Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 370: Chữa Bệnh

Chương 370: Chữa Bệnh


Ôm đầu.

Hắn không nhìn thấy rõ.

Lờ mờ.

Hắn ngất đi.

Tỉnh dậy.

Hắn thấy mình đang ở một nơi xa lạ.

Bốn phương.

Chẳng có gì.

Khi hắn nhắm mắt lại.

Và mở ra một lần nữa.

Phía trước hắn là một dòng sông dài.

Lấp lánh.

Thứ hào quanh.

Hắn chậm rãi tiến đến.

Tay định chạm xuống dòng nước.

Một giọng nữ vang lên.

"Ngươi đến rồi à."

Giật mình quay sang.

Đôi mắt hắn.

Không còn tin vào những gì đang thấy trước mắt.

Lời nói của một người còn văng vẳng bên tai.

Mặc cho hiện tại quá khứ.

"Nàng."

"Nàng."

"Nàng."

Giọng hắn run lên từng chữ.

Nghẹn ngào.

Nước mắt rơi.

Bóng hình ấy chỉ nhìn hắn.

Nở nụ cười.

Mà nói.

"Ta không biết người ngươi nói đến là ai."

"Cũng chẳng biết hình ảnh mà ngươi đang thấy là gì."

"Chỉ biết rằng những kẻ nhìn vào ta."

"Chỉ thấy người mà họ yêu thương nhất."

"Vậy đó rốt cuộc là người phụ nữ thế nào?"

"Mà để ngươi nghẹn ngào đến thế."

Bóng người kia đối với Tôn Vân nở nụ cười mà hiền từ nói.

"Nếu có thể yêu vậy đó là chàng."

"Nếu không thể quên vậy đó là nàng."

Giọng nữ giọng nam, theo thứ tự mà vang lên trong tâm trí người.

"Đừng dùng giọng nói đấy mà nói với ta." Tôn Vân gầm lên hiếm thấy như một kẻ mất kiểm soát.

Mặt hắn đỏ lên.

Mặt hắn trợn ngược.

Gào thét.

Lao lên.

Rồi lại xuyên qua.

Giống như phía trước là bóng ma.

Là một hình chiếu.

Không thể chạm vào được.

Bóng hình kia vang lên tiếng cười.

Rồi nói.

"Ngươi không thể đánh được ta đâu."

"Giống như người ấy vậy."

"Ta."

"Chỉ tồn tại trong tâm trí ngươi thôi."

Ngón tay chỉ nơi trán hắn.

Ngước đầu lên nhìn người.

Thấy bóng hình.

Nước mắt rơi.

"Nếu không nói chuyện nhé."

"Kể cho ta về mọi thứ đi."

"Đến bên cạnh dòng sông của sự thật này."

Tôn Vân thấy người giang tay ra.

Nước mắt hắn vẫn không ngừng rơi được.

"Này."

"Này."

"Này."

"..."

Hắn lại một lần nữa tỉnh dậy.

Sau một giấc mơ dài.

Thanh Hoan nàng liên tục gọi hắn.

Hai tay chống lên mặt đất.

Hắn từ từ bò dậy.

"Ngươi đúng là không ổn định mà." Thanh Hoan nàng nhìn hắn ngồi dậy rồi thì lắc đầu nói.

Tôn Vân nghe vậy đáp lời:

"Đấy không phải là lời ngươi nên nói với người đang b·ắ·t· ·c·ó·c."

Nghĩ nghĩ.

Hắn lại cất lời.

"Cho dù ngươi có cố làm thân ta sẽ không thả ngươi ra đâu."

"Dẫu sao thì ngươi cũng chẳng thể giữ ta mãi."

"Nhốt ta ở đây muốn giữ ta cả đời?" Thanh Hoan nhìn hắn hỏi.

Hắn nghe vậy gật đầu.

Nói.

"Phải."

"Nhưng không theo cách này."

Tôn Vân đứng dậy.

Rời ra ngoài.

Bên ngoài người.

