Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 368: Làm Lại

Chương 368: Làm Lại


Hắn cũng c·hết.

Ở ngay cái giây phút đó.

Làm lại.

Tỉnh dậy khỏi dòng sông băng.

"Không." Tôn Vân hắn mở mắt.

Bị người kéo dậy.

Rồi lôi đi.

Khi hắn tỉnh dậy.

Trước mắt hắn đã thấy.

Bóng hình của người con gái năm nào.

Bật dậy khỏi giường.

Ngắm nhìn hai bàn tay đang run lên bần bật.

Sờ lên mặt đâu còn đó những nếp nhăn.

Nhìn mình trước gương.

Một Tôn Vân bàng hoàng.

Hắn sống lại.

Một đời nữa.

"Không."

"KHÔNG." Hắn gầm thét.

Nhưng không có ngất đi.

"Nàng đ·ã c·hết."

Lao ra chỗ người con gái.

Nắm lấy cổ tay của nàng mà dựng lên.

Hắn gầm thét đối với nàng mà nói.

Lạnh băng băng gương mặt lặng nhìn hắn.

Hắn kiểm tra mạch của nàng bình thường.

"Không." Giọng hắn run lên.

"Đừng làm vậy." Nước mắt hắn rơi ra.

Hắn quỳ bịch xuống.

Ôm lấy chân nàng.

Mà gào khóc như một đứa trẻ.

Nàng chỉ lặng.

Lặng nhìn hắn mà chẳng nói gì.

Ánh mắt cùng gương mặt.

Còn lạnh hơn băng.

Lặng đợi cho một lúc hắn khóc.

Khi giọt nước mắt đã vơi đi.

Nàng mới chậm rãi khẽ nói:

"Giờ huynh có thể nói cho ta vì sao nước mắt huynh rơi chưa?"

Tôn Vân nghe vậy.

Ngước đôi mắt lên mà nhìn nàng.

Đôi mắt ấy chưa đầy sự thống khổ.

Năm tháng dài nhưng nhìn nàng lại đau thương.

"Ta đã sống."

"Ta đã cùng nàng."

"Là dòng sông băng ấy."

"Là nàng từng kéo ta ra."

"Là chúng ta đã có một thời gian thấu hiểu."

"Là chúng ta đã có năm tháng gia đình."

"Là con cái."

"Là hạnh phúc."

"Giờ khi nàng đi."

"Cũng là khi ta nhắm mắt."

"Ta lại tỉnh."

"Tỉnh lại dòng sông băng."

"Vậy tất cả là gì?"

"Là giả dối sao?"

"Hay là giấc mơ."

"Mấy chục năm tỉnh."

Ngón tay.

Lau đi nước mắt cho Tôn Vân.

Hắn hưởng ứng.

Như thói quen của mấy mươi năm rồi.

Nàng nhìn hắn.

Mắt lạnh băng.

Miệng chậm nói:

"Đây là lần đầu tiên ta thấy."

"Có người dùng cách này để tiếp cận ta."

Nhếch môi thoáng cười.

Như giễu cợt.

Tôn Vân hắn ngạc nhiên.

Rồi cũng hiểu.

Trước mặt nàng hắn giờ là gã điên.

Nhưng hắn nói.

Hắn muốn nói.

"Vậy nàng hãy hỏi đi."

"Dù cho đấy là mơ hay là thực."

"Ta sẽ kể hết những gì của mấy chục năm trời."

Hắn vẫn giữ lấy chân nàng mà chẳng buông ra.

Mắt nhìn xuống.

Nàng nhìn xuống hắn.

Miệng nhếch lên đôi môi khẽ cười.

"Được."

"Ta sẽ vui theo cuộc vui này."

"Vậy chàng nói rằng chàng đã sống mấy chục năm."

"Mấy chục năm sao?"

"Sao giờ như đứa trẻ."

Tôn Vân nghe vậy liền cất tiếng đáp:

"Mất đi nàng tận cùng của thương đau."

"Gặp lại nàng lòng ta như đứa trẻ."

Nàng nhếch môi cười.

Tay vuốt lấy má hắn.

