Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 369: Người Người

Chương 369: Người Người


"Ta ngạc nhiên huynh có thể biết được nhiều đến vậy." Thanh Hoan nàng chậm rãi nói.

Ngồi hẳn lên như muốn làm bạn với ác nhân.

Tôn Vân hắn hiểu.

Nhưng không nhiều để ý.

"Ta ở với nàng đã mấy mươi năm rồi."

"Mấy chục năm rồi có thể cởi trói cho ta." Nàng nhìn hắn.

Bình thường.

Nhưng Tôn Vân hắn hiểu.

"Đừng hòng mà thoát ít nhất s·ú·n·g còn bên người."

"Vậy mấy chục năm trời không đủ chàng tin ta." Thanh Hoan dựa lưng vào tường đối với hắn điềm nhiên nói.

"Chính vì mấy chục năm ở ta mới không tin nàng." Tôn Vân hắn điềm tĩnh đáp lời.

Không gian lại rơi vào cái cảnh im lặng.

Người đang suy nghĩ.

Người đang chữa thương.

Kẻ thì nghĩ người bị điên nghĩ loạn.

Người thì muốn giải thích nhưng chẳng biết giải thích phải làm sao.

"Bên trên người đến hẳn cũng đi rồi." Thanh Hoan đối với Tôn Vân hắn mà nói.

Sau khi ngước đầu nhìn lên trên.

"Phải." Tôn Vân hắn gật đầu.

"Cố tình làm tiếng s·ú·n·g to."

"Để cho người theo tới."

"Ta là con gái phải đề phòng." Thanh Hoan nàng nhún vai đáp.

Tôn Vân hắn chẳng nói.

Chỉ lặng người.

Chữa thương.

Vết thương đã được bó kín.

Vải vóc bó nửa người.

Tôn Vân hắn ngồi đấy.

Đối diện với hướng nàng.

"Vậy." Thanh Hoan nàng đợi hắn.

Rồi nhìn hắn.

Mới nói.

"Nếu ngươi nói ngươi đến từ tương lai."

"Làm lại một đời." Tôn Vân hằn từng chữ.

"Phải." Thanh Hoan nàng nói.

Rồi nói tiếp.

"Nếu ngươi nói ngươi làm lại một đời."

"Vậy ngươi có thể trả lời mấy câu hỏi giản đơn nhất."

"Lần trước khi ta trả lời nó không có kết cục đẹp." Tôn Vân hắn nhìn nàng rồi nói.

"Nhưng được."

"Ta sẽ trả lời."

Hắn nói tiếp.

Nàng nghe vậy cười.

Rồi nói.

"Nếu vậy thì nhà ta bây giờ có mấy người?"

Tôn Vân hắn nghe vậy chẳng thèm suy nghĩ liền đáp ngay.

"Nhà nàng ngoài em trai nàng ra luôn đi đâu xa, thì có nàng, cha mẹ."

"Nhưng cha mẹ nàng đã q·ua đ·ời từ lâu rồi."

"Ừm, phải." Thanh Hoan nàng gật đầu rồi nói.

Tôn Vân hắn nhìn nàng.

Nheo mắt.

Nghi hoặc.

Rồi mở miệng nói ra.

"Tại sao nàng lại nói dối."

"Ta có sao?" Nàng đáp lại.

"Ừm, phải." Hắn nói.

"Đấy là câu nàng thường dùng khi nói điều gì sai."

"Ngươi có vẻ chi tiết quan sát đấy." Thanh Hoan nàng nói.

"Vì ta đã sống với nàng mấy chục năm rồi." Tôn Vân hắn đáp.

"Có những người sống mấy chục năm với nhau không để ý được nhiều như thế đâu." Thanh Hoan nàng nói.

Tôn Vân hắn gật đầu.

Hắn hiểu.

Giờ.

Dù nói thế nào nàng cũng nghĩ hắn là một kẻ theo dõi biến thái.