Bằng cách nào đó đang ráo riết đi tìm hắn.

Đi tìm người.

B·ắ·t· ·c·ó·c.

Đi.

Một cách từ tốn.

Tôn Vân.

Giờ đã điềm tĩnh lại.

Nửa ngày sau.

Vừa đi vừa chậm rãi.

Hắn.

Đã tiến tới nhà của Lữ bách hộ.

Câu chuyện thì vẫn vậy.

Chẳng có mặt gì khác.

Lữ bách hộ tìm người chữa bệnh cho con gái.

Hắn đã chữa cho nàng một lần rồi.

Hắn được người.

Mang tới trước phòng cửa Lữ bách hộ.

Hai tên hộ vệ.

Đối với hắn hách dịch mà chẳng thèm để ý gì.

Tôn Vân hắn cũng chẳng thèm để ý.

"Đứng đây."

"Đợi ta đi gọi ông chủ."

Một trong hai tên hộ vệ với Tôn Vân lớn giọng mà nói.

Tôn Vân hắn vẫn điềm nhiên im lặng.

Sau.

Khoảng nửa tiếng chờ đợi.

Cuối cùng tên hộ vệ mới trở ra.

Nói.

"Ông chủ hôm nay đang có việc."

"Muốn đến tối đến."

Tôn Vân hắn nghe vậy.

Lớn giọng về hướng cửa.

Mà nói.

"Sớm chữa được sớm."

"Muộn chữa được muộn."

"Nhưng có một vài bệnh."

"Chữa muộn ảnh hưởng đến quá trình."

Trong phòng vẫn im lặng.

Hai tên hộ vệ hiểu ý Tôn Vân nói.

Đứng yên.

Có vẻ đang đợi ý của một người.

Tôn Vân hắn nhìn chằm chằm nơi cánh cửa.

Sau năm phút.

Không có động gì.

Hắn xoay lưng bỏ đi.

"Đợi đã."

Trong phòng có tiếng vọng.

"Mang người vào đây."

"Dạ." Tên hộ vệ cúi đầu kính sợ nói.

Đánh mắt ra hiệu cho Tôn Vân.

Mở cửa.

Đi vào.

Lữ bách hộ.

Vẫn là Lữ bách hộ như vậy.

Dung mạo.

Vẫn như những gì hắn đã nhìn thấy trước kia.

Nhưng giờ.

Khí chất lại khác.

Khăn lụa.

Lịch sự dùng để lau miệng.

Lữ bách hộ.

Đang một mình ngồi nơi bàn tròn.

Trên đấy là đồ ăn bầy biện vô số.

Sơn hào hải vị.

Không thiếu không thừa.

"Ngồi đi."

Lữ bách hộ chỉ tay vào cái ghế duy nhất đối diện.

Điềm nhiên.

Nhưng như ra lệnh đối với Tôn Vân mà nói.

Tôn Vân hắn cũng chẳng để ý nhiều.

Ngồi xuống.

Đối diện Lữ bách hộ.

Dao dĩa cầm trên tay.

Lịch sự cắt ăn uống.

"Ngươi có tin rằng ngôn ngữ là tiếng nói của loài quỷ không?" Lữ bách hộ sau khi ăn xong lịch sự điềm nhiên nói.

Tôn Vân hắn chẳng nói gì.

Điềm nhiên nhìn Lữ bách hộ.

"Giải vào đi." Lữ bách hộ điềm nhiên cất tiếng nói.

Lấy khăn lau miệng.

Đối với Tôn Vân điềm nhiên cười.

Nói.

"Ta sẽ cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể cứu hoặc không đối với người sắp tới."

"Nhưng nhớ là phải nghe hết câu chuyện đã."

Cánh cửa mở ra.

Một người được giải vào.

Đầu tóc bù xù.

Thân thể bầm tím.

Hai tay hai chân.

Bị gông chẳng thoát.

Người chẳng giống người.

Quỷ chẳng giống quỷ.

"Cứu tôi."

