Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 373: Trăng Sáng
Lữ gia tiểu thư vợ chồng dọn đến bên này.
Tôn Vân giúp họ dựng nhà lợp mái.
Nhưng nỗi sợ luôn toát ra khi họ nhìn thấy Tôn Vân.
Nỗi sợ.
"Ta có người cần huynh chăm sóc đấy." Thanh Hoan như mọi ngày.
Thưởng trà ở nơi bếp.
Tôn Vân ngồi ngắm trời.
Ngắm đất rộng bao la.
Giờ không ai dám mời hắn.
Đi chữa bệnh.
Họ sợ.
Hắn cũng chẳng muốn.
Ngày làm ruộng.
Tối về ngủ.
Đồ ăn.
Thiếu.
Người còn mang sang.
Thời gian.
Hắn chỉ ngồi ngắm trời.
Yên lòng.
"Ai?" Tôn Vân hỏi.
"Ai có thuê y sư độc ác này." Hắn giễu cợt.
Đau khổ.
Cười.
"Mẹ ta."
"Bà ấy ở trong căn phòng khóa."
Thanh Hoan nàng nghe vậy điềm nhiên nói.
Tôn Vân nghe thế cau mày.
Buột miệng.
"Ta chưa bao giờ biết rằng mẹ nàng còn sống cả."
"Giờ thì biết rồi nhé." Thanh Hoan nàng điềm nhiên nói.
Thưởng trà rồi thì rời đi.
Ở trên bàn là cái chìa khóa mới.
Đây là lần đầu tiên.
Tôn Vân hắn thấy một thứ mới tinh.
Căn phòng khóa.
Không nằm trong nhà này.
Ngược lại.
Nó là một căn nhà.
Nhỏ.
Được xây ở đỉnh núi xa xôi.
Ở nơi hoang vu và vắng lặng.
Tôn Vân hắn tự hỏi.
Nếu mẹ nàng ở đây sống.
Vậy bà ăn bằng gì?
Lại còn thân bệnh tật nữa chứ.
Hắn trèo đèo lội suối mà đi.
Đi.
Hắn muốn gặp mẹ nàng.
Người hắn chưa từng thấy ở kiếp trước.
Khi chìa khóa mở cánh cửa.
Tim hắn.
Đập nhanh một nhịp.
Không phải.
Vì nam nữ.
Mà.
Hồi hộp.
Tò mò.
Cửa mở ra.
Hắn nhìn thấy trong một căn phòng nhỏ.
Bếp lửa như mới thay.
Sáng vẫn còn đang cháy.
Căn nhà như được thiết kế cẩn thận.
Từng ly từng tý.
Từng chút.
Từng chút một.
Cách xa một chiếc giường.
Có bóng người đang ở đấy.
Chăn được đắp cẩn thận.
Tôn Vân chậm rãi đến.
Nhìn người.
Nét.
Có vài phần giống Thanh Hoan.
Vài sợi tóc đã bạc.
Làn da đã nhăn nheo.
Nhưng.
Lại thơm.
Theo cái mùi kỳ lạ.
Hắn thoáng bắt mạch.
Chậm rãi kiểm tra.
Hắn phát hiện một điều.
Người này.
Không có bệnh?
Hắn chậm rãi đỡ người.
Ngồi dậy.
Hắn nhìn người.
Tuy hắn không nói.
Nhưng.
Hắn nghi.
Người cứ đờ ra.
Đầu tóc bù xù.
Giống như.
Người điên vậy.
Bệnh tâm lý.
Tâm thần sao?
Tôn Vân hắn tự hỏi ở trong lòng.
Rồi lại lấy ra thêm vài những món đồ.
Để kiểm tra qua nữa.
Mắt họ nhìn trong vô định.
Nước dãi.
Lâu lâu cứ trong vô thức.
Lại chảy ra.
Tôn Vân cau mày.
Quan sát.
Tay vẫn cầm lấy bắt mạch.
Lặng lẽ.
Sau một giờ.
Chỉ có tiếng lửa đốt.
Lách tách.
Lách tách.
