Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 366: Một Nửa
"Lữ đại nhân." Anh nông dân thân thiện đối với Lữ bách hộ sau lưng Tôn Vân mỉm cười chào.
"Cậu." Lữ bách hộ ngạc nhiên lại bất ngờ.
Lời chưa thốt lên.
Lời ngập ngừng chẳng nói.
"Vâng bác." Anh nông dân thân thiện vẫn chẳng hiểu mà ngơ ngác.
Nhưng vẫn đối với hai người chào hỏi.
Tôn Vân thấy vậy.
Chỉ cười.
Đối với anh nông dân thân thiện.
Khẽ nói.
"Ta đã thực hiện lời hứa."
Để cho người tỉnh ngộ.
Rồi hắn xoay bước.
Rời đi.
Để lại Lữ bách hộ cùng anh nông dân thân thiện.
Đều hiểu câu chuyện.
Đều biết điều gì.
Đi thẳng vào vấn đề.
Một năm sau.
Đứa con đầu lòng của Tôn Vân hắn ra đời.
Đây là lần đầu tiên.
Tôn Vân hắn cảm nhận được niềm hạnh phúc này.
Ôm đứa con trong tay.
Những cảm xúc lần đầu tiên trong đời xuất hiện trong tâm trí của hắn.
Giống như viên ngọc quý vậy.
Hắn không nỡ làm rơi.
Ôm nó yên trong tay.
Thiên thần nhỏ của bố.
Một năm này con gái của Lữ bách hộ.
Lữ tiểu thư và anh nông dân thân thiện cũng làm đám cưới.
Để mừng đám cưới cho hai người.
Hắn đưa chín mươi đôi gà.
Chín mươi đôi bò.
Chín mươi đôi lợn.
Và vô vàn món đồ khác nữa.
Dù sao hắn cũng hiểu ý của Lữ bách hộ trước đó.
Cho nhiều là để cưới làm th·iếp.
Giờ không cưới.
Thì phải gửi đúng người.
Chỉ giữ lại một phần.
Làm cái gọi.
Là phí chữa bệnh.
Trong đám cưới ngày vui.
Đứa em vợ của hắn không xuất hiện.
Cũng đã được một thời gian Tôn Vân hắn nhận thấy rằng không biết người đã đi đâu.
Nhưng vợ hắn nói rằng nó đã lớn và trước đó đã từng đi kiểu vậy rồi nên hắn không để tâm lắm.
Chỉ hi vọng người bình an vậy là được rồi.
Lữ bách hộ gia đình và gia đinh.
Tôn Vân vợ chồng cùng gia đình.
Cùng.
Một ông lão đánh cá ngồi ở một góc bữa tiệc.
Đám cưới kết thúc.
Hai người Lữ tiểu thư cùng anh nông dân thân thiện quyết định chuyển đi sang làng của Tôn Vân hắn.
Gọi là làng nhưng từ khi hai người họ đến mới có được hai hộ gia đình.
Ấy thế mà vẫn rất vui.
Tôn Vân hắn giúp hai người dựng nhà dựng cửa.
Tất nhiên.
Anh nông dân thân thiện quen tay hay việc là người dựng toàn bộ căn nhà.
Thế nhưng Tôn Vân hắn rất vui vì việc mình giúp đỡ.
Một năm nữa trôi qua thật bình lặng.
Đứa con đầu lòng của hắn giờ đã bước vào giai đoạn tập đi.
Quan sát từng bước chân trên chuyến hành trình đầu của đứa nhỏ.
Làm cho Tôn Vân hắn muốn rơi cả nước mắt vì vui mừng.
Tôn Vân giờ đang khám cho vợ chồng Lữ bách hộ.
Vì chẳng biết vì sao hai người không có con.
Mấy tên thầy lùa nói rằng đây là trời phạt.
Mấy điều mơ hồ chẳng rõ để hắn xem thực tế là thế nào.
Là do vợ hay do chồng.
Do Lữ tiểu thư không thể có thai.
Hay anh nông dân thân thiện không thể sinh con.
Một người đã khám xong không phải anh nông dân thân thiện.
Giờ lại đến khám Lữ tiểu thư.
Khi Tôn Vân hắn đang khám bệnh thì có người bị xách vào.
Vứt bịch ra đất ấy.
Như một túi rác bẩn.
Lại còn bốc mùi nữa.
Sau lưng là đám người đi vào.
Máu tuy khô.
Nhưng hắn vẫn ngửi được thoang thoảng thứ mùi tanh hôi ấy trên cái cái bị xách vào kia.
Đầu bị đội một túi vải cũ rách trùm vào.
Có vẻ vẫn còn sống lấy không khí qua những khe hở của cái túi rách.
Anh nông dân thân thiện đang đứng đấy đối mặt với toàn bộ bọn họ.
Tôn Vân hắn đối với Lữ tiểu thư chấn an rồi cười nói:
"Để ta cùng với chồng nàng ra xem."
"Một người khả năng bị đối phương đánh lén thì phiền lắm."
Đang nằm trên giường để khám bệnh, Lữ tiểu thư nghe vậy lo lắng nhìn ra ngoài.
Rồi gật đầu nói:
"Được nhưng người nhiều hai người phải cẩn thận."
