Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 367: Cuối Đời
Tôn Vân đi vào.
Trong nhà đang có Thanh Hoan cùng đứa trẻ.
Tôn Vân vui mừng.
Nhưng trong mắt có chút đượm buồn Thanh Hoan nàng có thể nhìn thấy.
Nàng hỏi:
"Vì sao lại mang nỗi buồn trong đôi mắt?"
Tôn Vân nghe vậy đặt xuống đứa trẻ.
Rồi thở dài.
Nói.
"Thanh Tâm đã trở lại."
Thanh Hoan nàng vẫn nghe.
Tôn Vân im lặng trong thoáng chốc.
Rồi lại nói tiếp.
"Nhưng lại bị người lừa dính vào c·ờ· ·b·ạ·c."
"Chúng ta."
"Nên trả cho họ để chuộc người."
"Ta hiểu." Thanh Hoan nàng ẵm đứa bé lên người rồi nói.
"Ý chàng đã quyết." Nàng hỏi lại.
Tôn Vân nghe vậy hơi sững sờ, rồi khẽ cười gật đầu nói.
"Ý ta đã quyết."
Của cải được người hầu mang đến để trả nợ chuộc người.
Một số gia nhân không nuôi nổi giờ phải chuyển sang nhà anh nông dân thân thiện để sống.
Chỉ giữ lại phần nào là vừa đủ.
Tôn Vân đón người chữa bệnh rồi thở dài.
Lau bụi bẩn rửa sạch v·ết t·hương.
"Chắc hẳn cậu phải chịu khổ nhiều lắm."
Tôn Vân chậm rãi khẽ nói.
Thanh Hoan giờ đang cho trẻ con ngủ.
Chỉ còn hắn ngồi chăm sóc Thanh Tâm.
Có những v·ết t·hương nhiễm bẩn nên cắt bỏ.
Nhưng với khéo léo Tôn Vân hắn vẫn muốn cứu lấy người.
Dẫu sao cũng là em vợ nên phải hoàn thiện.
Từ đó đến đây hắn vẫn coi như người nhà.
Chữa bệnh cho người suốt một đêm dài không ngủ.
Sáng hôm sau khi Thanh Hoan đến Thanh Tâm hắn đã được phủ kín với thuốc rồi.
Tôn Vân bây giờ đã đi chữa bệnh ở nơi khác.
Nhìn đứa em đang nằm trên giường.
Thanh Hoan nàng lặng chẳng nói.
"Ít nhất ta biết hắn coi ta như người nhà." Thanh Tâm có vẻ áy náy cất lên lời.
"Phải." Thanh Hoan nàng chậm rãi đáp.
"Ít nhất ta biết đệ đã đi đâu."
Dưới sự chăm sóc tận tình của Tôn Vân.
Thanh Tâm một thời gian sau đã lành lặn mạnh khỏe.
Hứa với hắn rằng sẽ không còn làm chuyện xấu ác.
Tôn Vân tin vào lời nói ấy chẳng nghi.
Mấy năm dài nữa trôi qua.
Đứa trẻ ngày nào giờ đã lớn.
Tôn Vân giờ đã là một người đứng tuổi.
Thanh Hoan cũng qua cái tuổi của Thanh Xuân.
Ở trong suốt mấy năm dài này.
Cãi nhau có cãi nhau.
Mắng nhau cũng là vậy.
Thế nhưng tình cảm của hai người vẫn bền vững.
Chắc hơn keo sơn.
Thanh Tâm thực hiện đúng lời hứa sẽ không còn làm điều xấu ác.
Suốt những năm qua luôn phụ giúp gia đình.
Có tài trong quản lý lấy người khác.
Nên kiêm chức quản gia trong gia đình.
Mọi thứ đều được đâu vào đấy hết.
Ngoài ra gia đình có thêm trẻ.
Tôn Vân cùng nàng lại có thêm đứa con.
Đứa trẻ ấy giờ cũng trưởng thành.
Danh tiếng thần y của hắn vang ra xa.
Ai cũng mong được hắn cứu chữa.