Rồi cười.

Chậm nói.

"Ta c·hết rồi gặp lại chẳng là vui."

"Sao giờ đây nỗi buồn trong ánh mắt."

Tôn Vân hắn chậm rãi, đối với nàng đáp lời:

"Gặp lại nàng là tột đỉnh của mừng vui."

"Nhưng đồng nghĩa với việc phải một lần nữa chứng kiến điều đau lòng nhất."

Nàng cười.

Châm điếu thuốc.

Rồi dí lên trán hắn.

Đạp khỏi cửa nhà.

Miệng quát to.

"Lần sau phê đồ tán gái đừng rủa người đi mất."

"Rủa rồi việc ấy chẳng thành đâu."

"Ít nhất là với ta."

"Giờ thì biến."

"Không cần lời cảm ơn."

Bị đạp khỏi cửa nhà.

Tàn thuốc thành một vết bỏng trên trán hắn.

Cánh cửa đóng lại.

Giờ đây hắn nhìn nàng.

Một con người xa lạ.

Hắn chẳng đập cửa.

Hắn chẳng làm gì.

Chỉ lặng.

Lặng.

Nhìn.

Nhìn.

Rồi bỏ đi.

Đêm đến.

Thanh Hoan nàng vừa gội đầu rửa tóc.

Lấy khăn tắm, phủ khắp thân.

Cửa nhà khóa.

Nàng về phòng.

Có bóng người đã ngồi đó đợi sẵn.

Nàng nhìn hắn.

Thoáng ngạc nhiên.

Tôn Vân nhìn nàng.

Như muốn nói.

Tiến lại gần.

Nàng muốn nói.

S·ú·n·g.

Dí thẳng nơi trán người.

Nhưng hắn.

Vẫn điềm tĩnh.

"Nhúc nhích là bắn."

"Đấy là bình thường ta sẽ nói nếu có tên điên nào hành động như huynh bây giờ vậy."

"Nhưng huynh có vẻ."

"Không ngạc nhiên lắm nhỉ."

Nhìn biểu cảm của Tôn Vân.

Nàng nghiêng đầu nói.

Khăn tắm rơi.

Lộ ra một thân thể t·rần t·ruồng.

Đây đâu còn là đôi mắt hồn nhiên người thiếu nữ.

Đây là đôi mắt qua gió qua sương.

"Vũ khí tầm xa được cái tiến từ tên nỏ."

"Không phải loại cao cấp như những loại đũa kia."

"Nhưng đối với phàm người thì chắc thắng."

"Ta sở dĩ chẳng sợ."

Tôn Vân hắn đứng đấy nhìn nàng chẳng di chuyển.

"Vì trong s·ú·n·g không có đ·ạ·n."

"Nàng từng nói với ta."

"Khẩu s·ú·n·g đầu chỉ là uy h·iếp."

"Khẩu s·ú·n·g sau mới là thực đau." Hai người đồng thanh.

Khẩu s·ú·n·g thứ hai đã được chĩa thẳng người hắn.

Yên tâm.

Một phát là lên đường.

"Vẩn chuẩn việc căn góc." Tôn Vân hắn liếc xuống khẩu s·ú·n·g thứ hai mà chậm nói.

Thanh Hoan nàng cười.

"Được rồi chồng quá khứ."

Nàng hùa theo.

"Hãy nói cho ta biết một điều."

"Nếu không chàng sẽ chẳng bước mà rời khỏi."

"Ta sẽ phải lôi người đi ra."

Tôn Vân hắn nghe.

Liền hiểu.

Gật đầu.

Nàng nói.

"Tại sao một cô gái nào lại mang s·ú·n·g đi theo mình khi tắm."

Hắn vẫn đứng đấy.

Chậm rãi trả lời.

"Vì giống như ta luôn mang dao theo khi ra trận, thiếu đi s·ú·n·g nàng cảm thấy trống trải quanh người."

Tiếng s·ú·n·g vang lên.

Đoàng.

Đoàng.

Đoàng.

Liên tục.

Như đã lường được trước.

Thân né đ·ạ·n.