Kết quả được báo lên.
Hắn cầm tờ giấy.
Quan sát.
Người này không bệnh.
Thế nhưng Tôn Vân hắn không nói.
Chỉ lẳng lặng.
Lấy lại những đồ cần lấy.
Nhẹ nhàng.
Đưa bà xuống nằm.
Đắp chăn gọn gàng.
Rồi nhìn bà.
Miệng phun ra từng chữ:
"Ngươi đúng."
"Là điên thật rồi."
Sau đó hắn chậm rãi bỏ đi.
Trên đường đi hắn gặp.
Nhà của Lữ tiểu thư.
Người đang hái rau.
Người đang bổ củi.
Họ làm rất nhiệt tình.
Khi nhìn thấy Tôn Vân.
Họ bỗng giật mình.
Sợ hãi.
Tôn Vân hắn không để tâm lắm.
Cũng giống như mọi ngày.
Hắn trở về.
Thanh Hoan đang chờ sẵn.
Hắn nhìn nàng.
Nàng nhìn hắn.
Nàng hỏi:
"Bà ấy."
"Sao?"
Tôn Vân nghe vậy.
Lặng người.
Mới cất tiếng đáp:
"Điên rồi."
Sau đó trở về phòng.
Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy.
Khi hắn tỉnh bầu trời vẫn tối.
Tiếng của loài vật.
Vẫn chưa vang lên.
Hắn mở mắt.
Vì hắn nghe thấy bước chân người.
Trở ra.
Phát hiện trong rừng vắng.
Có người.
Đang đi.
Hắn đi theo.
Tay.
Cầm thanh dao sắc.
Trời tối.
Hắn không thấy rõ người.
Tiếng bước chân.
Cùng cái bóng.
Nơi trước mặt.
Đi.
Đi.
Đi theo người.
Đến nơi giữa rừng.
Người đứng lại.
Hắn núp ở xa.
Không thấy bóng người.
Nhưng.
Hắn nghe thấy tiếng khóc.
Tay nắm chắc dao.
Nhưng tiếng khóc lại quen thuộc.
Hắn đánh liều.
Chậm rãi đi tới.
Phát hiện.
Người quen.
"Lữ tiểu thư đêm tối này cô làm gì ở đây vậy."
"Ngươi cút mau." Lữ tiểu thư gào lên hướng hắn t·ấn c·ông đánh.
Hắn phòng thủ.
Dễ dàng.
Khống chế lại được nàng.
"Là ngươi."
"Là ngươi."
Ban đầu nàng ngạc nhiên.
Rồi sau.
Nàng ôm lấy hắn mà khóc.
Đã được một thời gian.
Kể từ khi anh nông dân thân thiện và Lữ tiểu thư sống chung cùng một nhà ở kiếp này.
Tôn Vân hắn.
Cũng ngạc nhiên.
Nhưng sau đó.
Hắn cũng ôm lấy nàng.
Cảm giác bình yên.
Sau đó.
Là cảm giác.
Tội lỗi được sinh ra.
Kể từ cái ngày đó.
Hắn luôn đổ lỗi.
Mọi việc cho mình.
Cái c·hết của Lữ gia.
Sự biến mất của toàn bộ Lữ làng.
Dù.
Không phải hắn ra tay.
Nhưng.
Là do ân huệ của hắn.
Chính hắn.
Cũng chẳng rõ việc mình làm là tốt hay là ác.
Lữ bách hộ tàn nhẫn.
Hiến dâng cả con gái mình.
Đẩy cuộc đời nàng.
Vào muôn vàn đau khổ.
Bệnh tật của nàng.
Cũng là.
Do Lữ bách hộ gây nên.
Nhưng còn những người ở Lữ làng ấy.
Trừ Lữ gia.
Cùng một vài.
Nhóm tổ chức.
Thì Lữ làng.
Đều là những người b·ị b·ắt về.
Họ phải sống một cuộc đời khổ cực.
C·hết.
Liệu có hay không đau đớn.
Hơn nữa.
Còn Lữ phu nhân.