Nhiều người cũng mong được hắn chỉ dạy.
Ngoài ra nhà của anh nông dân thân thiện nữa.
Tuy rằng hai vợ chồng giờ chưa con.
Nhưng lại nhận con nuôi rất nhiều.
Giúp đỡ mọi người giúp đỡ vô số.
Thế nhưng của cải càng thêm nhiều.
Lại là nhiều năm qua đi nữa.
Những đứa trẻ đã đến tuổi vợ chồng.
Có đứa chọn lấy người phương xa.
Có đứa chọn ngay ở quê nhà.
Tôn Vân danh tiếng càng thêm thịnh.
Không ai không biết đến người tài.
Mấy chục năm sau đến già tuổi.
Thanh Tâm sớm đ·ã c·hết vì tuổi già.
Tôn Vân ít còn đi chữa bệnh.
Ngồi trên nhà cao nhìn trời xa.
Tôn Vân lặng nhớ về quê nhà.
Về tông môn về năm tháng ấy.
Lòng hỏi:
"Thưa thầy, thầy có nhớ con không?"
"Thưa."
"Thưa Vân y sư."
Một cậu thiếu niên trẻ.
Vân y sư.
Trước là cách người ngoài gọi.
Giờ kiêm luôn cả cách những người trong nhà gọi hắn.
Những gia nhân cũng có tuổi cập kê.
Khi Tôn Vân hắn quay lưng nhìn lại.
Cậu thiếu niên này là thành quả của mối tình trong nhà.
Tôn Vân hắn.
Nhìn cậu thiếu niên rồi tiến đến xoa đầu cậu mà nói.
"Cha mẹ con đâu mà chuyện gì hớt hải thế này?"
"Vân y sư người lẩm cẩm." Cậu thiếu niên ấy nghe vậy thì lè lưỡi đối với Tôn Vân tinh nghịch nói.
Tôn Vân thấy vậy phá lên cười.
"Vậy có chuyện gì?" Tôn Vân hắn hỏi.
"Là." Cậu thiếu niên bỗng thoáng buồn.
"Là Thanh Hoan bà ạ." Cậu thiếu niên cất tiếng nói.
Tôn Vân nghe vậy liền hiểu.
Hiểu rồi thở dài.
"Ai cũng phải đến tuổi cả." Thở dài dắt tay cậu bé đi xuống núi.
Chân.
Chậm bước đến căn nhà nhỏ.
Nhỏ nhưng được xây cổ kính.
Tôn Vân hắn chẳng muốn chuyển.
Vì nơi đây là nơi của sự bắt đầu.
Căn nhà mà thiếu nữ đã cứu hắn ra khỏi dòng sông băng ấy.
Những ký ức cứ tỉnh dậy theo từng bước chân.
Đôi mắt người chẳng biết khi nào đã nhuốm lệ.
"Phụ thân."
Những tiếng cha tiếng phụ, gọi hắn của từng người.
Hắn khẽ xua tay đám người hiểu ý rời đi.
Chân chậm rãi.
Tiến đến nơi đầu giường.
Lặng ngắm.
"Ai rồi cũng già nhỉ." Âm thanh của người con gái ngày nào giờ đã trở nên già nua, nhưng cái ngữ điệu đá đanh trêu trọc có chắc thời gian cũng không thể bào mòn nó được.
Tôn Vân hắn khẽ cười.
Gật đầu.
Rồi nói.
"Ai rồi cũng sẽ già thôi."
Tiến đến gần nơi đầu giường.
Hắn nắm lấy đôi tay.
Đôi tay của người con gái.
Người gái dành suốt cuộc đời mình để yêu.
Để thương.
Đôi tay già nua ấy.
Chỉ có đôi chút sự ấm áp.
Không còn mềm mại.
Thế nhưng hắn vẫn muốn nắm chẳng muốn buông.
"Ta đã kể cho nàng về chuyện đời của ta chưa nhỉ?"
"Thời gian là lúc để lắng nghe."
Tôn Vân hỏi với giọng nói run run.