Chứ không phải ngược dòng quá khứ vợ chồng mấy chục năm.

Đến chỗ thức ăn.

Hắn bóc ra bánh.

Một nửa chia hắn.

Một nửa chia nàng.

Đút bánh vào miệng nàng.

Nàng ăn chẳng e ngại.

"Hiệu ứng tâm lý sao?" Thanh Hoan nàng vừa nhai vừa nói.

"Nàng đọc qua sách?" Tôn Vân thoáng ngạc nhiên trước thông tin chưa biết.

Thanh Hoan nàng nhìn hắn cười.

"Thấy qua thực tế."

Điều này càng khiến nàng chắc chắn rằng hắn là kẻ đeo bám hơn nữa.

Hắn chỉ cần nhìn qua mắt nàng là biết.

Rót nước cho nàng uống.

Nàng vẻ rất tự nhiên.

Hắn hiểu.

Thanh Hoan nàng là vậy.

Mỗi khi bất an nàng thường làm ra vẻ điềm tĩnh.

Như chẳng có việc gì.

Hắn thở dài.

Rồi lại ngồi.

Im lặng.

Hắn chẳng nói.

Nàng chẳng đáp.

Cứ thế mà vài giờ trôi qua.

Không gian.

Chỉ có thể nghe được hơi thở.

Của mỗi người.

"Vậy." Nàng mở lời.

"Chồng tương lai." Mỉa mai.

"Ở tương lai ấy cha mẹ ta đâu rồi?"

Tôn Vân hắn nghe.

Nghe liền đáp lời.

"Trong thời gian ấy." Hắn kĩ càng.

"Ta chưa bao giờ nghe hay biết về cha mẹ nàng cả."

"Khi ta gặp nàng."

"Chỉ có mỗi nàng và em trai nàng thôi."

"Cho dù là mấy chục năm sau vẫn vậy."

"Điều ta biết duy nhất từ miệng nàng nói."

"Cha mẹ nàng đã q·ua đ·ời."

Thanh Hoan nàng im lặng.

Chỉ nghe.

Nghe hết những điều hắn nói.

Sau khi nghe xong.

Nàng mới đáp lời.

"Tuy chẳng biết rằng ở cái THỜI ĐIỂM ấy." Nàng nhấn mạnh.

"Cha mẹ ta ra sao."

"Nhưng bây giờ."

"Ta chỉ biết rằng."

"Cha ta dù đã mất."

"Nhưng mẹ ta còn sống khỏe ở trên nhà."

Tôn Vân hắn nghe vậy ngạc nhiên.

Vì nhìn vào mắt nàng không có sự giả dối.

"Mẹ nàng còn sống khỏe?" Hắn hỏi lại.

"Phải."

"Khỏe." Thanh Hoan nàng đáp lời.

Tôn Vân hắn im lặng.

Hắn.

Không biết thông tin này.

Chuyện này vô cùng kỳ lạ.

Nó giống.

Nó giống.

Nó làm hắn nhớ tới những ký ức kia.

Ký ức từ kiếp trước.

Về Đại Phàm Lang triều.

Lúc ấy.

Lúc ấy nó cũng giống như bây giờ.

Thông tin bị sai lệch.

"Có chuyện gì vậy." Hắn đờ ra rồi lẩm bẩm.

"Chuyện gì?" Thanh Hoan nàng nhìn hắn rồi nói.

Thế nhưng hắn vẫn im lặng.

Vẫn đờ ra.

Vì những suy nghĩ giả thuyết trong tâm trí.

"Này."

"Này." Thanh Hoan nàng hét lên.

Tôn Vân hắn bình thường lại.

Nhìn nàng.

Điềm nhiên nói.

"Dù nàng có thử hét thì cũng chẳng ai nghe đâu."

"Hơn ai hết nàng hiểu rõ về căn hầm này."

"Hơn nữa nếu nàng muốn thử ta để trốn thoát."

"Vậy nàng cứ thử nhân lúc ta điên."