Liệu có phải là người tốt không.
Chính Tôn Vân hắn.
Cũng chẳng biết nữa.
Nhưng.
Ân huệ của hắn.
Đã khiến Lữ tiểu thư nàng.
Từ có cha có mẹ.
Gia sản vô số.
Nay sống không cha.
Chẳng mẹ.
Điên rồi.
Cũng là một căn bệnh trong tâm trí nàng.
Khi hắn ôm nàng.
Hắn bỗng phát hiện.
"Mẹ nó."
"Ngươi đâu rồi."
"Ngươi chốn đâu rồi."
Có tiếng đàn ông từ đằng sau.
Vang lên.
Tôn Vân hắn cảnh giác.
Lữ tiểu thư thân thể run cầm cập.
Bỗng trở nên sợ hãi.
Nàng cứ bám chặt.
Nên hắn phải đẩy nàng ra.
Nàng định gào lên bám lấy hắn.
Hắn lấy tay bịt miệng nàng.
Tay cầm thanh dao sắc.
Nàng cắn lấy tay hắn khiến cho tay phải rỉ máu.
Hắn nhẫn nại.
Tiếng người càng gần.
Hắn phải ra quyết định nhanh.
Hắn đánh ngất nàng.
Nàng gục xuống.
Hắn giấu nàng vào nơi bụi.
"Con đàn bà khốn kh·iếp."
"Ngươi đâu rồi."
Giọng nam nhân gào ầm lên khắp khu rừng.
Tôn Vân hắn nấp ở nơi bụi mà cảnh giác.
Cẩn thận.
Là điều hắn đang làm.
Ngay khi có người gần đấy.
Tôn Vân càng cảnh giác.
Nàng chợt tỉnh.
Hắn không thể tạo quá lớn tiếng động đành lập tức khống chế nàng.
Một tay bịt miệng.
Một tay nắm cả hai tay.
Người hắn đè lên chân nàng giữ lại.
Tim hắn đập.
Nhanh hơn khi tiếng bước chân càng gần.
"Mày đâu rồi."
"Thứ đàn bà khốn nạn."
Tôn Vân.
Hắn chẳng dám thở mạnh lấy một lần.
Hắn chẳng hiểu tại sao mình phải giấu.
Tại sao phải làm như thế này.
Đầu óc hắn.
Không thể suy nghĩ được việc ấy.
Đôi mắt hắn.
Nhìn xuyên qua kẽ lá.
Thấy chân người đang loanh quanh kiếm tìm.
Đè lên thân người.
Thân con gái mềm mại.
Chưa bao giờ trăng sáng đến như thế.
Kìm nén rất lâu.
Thân nam nhi.
Cứng chuyện thường.
Tôn Vân hắn nhận ra điều ấy.
Chỗ ấy.
Cạ qua cơ thể nàng.
Bóng người tiến đến.
Hắn nhẹ nhàng cúi người như hòa vào đám cây.
Tim hắn đập thình thịch thình thịch.
Bóng người tiến đến.
Ngay nơi hắn.
Tay đảo qua như đang tìm kiếm điều gì.
"Con đàn bà khốn kh·iếp quỷ tha ma đã bắt ngươi đi đâu mất?"
Tôn Vân đang đè lên nàng chốn ở bụi cỏ nơi chân người.
Bóng người tìm loạn.
Đào sâu.
Tay đã mò xuống gần nơi hắn.
Xong.
Cũng bỏ đi.
Mắt xuyên qua lớp lá cây.
Hắn thấy chân người.
Từ tốn đi mất.
Mới nhẹ nhàng thở ra.
Khi lúc này.
Người bên dưới khuôn mặt đã ửng đỏ.
Hắn buông tay định thoát.
Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn.
Hơi thở phập phồng.
Hắn có thể cảm nhận thấy khi hắn đặt tay nơi lồng ngực.
Của nàng.
Bỗng đêm nay.
Sao hắn chẳng muốn rời đi nữa.
Nhìn ánh mắt.
Hắn hôn lấy đôi môi của nàng.
Trăng hôm nay sáng quá.