Giống như người bị nghẹn bị mắc.
Một thứ gì đó nơi cổ họng.
Người con gái ấy cười.
Cười rồi nói với giọng hiền từ.
Nhưng cá tính không quên được giống như những năm tháng kia.
Tôn Vân hắn cười.
Cười lau đi nước mắt.
"Được."
"Được."
"Năm tháng ấy."
"Có một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình giàu có."
"Vô cùng giàu có."
Hắn nắm chặt tay.
Người lặng nằm nghe.
"Là con của một thành chủ cao quý."
"Được tất cả mọi người ngưỡng vọng."
"Ở trong điều kiện tốt nhất."
"Học tất cả những điều mình muốn học."
"Nhớ năm đó đứa trẻ ấy."
"Đứa trẻ ấy."
"Ngày luận võ cũng đến."
"Để được tham gia vào một tông môn cao quý."
"Để trở thành."
"Trong thành đám người kia người cao quý."
"Thậm chí còn hơn."
"Đứa trẻ ấy học hết tất cả những gì mình cần phải học."
"Vì hắn biết sức mình khó thắng được anh trai."
"Nên hắn đã học hết tất cả những điểm yếu của anh mình."
"Rồi khi ngày luận võ."
"Hắn đã đánh thắng được anh trai mình."
"Dù cho máu có phải chảy."
"Anh trai đã gục ngã trước mặt hắn."
"Hắn đã thành công."
"Rồi hắn được đưa đến tông môn ấy."
"Để trở thành người cao quý."
"Ở tông môn."
"Người ta phát hiện ra tiềm lực của hắn cao quý hơn những người cao quý khác."
"Thế nên hắn được rất nhiều người trọng dụng."
"Tất cả những gì cao quý nhất."
"Tất cả những gì người trên thế gian muốn."
"Hắn đều có được."
"Và hắn cũng không làm phụ lòng mọi người."
"Trở thành người cao quý."
"Nhanh chóng hơn ai hết."
"Mãnh liệt hơn ai hết."
"Hùng mạnh."
Tôn Vân ngập ngừng.
"Rồi một ngày hắn bỗng bị người tước đi hết mọi thứ ấy."
"Phá hỏng đi sự cao quý của hắn."
"Đẩy hắn ra phương xa."
"Đẩy hắn ra nơi lạnh giá nhất."
"Và nơi ấy."
"Là nơi hắn gặp được người thiếu nữ."
"Người con gái chứ." Tôn Vân khẽ cười.
"Người con gái kỳ lạ."
"Thế nhưng chẳng hiểu sao."
"Chẳng biết thế nào."
"Hắn lại muốn gắn bó với người con gái ấy đến hết cuộc đời mình."
"Thật là."
"Một cảm xúc kỳ lạ phải không?" Tôn Vân cười hỏi nàng.
"Nam nhân nào đứng trước một người con gái đẹp lần đầu chẳng nghĩ vậy." Người con gái, nằm ở nơi giường kia nghe vậy thì chậm rãi nói.
"Phải phải." Tôn Vân cười đáp.
"Và rồi hắn đã có với cô gái ấy hai đứa con tuyệt vời."
"Một cuộc đời tuyệt."
Tôn Vân chưa nói xong.
Phát hiện người thiếu nữ đang nhìn thẳng vào đôi mắt mình.
Hắn hiểu, nên nước mắt hắn rơi.
"Tạm biệt nhé." Thanh âm thuề thào của người con gái cố gắng phát ra.
Tất cả cảm xúc, hình ảnh, giọng nói, cứ hiện lên lại biến mất cứ xuất hiện rồi h·ành h·ạ lấy tâm trí của hắn.
"Tạm biệt." Đôi tay của người con gái không thể nắm nổi nữa.
Khi giọng nói của Tôn Vân vang lên.
Nàng đ·ã c·hết.
Một kẻ luôn cảm nhận sự bi kịch, không thể nào cảm nhận được nổi đau của kẻ sung sướng cảm nhận khi mất đi, khi hứng chịu, một điều gì đó.