Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 371: Hai Người

Chương 371: Hai Người


Ở dưới hầm giam.

Thanh Hoan nàng đã được thả.

Nhưng dù cố thế nào.

Cũng không phá được hầm mà ra.

"Tên khốn kh·iếp đã có chuẩn bị."

Nàng gào thét mắng loạn.

Hiệu ứng tâm lý của người bình thường.

Dù qua nắng qua sương.

Sẽ sớm điên.

Khi lần đầu bị giam giữ.

Nàng lại trèo xuống.

Sau khi gào thét mà chẳng ai nghe.

Hầm chắc.

Mà chẳng thể phá.

Đến giờ.

Ăn cơm.

Thức ăn đóng hộp.

Nước đóng trong trai.

Từ tốn ăn.

Từ tốn uống.

Tôn Vân hắn.

Giờ đang cau mày.

Khi nhìn vào những thông số.

Hắn vừa đo ra.

"Làm sao vậy Vân y sư."

"Không chữa được."

Lữ bách hộ đi vào.

Với vải lụa bịt mũi.

Dù là bệnh không lây.

Qua không khí nói chuyện.

Nhưng thể hiện sự kinh tởm.

Của mình với con gái.

"Chữa được."

"Nhưng đã muộn một chút."

"Khi chữa xong sẽ có thêm một thời gian."

"Tật bệnh, di chứng."

"Dạng vậy."

"Sau một năm sau khi chữa xong."

"Nếu có tiếp tục điều trị tiếp."

"Ấy mới hoàn toàn khỏi."

"Vậy tổng là bao nhiêu lâu?"

Lữ bách hộ điềm nhiên hỏi.

Tôn Vân nghe vậy.

Điềm nhiên đáp.

"Tính từ bây giờ."

"Sẽ mất một năm và mấy ngày nữa."

"Vậy cứ chữa đi."

Lữ bách hộ điềm nhiên nói rồi bỏ đi.

"Ông không hỏi giá tiền à?" Tôn Vân thấy vậy quay lại điềm nhiên hỏi.

Lữ bách hộ nhe đôi răng ra cười mà nói:

"Tiền."

"Ta chưa bao giờ thiếu."

"Rồi bỏ đi."

Ba ngày sau.

Tôn Vân miệt mài chữa bệnh."

Bệnh vẫn là bệnh.

Chỉ có nghiêm trọng hơn.

Ra gặp Lữ bách hộ sau khi chữa bệnh.

Thấy Lữ bách hộ đang ngồi h·út t·huốc.

Thì điềm nhiên cất tiếng nói:

"Đây là bước đầu."

"Ta đi trước."

"Mấy ngày sau sẽ chữa tiếp."

Thở ra.

Làn khói dài.

Lữ bách hộ gật đầu.

Nói.

"Ngươi đi đi."

Tôn Vân nghe vậy gật đầu.

Chậm rãi rời đi.

Thế nhưng.

Đi nửa đường thì lại quay đầu lại hỏi:

"Ông không sợ ta chốn mất à."

Lữ bách hộ nghe vậy chỉ cười.

Rồi nói.

"Ngươi đã lấy tiền đâu mà bỏ đi."

Tôn Vân cười gật đầu.

Rồi rời đi mất.

Xuất hiện ở trong hầm tối.

"Ngươi đã đi cái chỗ c·h·ó c·hết nào thế hả?" Thanh Hoan đối với Tôn Vân chửi loạn nói.

"Ta không nghỉ rằng chỉ mới ba ngày mà con người đã điên." Tôn Vân nghe vậy điềm nhiên đáp.

Mũi ngửi ngửi.

"Vậy bây giờ ngươi đi làm bác sĩ rồi sao?" Thanh Hoan ngửi hắn rồi rời đi liền nói.

"Sao ngươi biết?" Tôn Vân thấy vậy điềm nhiên hỏi.

"Kinh nghiệm cuộc đời." Thanh Hoan nàng điềm nhiên đáp lại.

"Ta không nghĩ rằng ngươi làm quen với kẻ ác nhanh như vậy." Tôn Vân đối với nàng điềm nhiên nói.

