Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 372: Ân Huệ
Thời gian dần qua đi.
Thanh Hoan nàng cũng đã được thả.
"Làm sao không đánh ta?"
Tôn Vân nhìn Thanh Hoan nàng thoáng nghi hoặc hỏi.
"Kiếp trước ta là như vậy sao?" Một thời gian dài mới lên nổi mặt đất.
Làn da trắng nhợt nhạt.
Thanh Hoan nàng nhìn hắn mà nói.
"Không hẳn."
Tôn Vân đáp.
"Chỉ là hiệu ứng tâm lý thường vậy thôi."
"Có lẽ là hiệu ứng tâm lý khác." Thanh Hoan nàng đùa lại.
"Vả lại."
Thanh Hoan nàng nói.
"Nơi đây không có luật pháp."
"Làm gì có người nào để tố cáo."
"Hơn nữa ngươi là đàn ông."
"Chắc chắn bảo vệ được ta khỏi hiểm ác."
Tôn Vân nghe vậy thoáng cười.
Đáp.
"Có lẽ nam nhân nào khi đến đây ngươi cũng vậy."
Thanh Hoan nàng nghe vậy cũng cười.
"Không."
"Chỉ đối với những tên ưa nhìn vẻ bề ngoài, rắn chắc mặt cơ thể, sáng suốt mặt trí tuệ."
"B·ắ·t· ·c·ó·c người nhưng vẫn lo cho người cơm từng bữa."
"Ngoài việc giam cầm một chỗ ra thì đến sắc d·ụ·c cũng chẳng nổi lòng tham."
"Qua nói chuyện khiến ta yên tâm với người ấy."
"Có lẽ nam nhân như thế đến đây ta mới vậy."
Tôn Vân nghe vậy cười.
"Còn là chồng quá khứ nữa chứ."
Bồi thêm nói.
"Phải còn là chồng quá khứ nữa." Thanh Hoan nàng đáp lời.
Tôn Vân điềm nhiên rời đi.
Hắn tiếp tục hành trình dài đi chữa bệnh.
Cho Lữ bách hộ con gái.
Năm tháng trôi qua.
Bệnh người nhanh khỏi.
Với y sư tốt.
Chuyện khó làm nên.
Tôn Vân với Thanh Hoan vẫn sống chung một nhà.
Nhưng hai người không phải vợ chồng như kiếp trước.
Nhà chung đấy.
Nhưng phòng riêng.
Tôn Vân nay đang đi chữa bệnh tại nhà của Lữ bách hộ.
Với cái vẻ.
Ghê tởm cả chính con gái của mình.
Lữ bách hộ đến với bộ y phục sang trọng.
Nhưng khăn tay.
Vẫn lấy để bịt nơi mũi.
"Ngươi đã làm rất tốt."
Lữ bách hộ nhìn Tôn Vân.
Thoáng buông lời khen thưởng nói.
"Tôi chỉ làm những gì mình cần làm." Tôn Vân nhìn Lữ bách hộ lau tay điềm nhiên nói.
"Ít nhất ta biết ngươi có lương tâm." Lữ bách hộ cười thoáng đáp.
"Lương tâm được trả bằng tiền." Tôn Vân chậm đáp lại.
Chào Lữ bách hộ.
Hắn rời đi.
Tôn Vân giờ không chỉ là chữa cho một mình Lữ tiểu thư.
Mà còn khám sức khỏe cho toàn bộ.
Nhà.
Đặc biệt là Lữ bách hộ.
Tất nhiên.
Tiền là hậu hĩnh.
Thời gian không đợi người.
Tôn Vân đang ngồi ăn cùng Lữ bách hộ.
Cắt những miếng thịt lớn.
Rồi bỏ vào trong miệng.
Với những thứ gia vị.
Chỉ có nơi trong thành mới có.
Lữ bách hộ đối với Tôn Vân.
Hết lòng.
Tôn Vân thì điềm tĩnh như mỗi ngày kiểm tra sức khỏe của Lữ bách hộ.
"Giờ thì."
"Con gái ta đã khỏi bệnh."
