dân thân thiện nữa.

Hắn đã tìm hiểu câu chuyện của anh nông dân thân thiện.

Hắn đã biết.

Hóa ra.

Người là điên vì tình thật.

Một đứa trẻ từ bé đến lớn.

Chỉ yêu đúng một người.

Trái tim ấy.

Không cho chỗ cho bất kỳ người nào khác cả.

Khiến cho Tôn Vân.

Vô cùng yên tâm nếu giao Lữ tiểu thư cho người ấy.

Dù biết rằng thế gian có nhiều k·ẻ g·ian trá.

Thích vậy đấy.

Một lòng một dạ đấy.

Nhưng có rồi sẽ khác.

Cảm xúc của họ.

Chỉ có ở nơi chưa có được.

Nhưng không xuất hiện ở nơi đã chinh phục xong

Nhưng Tôn Vân hắn rõ ràng.

Anh nông dân thân thiện.

Quá yêu nàng.

Yêu đến nỗi.

Thế.

Yêu đến nỗi.

Khẽ cười khi nghĩ đến.

Tôn Vân hắn nghĩ không nên lôi hết cảm xúc của người ra nữa.

Nhưng đôi mắt nhìn người của Tôn Vân đã qua năm tháng.

Ít nhất vẫn có hiểu một hai.

Một năm qua.

Là một năm tốt lành.

Danh tiếng của hắn đã vang ra khắp vùng.

Rất nhiều người tìm đến hắn để chữa bệnh.

Hắn có thể cứu được nhiều hơn.

Của cải trong nhà khá nhiều.

Sinh sôi liên tục vượt qua cả đủ ăn đủ sống.

Hắn có thể giúp được những người đang gặp khó.

Tin vui hơn cả.

Là vợ hắn đã mang thai.

Bước đến trước của nhà Lữ bách hộ.

Hắn biết rằng.

Ngày này cũng đã tới.

Ngày mà.

Hắn bước vào.

"Vân y sư." Lữ bách hộ niềm nở đối với hắn chào hỏi nói.

"Lữ bách hộ." Hắn niềm nở đáp lời.

"Người cầu ngài chữa bệnh quả là đông như chảy hội, người được ngài chữa khỏi nhiều như lá ở trong rừng cây rậm rạp." Lữ bách hộ nắm lấy tay của Tôn Vân thân mật mà cười nói.

Tôn Vân không thấy lạ mà kính cẩn đáp lại:

"Cảm ơn Lữ bách hộ ngợi khen, nhưng ta cũng không ngờ nơi đây quá nhiều người bị bệnh."

Đối với vấn đề quá nhiều người bệnh.

Hắn còn có chút tiếc thương.

"Đấy là do nơi đây chỉ có mình ngài là bác sĩ tốt." Lữ bách hộ nghe vậy thì đáp lại.

Dắt tay Tôn Vân ra nơi bàn trà.

Nơi đó đã có Lữ phu nhân cùng Lữ tiểu thư ngồi đó.

Trở lại dáng vẻ xưa.

Lữ tiểu thư xinh đẹp.

"Lữ phu nhân."

"Lữ tiểu thư."

Tôn Vân đối với hai người kính trọng.

"Đây là."

Lữ tiểu thư đối với Tôn Vân thủ ngại ngùng.

Thủ thỉ.

"Khăn tay ta tặng ngài."

Lấy ra một cái khăn.

Nhỏ nhưng được khâu may cẩn thận.

Tuy.

Vẫn có một vài chi tiết nhỏ.

Nhưng vẫn thấy được đây một tấm lòng.

Tôn Vân nhìn khăn.

Ngừng lại.

Tập tục nơi này.

Khăn tay nữ nhân tặng.

Dành cho nam nhân mến.

Dành cho người trăm năm.

Tôn Vân không dám nhận.

Hắn cũng biết.

Nhiều điều sẽ ảnh hưởng ra sao.

Nhưng hắn.

Không dám nhận.

Vì lời hứa với anh nông dân thân thiện ấy.

Vì hắn có vợ rồi.

Lữ bách hộ thoáng thở dài.

Tâm trạng vui.

Có bớt bớt đi chút.

Nhưng thương nhân lâu năm.

Đâu phải.

Là không thể diễn được.

Nhưng hôm nay.

Lữ bách hộ.

Hắn không muốn diễn.

Vì hôm nay.

Là ngày cuối cùng Vân y sư đến nơi này.

Cũng đã trọn vẹn thời điểm.

Một năm.

Vốn chỉ hai tháng.

Nhưng Tôn Vân hắn lắng lo.

Ca đầu tiên hắn chữa về bệnh này.

Lữ bách hộ cũng có riêng mình ý.

Thế nhưng.

Một năm rồi.

Không có vấn đề.

Không có lý do.

Mượn lý do khác vẫn mời được.

Nhưng Vân y sư.

Giờ là người mà ai cũng muốn dành thời gian với.

Lữ bách hộ không phải cứ muốn là giữ người được.

Tôn Vân hắn kiểm tra qua người con gái.

Thấy bình ổn.

Hắn vui cười.

Trò chuyện cùng ba người.

Bốn người buổi trà tốt.

Nhưng khi Tôn Vân định đi.

Lữ bách hộ.

Đã lên tiếng hỏi.

"Vân y sư không biết."

"Con gái tôi trong mắt ngài thế nào?"