Tay cất gọn áo khoác vào một chỗ.

"Ta có tài năng biến một góc nhỏ xa lạ thành của mình mà." Thanh Hoan nàng điềm nhiên đáp.

"Hơn nữa ngươi là kẻ duy nhất có thể ra ngoài."

"Ta nghĩ rằng ngươi nên đổ cái thứ ở trong nhà vệ sinh đi đấy."

"Lấy cái cớ này để tìm chìa khóa ở đâu hả?" Tôn Vân khẽ cười điềm nhiên nói.

Chân chậm đến bước hướng nhà vệ sinh.

Thanh Hoan nàng b·ị b·ắt thóp nghe vậy cười rồi nói.

"Phải người ai chẳng muốn được thoát ra."

Tôn Vân cười.

Tay ôm đầu.

Thanh Hoan nàng bỗng cảm thấy chóng mặt.

Nhìn Tôn Vân đang đứng trước mặt nàng.

Tay cầm những cái túi cái thùng chứa chất thải.

Miệng mắng.

"Khốn kh·iếp."

Sau một lúc lâu.

Nàng tỉnh lại.

Tôn Vân đã ngồi ở đấy.

Nàng cũng chẳng bị khóa.

Vẫn là thân tự do.

Nhưng như chim trong lồng.

"Vậy lý do ngươi nhốt ta ở trong này là gì?" Như chấp nhận thực tại.

Nàng ngồi xuống dựa lưng vào tường mà nói.

Tôn Vân im lặng.

Hắn đang điều chế thuốc.

"Ngươi còn định nhốt ta bao lâu?"

"Cả đời à?"

"Không." Tôn Vân nghe vậy bình tĩnh đáp.

"Ta chỉ muốn giữ nàng ở bên đến khi bản thân mình hiểu ra?"

"Hiểu ra gì, ngươi đang làm điều ác t·rái p·háp l·uật đấy." Thanh Hoan nàng nghe vậy định dùng tâm lý đạo đức và luật pháp t·ấn c·ông hắn.

Đồng thời cũng.

Là để thăm dò.

Nhưng Tôn Vân hắn điềm tĩnh trả lời nói.

"Chỉ muốn hiểu ra sự khác biệt."

"Giữa kiếp này và kiếp kia."

"Hơn nữa đây là vùng đất không pháp luật."

"Nên tính ra ta vẫn không phải làm việc phi pháp."

Thanh Hoan nàng nghe vậy cười.

Hiểu được điều mình muốn hiểu.

Thấy hắn chẳng nói.

Nàng lại im lặng.

Một tiếng đồng hồ dài.

Thanh Hoan nàng mới cất tiếng.

Hỏi.

"Vậy ngươi khám bệnh gì?"

"Khám ở nhà nào?"

Tôn Vân hắn nghe vậy.

Điềm nhiên đáp.

"Mặt quỷ bệnh."

"Ở nhà Lữ bách hộ."

"Là con gái của Lữ bách hộ." Thanh Hoan nàng đáp ngay lời.

Tôn Vân gật đầu nói.

"Phải."

"Là Lữ tiểu thư."

"Ta nghĩ rằng ngươi không nên cứu nàng nữa."

"Mà nên g·iết nàng luôn."

"Đấy là cách để giải thoát cho nàng đấy?"

Thanh Hoan nghe vậy liền hiểu.

Đối với Tôn Vân khinh thường nói.

Chú ý đến thái độ của nàng.

Tôn Vân hỏi.

"Tại sao?"

"Ta phải g·iết một người nếu như ta có thể cứu sống."

Thanh Hoan nàng nghe vậy liền đáp.

"Ở cái đất rộng mênh mông này."

"Tài nguyên nhiều vô số."

"Ngươi chỉ cần lên núi."

"Săn bắn cũng đủ sống sung sướng cả đời."

"Chứ đừng nói là trồng trọt mà chẳng có sưu thuế."

"Người với người chỉ cần đổi một chút đồ nếu mình thích."