"Cứu tôi."

Người ấy đối với mọi người.

Vang lên tiếng kêu cứu.

Tôn Vân nhìn sang người đấy.

Người ấy nhìn Tôn Vân.

Ánh mắt.

Như bắt được hi vọng.

Như bắt được sợi dây.

Duy nhất để cầu sống.

"Cứu tôi." Tiếng nói như dùng hết toàn bộ sức lực của mình.

Nước mắt chảy rơi như mưa.

"Trên tôi còn có mẹ già."

"Dưới tôi còn có con nhỏ."

"Làm ơn hãy cứu tôi."

"Sự thật thì." Lữ bách hộ sau khi cẩn thận từ tốn lau miệng xong cất tiếng nói.

"Mang ra đây." Đối với người sau điềm nhiên cất lời.

Hai tập.

Giống như hồ sơ.

Hai hũ.

Giống như trưng rượu.

Bốc lên mùi hôi thối.

Đưa sang cho Tôn Vân.

Miệng điềm nhiên nói.

"Tên này đã tự g·i·ế·t c·h·ế·t mẹ già và con nhỏ của mình."

"Xẻ thịt lột xương."

"Nghiền xương thịt băm."

"Hai cái hũ trước mặt ngươi ấy."

"Là hai hũ của hai người."

Tôn Vân nhìn qua hồ sơ.

Thấy những tấm ảnh.

Về toàn bộ sự việc.

Nhìn xuống người kia vẫn điềm nhiên.

Nhìn bách hộ hắn chẳng khác.

"Nếu như ngài muốn thử lương tâm của người bác sĩ.

"Vậy thì ngài đã tìm nhầm người rồi."

"Tôi chỉ là bác sĩ."

"Trả tiền rồi chữa bệnh thôi."

"Ha Ha Ha." Lữ bách hộ phá lên cười.

Vẫy vẫy tay.

Nói.

"Giải đi."

Rồi nhìn Tôn Vân.

Cười cất lời.

"Đúng là."

"Ngôn ngữ là tiếng nói của loài quỷ."

"Đàn bà có chưa?" Lữ bách hộ đối với Tôn Vân mời ăn.

Mình cũng đụng vào dao đĩa.

"Đối với người."

"Tôi không coi nó là một đơn vị hàng hóa." Tôn Vân nghe vậy điềm nhiên đáp.

Thức ăn chẳng động.

Nhưng điềm nhiên cất lời.

Lữ bách hộ thì lại cười.

"Chữa bệnh rồi trả tiền."

"Vậy thì người cũng là một hàng hóa đấy."

"Ta không hiểu lời ngài nói." Tôn Vân nghe vậy chẳng bối rối mà nói.

"Đôi khi ngôn ngữ thật khó hiểu phải không?" Lữ bách hộ thấy vậy điềm nhiên cất lời.

"Vậy cậu muốn thứ gì."

"Để thanh toán cho dịch vụ của cậu." Điềm nhiên cắt thịt.

Lữ bách hộ từ tốn ăn.

Tôn Vân hắn.

Giờ không thể ăn nổi sau khi nhìn vào hai cái hủ ở cạnh đó.

Mùi hôi.

Vẫn bốc lên trong không gian này.

"Tôi sẽ quyết định giá cả."

"Sau khi xem bệnh tình của bệnh nhân."

"Ta có thông số đấy." Lữ bách hộ nói.

"Tôi chỉ tin mình." Tôn Vân điềm nhiên đáp lời.

Lữ bách hộ cười.

Im lặng.

Ăn.

Từ tốn.

Một lúc sau.

Lau miệng.

Mới gật đầu.

"Được."

"Ta chấp thuận."

Tay vẫy nhẹ.

Một đám nữ nhân lụa là thướt tha.

Đi vào.

Dẫn lối cho Tôn Vân đi.

Tôn Vân đối Lữ bách hộ lịch sự chào.

Rồi đi theo đám nữ nhân đó.

Chương 370: Chữa Bệnh