"Nhờ Vân y sư."
Tôn Vân không nói.
Những lời khen này.
Dù ít.
Nhưng hắn đã nghe mòn tai rồi.
"Vân y sư."
Lữ bách hộ nhìn Tôn Vân.
Vẫn cái vẻ cao cao tại thượng ấy mà nói.
"Ngươi thấy con gái của ta thế nào?"
"Xinh đẹp." Tôn Vân nghe vậy điềm nhiên đáp.
"Nhưng không phải gu của tôi." Hắn nói tiếp.
Nhếch mép cười.
Lữ bách hộ nói.
"Gái lớn gả chồng."
"Trai lớn lấy vợ."
"Vân y sư hẳn đang sống cùng một nữ nhân hả."
Tôn Vân nheo mắt.
Rồi điềm nhiên nói.
"Ta không ngờ nơi này lại lấy mạng người khác ra dọa người còn lại đấy."
Lữ bách hộ nghe vậy chỉ uống rượu rồi cười.
"Lựa chọn là người thôi."
"Vân y sư."
Tôn Vân nghe vậy cười.
Đứng dậy.
Tiền bạc cầm rồi.
Đi về.
Chở về nhà Tôn Vân.
Đang định cùng Thanh Hoan nói chuyện.
Bỗng hắn giật mình.
Thoáng sợ hãi.
Người đang ngồi nơi cửa trò chuyện cùng Thanh Hoan.
Khí chất hắn.
Giống một người Tôn Vân biết.
Khuôn mặt hiền từ của người ấy quay ra.
Nhìn Tôn Vân điềm nhiên nói.
"Thanh Hoan tỷ đây là người đàn ông mà tỷ nói."
"Trông người cũng đáng tin."
Thanh Hoan mặt lạnh điềm nhiên chẳng đáp.
Đôi mắt nàng thoáng qua.
Sự sợ hãi.
Tôn Vân hắn điềm nhiên.
Bước vào.
Cất cái túi chất đầy tiền bạc của cải vào một góc.
Ngồi cạnh Thanh Hoan nhìn vào người.
"Thanh Hoan tỷ đã kể cho ta mọi chuyện."
"Xin chào."
"Anh rể từ quá khứ."
"Thanh Tâm."
"Vẫn như kiếp trước hay vắng nhà."
Thanh Tâm nghe vậy thì mỉm cười.
Lịch sự ở y phục.
Khắp người là lụa sang.
Thế nhưng.
Không có cảm giác cao quý hay bần tiện.
Chỉ cho cảm giác.
Nặng nề người đối diện.
"Vậy kiếp trước ta thế nào?" Thanh Tâm đối Tôn Vân.
Thuần túy tò mò hỏi.
Nhưng áp lực.
Nặng nề như đè ép thân thể hắn.
"Hẳn là ngược với kiếp này."
"Vì một người kiếp trước lương thiện mà ngây ngốc."
"Chẳng rõ người kiếp này ra sao?"
Thanh Tâm phá lên.
Thoáng cười.
"Lương thiện mà ngây ngốc."
"Vậy sao không giống như kiếp trước." Hắn lại bình thường lại.
Điềm nhiên.
Nhìn Tôn Vân cất tiếng nói.
"Kết hôn chuyện trăm năm?"
Tôn Vân cười.
Nhìn nàng.
Rồi lắc đầu cất tiếng nói.
"Nàng tuy khác."
"Nhưng nàng vẫn vậy."
"Bên nàng."
"Chuyện trăm năm."
Thanh Tâm mỉm cười.
Chậm rãi tiến tới.
Hôn lên trán của Tôn Vân.
Rồi điềm nhiên nói.
"Anh có được sự chúc phúc của ta."
"Cảm ơn." Tôn Vân điềm nhiên đáp.
"Nhưng ta có thể có một yêu cầu?" Tôn Vân đối với Thanh Tâm.
Người đang bước nơi cửa mà nói.
Thanh Tâm quay lại nhìn hắn hỏi.
"Vậy huynh."
"Huynh nói xem."
"Ta nghe nói kiếp này đệ làm nơi tổ chức."