Ý tưởng vừa được lóe lên trong đầu nàng.

Lại bị dập tắt.

Nhưng nó còn khó hơn nữa.

Khi nàng bị xích hẳn vào tường.

Nàng nhìn sợi xích trói.

Rồi thở dài.

Nhìn hắn.

Nói.

"Vậy làm sao ngươi lại quay về được quá khứ."

Tôn Vân hắn nghe vậy.

Lắc đầu đáp lời nói.

"Không biết."

Rồi im lặng.

Nàng cũng im lặng.

Sau hắn tiếp tục cất lời.

"Thời gian trước."

"Khi ta tỉnh dậy cũng là ở sông băng."

"Thời gian này."

"Khi ta tỉnh dậy cũng là dòng sông băng đấy."

"Cũng là ta kéo ngươi về." Thanh Hoan nàng nhìn hắn rồi nói.

Tôn Vân hắn gật đầu.

"Phải."

"Vậy thì ngươi hẳn là người tu hả." Thanh Hoan nàng cười mở lời.

"Đã từng." Tôn Vân hắn nói.

"Sao nàng biết?" Hắn hỏi.

"Ta đoán vậy." Thanh Hoan nàng nói.

"Và ngươi cho ta đáp án."

"Hơn nữa cách ngươi ăn nói không giống ở đây."

"Cách ngươi ăn mặc không giống ở chỗ này."

"Ta chỉ từng nhìn thấy những người ở trong thành với phong cách đấy."

"Ngươi thậm chí còn nhìn cao quý hơn cả họ."

"Hơn nữa."

"Chẳng có ai nằm ở dòng sông bình thường rồi tự đóng băng mình trong đó."

"Sau đó khi người đến thì làm nóng để băng tan ra."

"Sao?" Tôn Vân hắn hỏi lại.

"Ngươi tự nằm ở dòng sông rồi đóng băng mình trong đó, khi người đến thì làm băng tự tan ra." Thanh Hoan nàng nhìn hắn nói.

"Ta không."

"Không làm vậy." Tôn Vân hắn nhìn nàng mà khó hiểu nói.

Hắn làm vậy.

Sao hắn có thể làm vậy.

Tôn Vân đang ở trong lòng mình mà tự hỏi.

Hắn chỉ là một vị Tẩy Trần cảnh.

Theo đạo lý bình thường.

Sao hắn có thể dùng hữu hệ hay là vô.

Hơn nữa.

Tu vi hắn đã bị phế rồi còn gì nữa.

Nhưng không đúng.

Nếu tu vi hắn bị phế.

Mệnh đề lại mâu thuẫn.

Vì nếu tu vi hắn bị phế.

Sao hắn dùng được năng lực.

"Nếu không phải ngươi là người tu thật."

"Có lẽ ta nghĩ ngươi là kẻ theo dõi biến thái rồi đó."

Nàng cười.

Như để tự trấn an bản thân.

Nhưng Tôn Vân.

Hắn còn nhiều băn khoăn ở trong tâm trí.

Nếu như hắn thực.

Thực là còn tu vi.

Tại sao hắn không dùng được.

Cứ cho.

Cho là bị phong cấm đi.

Vậy tại sao khi bị dao đâm máu hắn vẫn tuôn chảy.

Vết thương.

Cảm giác đau này là bằng chứng rõ ràng nhất.

Nó có thực.

Hoặc không?

Hay là.

Cơ thể hắn bị phong cấm thành người thường.

Rốt cuộc là.

Chuyện gì đang xảy ra?

Nhìn thấy sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi.

Thanh Hoan nàng nhìn hắn mà hỏi.

"Ngươi làm sao vậy?"

Tôn Vân nghe vậy như bị kéo ra khỏi mớ hỗn loạn của suy nghĩ.

Đối với nàng khoát tay lắc đầu đáp lời.

"Ta không sao, chỉ cần phải suy nghĩ."

Chương 369: Người Người