Dao chém đôi.

Phi dao đến chém đôi khẩu s·ú·n·g được.

Hắn lao lên.

Khống chế lấy thân nàng.

Xô người ngã hắn giữ lấy hai tay.

Chân chưa kịp đầu gối thúc lên rồi.

Tôn Vân hắn cắn răng vì đau đớn.

Hiểm chỗ yếu.

Khó chống nổi một đòn mà đánh lên.

Nhưng lực hắn hơn người.

Dù tu vi bị phế.

Đầu húc vào mũi nàng.

Khiến nàng choáng váng.

Rồi ngay lập tức.

Đánh gục nàng ngất.

Nhưng.

Khi choáng váng nàng vớ lấy con dao.

Đâm thủng vai khi hắn cố đánh ngất.

Tôn Vân hắn cắn răng vì đau đớn.

Máu chảy nhiều khiến mồ hôi hắn phải tuôn.

Nàng ngất.

Hắn phải xử lý v·ết t·hương.

Căn nhà này hình như còn người sống.

Xử lý hiện trường như thể vụ b·ắt c·óc.

Hắn lật lên cả giường một chỗ chui.

Nhưng không chui xuống đấy.

Mà trói hai tay hai chân của nàng lại.

Rồi lấy tạm thứ gì đấy bịt miệng nàng.

Chỗ trốn dưới giường ngay đó được đóng lại.

Nhưng xử lý sao cho đóng không khéo.

Ấy rồi.

Hắn mới mở lên chỗ bàn nhỏ.

Nơi ấy mới thực là cuối đuôi.

Là hang.

Để núp.

Đưa nàng xuống.

Rồi hắn cũng xuống theo luôn.

Cẩn thận.

Không tì vết được đóng lại.

Khi nàng tỉnh dậy thấy mình bị trói lại.

Nhìn thấy Tôn Vân đang băng bó v·ết t·hương.

Cho hắn.

Quan sát xung quanh.

Nàng ngạc nhiên.

Nhìn lại hắn.

Đang từ tốn xử lý v·ết t·hương cho mình.

Thấy nàng đã tỉnh.

Hắn lấy ra cái thứ đồ bịt mồm.

Nàng nhìn hắn.

Điềm tĩnh.

Hắn sờ lấy cổ nàng.

Rồi lại rời ra.

"Không sợ ta la lên."

Nàng nói.

Hắn lắc đầu.

"Nàng đang hoảng loạn."

"Giữ bình tĩnh trước."

"Còn la lên."

"Không."

"Căn hầm được nàng xây."

"Nàng biết nó cách âm như thế nào."

Nàng ngạc nhiên.

Rồi im lặng.

Như để giữ bình tĩnh.

Để suy nghĩ.

Một lúc sau nàng mới cất tiếng nói:

"Sao ngươi biết nơi này là ta xây."

"Vì chính miệng nàng đã nói cho ta."

Tôn Vân hắn đáp.

"Nhưng ta chẳng tin điều đó."

"Căn hầm này thực chất được cha ông nàng xây."

Là căn hầm trú ẩn khẩn cấp mới được dùng."

"Dù cái thùng có b·ị đ·ánh nát."

"Đất có bị xới lên."

"Nếu không tìm được đúng chỗ để mở."

"Thì cũng chỉ thấy như bình thường."

"Không khí được nối lên chỗ riêng rộng thoáng."

"Thức ăn nước uống đủ một tháng một tuần."

"Nàng là người luôn thay hai thứ ấy."

"Cũng là người chuyên vệ sinh nơi này."

Thanh Hoan nàng ngạc nhiên.

Đồng thời cũng cau mày.

Tôn Vân hắn nhìn thấy điều ấy.

Hắn biết.

Cái chuyện ngược về quá khứ là chuyện chẳng ai tin.

Nhưng hành động của Tôn Vân từ trước đến bây giờ.

Lộ ra thông tin thế này chẳng khác nào một kẻ theo dõi sâu sắc.

Ánh mắt nàng chỉ đang cố tìm ra mục đích của hắn là gì thôi.

Chương 368: Làm Lại