"Cùng nơi Lữ bách hộ."
"Nếu quyền lực cho phép."
"Giúp ta chuyện gái trai."
"Lữ bách hộ muốn gả con gái cho ta."
"Nhưng ta chỉ có mình Thanh Hoan nàng ấy."
"Thế nhưng nếu ta không đồng ý."
"Chẳng nói là Thanh Hoan cùng gia đình này gặp họa."
"Mà mọi người cũng đi theo."
"Mà nếu ta đồng ý."
"Thanh Hoan nàng cũng gặp họa."
"Đệ người nơi đây có quen biết."
"Lại làm cùng chỗ Lữ bách hộ làm."
"Hi vọng mượn giao tình này."
"Mà cứu mình người sống."
Thanh Tâm đứng nơi cửa.
Nghe vậy.
Thoáng mỉm cười rồi nói.
"Anh có được sự chúc phúc của ta."
Người đi rồi.
Tôn Vân mới nhớ ra điều gì ấy.
Nói.
"Ta quên mất chưa nói."
"Về con gái của Lữ bách hộ."
"Nếu chuyện như nàng nói."
"Vậy cô ấy đã khổ rồi."
"Chưa nói người."
"Cứu nàng ra."
Thanh Tâm khác mọi ngày.
Chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Rồi bỏ đi nơi bếp.
Sáng hôm sau khi những người truyền tin đến.
Tôn Vân tỉnh dậy khi mặt trời nắng chói chang.
Tôn Vân đã biết được sự thật bàng hoàng mà tỉnh dậy.
Hắn lao nhanh đến phòng của nàng Thanh Hoan.
Thanh Hoan nàng đang nơi bếp thưởng trà uống nước.
"Nàng đã biết rồi?" Tôn Vân hắn nắm lấy hai vai nàng.
Nhìn như điên loạn.
"Biết."
"Về điều gì?" Thanh Hoan nàng điềm nhiên nói.
"Lữ bách hộ."
"Lữ bách hộ."
Tôn Vân gào ầm.
"Nguyên một căn nhà."
"Nguyên một ngôi làng."
"Tất cả đều biến mất."
"Tất cả đều biến mất."
"Không còn ai cả."
"Không còn ai."
"Chẳng rõ c·h·ế·t sống."
"Cả ngôi làng bây giờ."
"Chỉ còn mỗi hai người."
"Là Lữ tiểu thư vừa được bệnh khỏi."
"Và anh nông dân thân thiện."
"Cả hai đang mặc áo cưới đồ hoa."
"Treo ngất ở một nơi gần đó."
"Còn cả ngôi làng thì đều biến mất hết."
"C·h·ế·t chẳng thấy người."
"Sống chẳng thấy bóng."
"Nói mau."
"Nàng đã biết rồi phải không?"
Thanh Hoan nàng nghe vậy.
Người chẳng thèm quan tâm.
Tránh ra khỏi Tôn Vân đang điên loạn.
Điềm nhiên thưởng trà.
Rồi sau.
Khi hắn dần bình tĩnh lại.
Mới từ tốn nói.
"Chính chàng."
"Người đã yêu cầu ân huệ còn gì?"
Tôn Vân.
Lúc này mới bàng hoàng.
Nước mắt hắn lã chã rơi.
Ân huệ của người khiến cho người khác phải c·h·ế·t.
Tôn Vân hắn quỳ xuống ôm mặt mà khóc.
Khóc nhiều.
Nhiều đến nỗi hắn gục đi.
Khi hắn tỉnh lại Thanh Hoan nàng vẫn ngồi đấy.
Ăn bánh.
Thưởng trà.
Mặc đời biến khác.
"Hai người Lữ tiểu thư."
"Cùng anh nông dân thân thiện."
"Giờ đã chuyển đến làng này sống rồi."
"Những người khác."
"Cũng chẳng dám làm gì họ."
"Bên ngoài đang lan truyền tin đồn."
"Là Vân y sư một lời không hợp."
"Liền đồ cả nhà người khác."
"Oai phong quá."
"Vân y sư ạ."