"Để ta gọi cho cha ta."
"Lúc này chốn đi là hợp lý nhất." Tôn Vân hắn nghe vậy đối với nàng cười đáp lại rồi trở ra.
Sau khi ra ngoài ánh mắt dõi vào Lữ tiểu thư đã biến mất.
Tôn Vân yên tâm đi ra ngoài.
Kiên cường khí thế anh nông dân thân thiện không sợ hãi trước một đám người.
Cơ bắp cuồn cuộn nhưng thon gọn.
Tay lại cầm một thanh đao dài sắc.
Bén giống như mỗi ngày được mài dũa.
Dù cho đám đông có ngông cuồng hùng hổ.
Cũng không ai thực dám đến gần.
Có vẻ t·ranh c·hấp không ở nơi anh nông dân.
Khi hai bên chỉ đứng nhìn nhau mà im lặng.
Tôn Vân nhìn xuống người đang nằm hổn hển ở dưới đất.
Mặc mùi hôi mặc máu tanh kinh người.
Tôn Vân hắn cau mày một thoáng.
Rồi đứng lên.
Hắn lờ mờ đoán được đây là ai.
Đoán một nửa.
"Vân y sư." Một người trong đám người kia khi nhìn thấy Tôn Vân thì trịnh trọng nói.
Đây có vẻ như là người thuyết minh cho những người còn lại.
Dáng người nhỏ nhìn dáng loắt choắt, mà không nên gọi với từ loát choắt, mà gọi dáng khác, kết hợp với đôi mắt lươn nữa.
Sinh tồn, kiếm được miếng tiền ở những nơi hắc bang hội nhóm, những kẻ chẳng khỏe mạnh phải có đầu não và khéo sống nữa nếu không muốn m·ất m·ạng.
Cơ bắp và trí tuệ cái này bù cái kia.
Ấy mới hợp lại thành một hắc bang hoàn hảo.
Một tông phái, gia đình.
Gọi vậy.
"Vân y sư."
"Người đã đến." Người thuyết minh đối với Tôn Vân hơi cúi đầu thành kính nói.
"Ta luôn ở đây cũng chẳng đi mấy đâu." Tôn Vân đối với người thuyết minh thoáng lạnh nhạt đáp lời.
Người thuyết minh biết thái độ ấy cười hiểu ý Vân y sư mà đi thẳng vào vấn đề luôn nói.
"Thưa Vân y sư."
"Em vợ của ngài sau một năm dài ở với bên chúng tôi đã nợ chúng tôi rất nhiều tiền."
"Hi vọng ngài thanh toán một cách hợp lý và cụ thể."
"Có thể dùng trâu bò lợn gà, của cải, vải vóc, ..." Để hoàn lại tiền cho phải phép.
Tôn Vân hắn nhìn xuống người đang nằm dưới đất rồi lại nhìn lên, lạnh nhạt như vô tình mà điềm nhiên nói:
"Các ngươi đã biết nó là em vợ ta nên mới ép nó vào chơi rồi nợ nần như vậy phải không."
Người thuyết minh nghe vậy làm vẻ mặt bàng hoàng.
Dơ hai tay lên như thể mình vô tội rồi cười nói.
"Không."
"Chúng tôi chưa bao giờ ép người cả."
"Chỉ là người bị dụ.'
"Dụ phải trả giá mà thôi."
"Dẫu sao thì tương lai chúng tôi vẫn mong được Vân y sư cứu chữa nữa mà."
"Các vị tự tin rằng tiền bạc có thể làm tất cả nhỉ." Tôn Vân nghe vậy thoáng cười rồi nói.
"Không nhưng chúng tôi tin vào đạo đức của một lương y." Người thuyết minh nghe vậy cười đáp.
"Ta chỉ là một bác sĩ, không phải là lương y." Tôn Vân cười lắc đầu.
Vươn tay ra.
Nói.
"Giấy nợ đâu."
Người thuyết minh lấy từ trong túi ra một tờ giấy nợ.
Ở trên đấy ghi rõ toàn bộ hóa đơn cụ thể.
Tôn Vân hắn nhìn.
Lướt qua.
Mãi mới đọc hết.
"Đã trừ tiền v·ết t·hương rồi hả?" Tôn Vân hắn kiểm tra xong rồi mới nói.
Đám người đằng sau kia nghe vậy phá lên cười.
Người thuyết minh im lặng.
Sau một lúc mới vươn tay ra mà cản lại.
"Vậy mới mang người đến đây để kiểm tra sau mới biết bồi thường."
"Ha ha." Tôn Vân cười.
"Các vị kiếm tạm một chỗ nào để đợi đi."
"Ta đi bàn bạc với kia rồi trả tiền."
"Tất nhiên."
"Người cần đi theo, có thể đi theo để chắc chắn."
"Dù sao đất này của đấy chạy đi đâu."
Tôn Vân liếc mắt thoáng nhìn đám người.
Người thuyết minh thấy vậy thì cười.
Lắc đầu nói.
"Chúng ta tin vào phẩm hạnh của Vân y sư."
"Chắc chắn sẽ không vì chút của cải mà bỏ đi danh tiếng."
"Các vị quá coi trọng ta với danh tiếng rồi đấy." Tôn Vân cười điềm nhiên lắc đầu.