Cái gì đến cũng phải đến.

Tôn Vân hắn đã lường trước được điều này.

Im lặng.

Chẳng nói.

Mọi người.

Cũng vậy.

Dường như ai cũng chờ đợi câu trả lời của một người.

"Lữ tiểu thư."

"Là một người con gái rất xinh đẹp."

Tôn Vân.

Đối với Lữ bách hộ gia đình mà nói.

"Có được một người vợ không?"

"Dù là th·iếp cũng được." Lữ phu nhân đối với Tôn Vân vội vàng cất tiếng nói.

Lữ bách hộ dù nghe cũng không thích.

Thế nhưng vẫn chờ đợi câu trả lời từ người.

Tôn Vân lại im lặng.

Im lặng.

Lữ tiểu thư.

Ánh mắt dõi theo nhìn Tôn Vân ấy.

Tôn Vân hắn nhìn nàng.

Sau cất tiếng.

"Ta xin lỗi."

Sụp đổ tâm trạng của ba người.

"Không phải vì."

"Lữ tiểu thư không xinh đẹp, không phù hợp."

Hắn bắt đầu nói.

"Với ta."

"Mà là vì."

"Có một người đối với Lữ tiểu thư bao nhiêu năm tháng dài chờ đợi."

"Một người."

"Một lòng một dạ với Lữ tiểu thư."

"Chứ không phải là."

"Hạng người sớm mong có bỏ."

"Hay là nếu ép cưới hạng người như ta thân người này nhưng tâm người khác."

Lữ tiểu thư nghe vậy ngạc nhiên.

Hai người Lữ bách hộ cùng Lữ phu nhân cũng vậy.

Nhưng tâm trạng hai người Lữ bách hộ và Lữ phu nhân lại thoáng chút có gì đấy khó chịu.

"Không biết." Lữ bách hộ nói.

"Là người nào được Vân y sư giới thiệu."

"Là người nào một lòng một dạ với con gái ta."

Lữ bách hộ đối với Tôn Vân tuy buồn.

Nhưng lại chờ mong đối với người khác mà nói.

Tôn Vân hắn thấy vậy.

Biết rằng hi vọng có.

Mới cất tiếng.

Giới thiệu.

"Người ấy là người ở trong ngôi làng này."

"Sinh trong gia đình ngay thẳng."

"Tính cách chất phác lại thiện lương."

"Thế nhưng cũng không phải là quá mức ngu xuẩn."

"Chỉ là quá say đắm yêu một người."

Lữ tiểu thư nghe vậy càng ngạc nhiên.

Hai vợ chồng Lữ bách hộ nửa tin nửa ngờ.

"Không biết có thể dẫn ta đến gặp vị ấy." Lữ bách hộ ngăn Lữ tiểu thư lại.

Cất tiếng nói trước.

"Được." Tôn Vân vui mừng trong lòng nhưng ngoài điềm nhiên cất tiếng nói.

Hai người dắt tay hai người đi.

Hai người ở nhà hai người đợi.

Tôn Vân với Lữ bách hộ đi trước tìm anh nông dân thân thiện.

Lữ phu nhân cùng Lữ tiểu thư ở nhà hiếu kỳ người.

Trái tim của người thiếu nữ bỗng có đôi chút nhộn nhịp.

Anh nông dân thân thiện vừa mới đi làm ruộng về.

Mồ hôi lấm láp khắp người.

Nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ ở trên môi.

Lữ bách hộ đi theo Tôn Vân.

Có hiếu kỳ.

Có khó chịu.

Có cảm thông.

Có chờ mong.

Vô vàn cảm xúc trong tâm trí một người khi đi theo y sư Tôn Vân ấy.

Nhưng tất cả đều giấu hết sau giọng nói nụ cười.

"Vân y sư." Giọng nói của anh nông dân thân thiện từ xa nhìn thấy Tôn Vân mà vang lên.

Nụ cười rạng rỡ giống như bầu trời sáng.

Dù cho mệt mỏi nơi đồng ruộng.

Cũng không thể làm một người biến cọc cằn khó nhau.

Anh nông dân thân thiện đi lại gần Tôn Vân với chờ mong.

"Vân y sư mấy hôm không gặp?"

Hỏi thăm nhau bằng lời nói thật lòng.

Giọng nói này.

Gương mặt này.

Bỗng sao tự dưng hiện lên trong tâm trí của Lữ bách hộ.

Người này.

Lữ bách hộ đã gặp rồi.

Vào ngày hôm ấy.

Lữ bách hộ sau khi đi một chuyến hành trình dài về.

Có đi vận động thể thao đôi chút.

Nhưng vô tình bị ngã.

Vết thương chảy máu ra.

Khiến cho việc đi lại khó khăn.

Có một cậu thiếu niên đã không quản khó.

Xé áo bản thân mình.

Sơ chế v·ết t·hương gọn.

Rồi cõng người đưa về đến tận nhà.

Dù khi đi là trời sáng.

Khi về là trời khuya.

Một quãng hành trình dài vừa đi vừa nghỉ.

Thế nhưng cậu thiếu niên không kêu nhọc.

Miệng luôn luôn nụ cười.

Khi đã đưa được người về.

Lại còn kiên quyết không nhận quà trả ơn.

Lữ bách hộ vẫn nhớ như in người đó.

Anh nông dân thân thiện.

Chương 365: Thân Thiện