"Là gần như có mọi thứ người mong cầu."

"Vậy ngươi nghĩ tại sao?"

"Ở cái vùng đất này."

"Lại có căn nhà được xây như lâu đài?"

"Lại có gia nô người làm vô số."

"Họ đâu cần đến đấy để lấy miếng cơm."

"Ngươi không hỏi rằng Lữ bách hộ là ai à?"

Tôn Vân vẫn im lặng chẳng nói.

Hắn muốn nghe.

Hắn cũng thắc mắc về điều này ở kiếp trước.

"Quanh đây từng có rất nhiều gia đình sinh sống."

"Nhưng đến giờ chỉ còn có mình gia đình ta."

"Lữ bách hộ tên đó là quỷ đội lốt người."

"Chứ không phải người cũng chẳng phải cầm thú."

"Tất cả những gia đình quanh đây đều bị hắn bắt."

"Và buôn bán."

"Trai làm nô."

"Nữ làm đĩ."

"Ngươi hiểu chưa?"

Tôn Vân ngạc nhiên.

"Hắn là kẻ sở hữu toàn bộ thanh lâu ở trong tòa thành đấy."

"Thế ngươi nghĩ gái người đến từ đâu?"

"Hả?"

"Là từ những cái nơi c·hết tiệt này."

"Cái nơi c·hết tiệt này là nơi mà hắn bắt người, gái."

"Ta không b·ị b·ắt."

"Là vì em trai ta."

"Làm cho tổ chức."

"Nằm trên cả những cái thanh lâu ấy."

"Nên theo luật riêng của họ."

"Người nhà."

"Là những kẻ như ta mới không b·ị b·ắt."

"Còn về Lữ bách hộ."

"Ngươi nghĩ hắn giống người thường sao?"

"Quỷ đội dưới lốt da người."

"Nói tiếng người."

"Ngươi nghĩ nó còn là người sao?"

"Ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra với Lữ tiểu thư không?"

Hắn im lặng.

Đây là điều hắn muốn hỏi.

Khi câu chuyện của kiếp trước không thể thỏa mãn hắn.

Hơn nữa hắn thấy câu chuyện ấy như dối lừa.

Một cô tiểu thư được dạy dỗ cẩn thận.

Lại hành động như g·ái đ·iếm.

"Lữ tiểu thư."

"Con gái hắn."

"Máu mủ ruột thịt của hắn."

"Lại bị chính tay hắn."

"Dâng cho những kẻ."

"Gọi là cao quý của tòa thành đấy."

"Bị sử dụng như món đồ chơi."

"Bị h·ành h·ạ."

"Bị khinh nhục."

"Nên mới bị như bây giờ."

"Và ngươi."

"Lại đi cứu nàng ấy."

"Để hắn lại làm điều ác đấy một lần nữa à."

"Thứ tiếp tay cho ác quỷ."

"Ngươi có vẻ phản cảm với chuyện này?" Tôn Vân nghe vậy điềm nhiên mà nói.

"Là bạn ngươi."

"Đã từng b·ị b·ắt đi phải không?"

Thanh Hoan nàng nghe vậy như sét đánh ngang người.

Im lặng.

Lại chẳng nói thêm điều gì nữa.

"Vậy ngươi định làm gì?"

"G·i·ế·t nàng hay cứu nàng đây?"

Sau một lúc lâu.

Thanh Hoan nàng.

Đã trở lại cái vẻ điềm tĩnh.

Lạnh lùng như ban đầu khi gặp hắn.

Mà điềm nhiên nói.

Tôn Vân thấy vậy.

Điềm nhiên.

Nhìn nàng.

Rồi trả lời.

"Ta là bác sĩ."

"Nhận tiền là cứu người thôi."

"Ngươi còn kinh tởm hơn cả con quỷ dữ đấy." Thanh Hoan nàng nhìn hắn mắt lạnh băng mà khinh bỉ nói.

"Phải."

"Thế giới này thật kinh tởm phải không." Tôn Vân nghe vậy điềm nhiên đáp.

Chương 371: Hai Người