Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 374: Hai C·h·ế·t

Chương 374: Hai C·h·ế·t


Hắn tỉnh dậy.

Bên cạnh.

Là nữ nhân.

Những thứ tội ác hắn làm.

Không phải là mơ.

Đối với nàng.

Hắn càng nhiều hơn xấu hổ.

Bỗng.

Hắn nhìn thấy gì đấy.

Kéo ra.

Y phục của nàng.

Hắn phát hiện rất nhiều vết bầm tím.

Hơn nữa.

Đều là vết mới.

"Không không." Hắn lắc đầu không thể tin tưởng.

Nàng sống ở làng này cùng với hắn.

Người.

Có thể khiến nàng thế này.

"Không." Hắn gầm lên.

Nhìn những vết thương khắp cơ thể nàng.

Hắn không tin được.

"Chuyện này."

"Không phải thế."

Bóng hình.

Của một kẻ thân thiện hiện lên trong tâm trí Tôn Vân.

Bóng hình.

Của một kẻ ngây thơ vì tình.

"Riêng hắn."

Tôn Vân nói.

Rồi ngập ngừng.

Hắn im lặng.

Tâm trí.

Hắn đang điên cuồng.

Rồi lại trầm lặng.

Hắn bế nàng lên.

Nàng tỉnh lại.

Giãy giụa muốn xuống.

Khi thấy đôi mắt hắn.

Đôi mắt của sự.

Báo thù.

"Xin huynh."

"Xin huynh mau nghĩ lại."

"Chuyện này mà làm danh tiếng của huynh chắc chắn sẽ ô uế hơn đó."

Vô số tiếng van xin.

Của Lữ tiểu thư nàng.

Vì nàng hiểu.

Tôn Vân hắn sẽ làm gì.

Hắn không nghe.

Bế nàng một mạch về nhà.

Những kẻ đi qua.

Tò mò đi theo.

Đến trước cửa.

Anh nông dân.

Thân thiện.

Đang cau mày.

Khó chịu mà ngồi trước cổng hút thuốc.

Nhìn thấy bóng người đến hắn quay ra.

Nhìn thấy Tôn Vân đang bế nàng.

Hắn sợ hãi.

Đặt nàng xuống đất.

Tôn Vân hắn lập tức lao lên.

Chưa kịp phòng thủ.

Một cú móc hàm.

Thẳng vào mặt anh nông dân.

Choáng váng.

Người gục xuống.

Tôn Vân hắn thẳng sút.

Khiến cho anh nông dân thân thiện chẳng thể đứng lên.

Bay xa.

Ôm bụng.

Kéo từ cơn mê mà tỉnh.

Đau đớn.

Đến nỗi.

Gần như không thể thở nổi.

Tôn Vân hắn chậm rãi tiến lên.

Nằm dưới đất quằn quại.

Anh nông dân thân thiện thấy điều ấy.

Sợ hãi.

Cố gắng.

Giãy giụa mà bò chạy.

Nắm lấy thanh dao sắc.

Người.

Càng sợ hãi hơn.

"Dừng lại."

Lữ tiểu thư chạy đến.

Ôm lấy đôi tay hắn.

Tôn Vân nhìn nàng.

Cau mày.

Rồi thở dài.

Đẩy nàng ra.

Chậm đến chỗ anh nông dân thân thiện.

"Dừng lại." Anh nông dân thân thiện gào thét.

"Xin tha cho tôi."

"Tha cho tôi." Người van xin.

Tôn Vân không nghe.

Cứ chậm đến.

Lữ tiểu thư muốn giữ.

Đều bị hắn đẩy ra.

Người bên ngoài.

Nhìn vào mà xì xào.

Từ trên nhìn xuống.

Tôn Vân nhìn anh nông dân thân thiện.

Điềm nhiên nhưng chan chứa tức giận.

Mà nói.

"Ngươi đáng lẽ."

"Không nên sống."

Sau bỏ đi.

Những người xung quanh dẹp qua một bên để có đường cho Tôn Vân hắn đi.

Họ nhìn gia đình anh nông dân thân thiện.

Xì xào.

Rồi bỏ đi.

Chuyện lan khắp chốn.

"Ta có nên gọi đây là ngoại tình không?" Thanh Hoan nàng đang thưởng trà.

Điềm nhiên đối với Tôn Vân cười nói.

Tôn Vân hắn im lặng.

Thanh Hoan nàng cười.

Chẳng nói.

Ngày trôi qua ngày.

Chuyện lan theo gió.

Vân y sư.

Vừa độc ác.

Vừa ngoại tình.

Khiến danh tiếng của Tôn Vân.

Thối đến mức không thể ngửi được.

Thế nhưng Tôn Vân hắn vẫn mặc kệ.

Kể từ ngày đó hắn cũng chẳng gặp Lữ tiểu thư cùng anh nông dân thân thiện.

Dù hai người sống cùng làng.

Sáng làm nông.

Chiều.

Vượt đèo vượt suối.

Lên nơi.

Của mẹ Thanh Hoan nàng.

Bà vẫn vậy.

Như mọi ngày.

Dù hắn kiểm tra hết.

Dù thông số đều ổn.

Cho dù hắn có làm cách nào.

Người vẫn lặng.

Đờ ra nhìn hắn.

Như kẻ điên người rồ dại.

Dù giấy tờ nói không.

Hôm nay khi trăng sáng.

Hắn có việc trên thành.

Tìm lên thành lấy thuốc.

Hắn nhìn thấy điều sai.

Lữ tiểu thư.

Với y phục ít ỏi.

Với vết thương vô số.

Đứng như gái ở đường.

Bán d·â·m chuyện dơ bẩn.

Nước mắt nàng rơi.

Mặt nàng tủi nhục.

Tôn Vân điên cuồng.

Lao đến.

Lữ tiểu thư nhìn thấy hắn.

Xấu hổ.

Sợ hãi mà chạy đi.

Nhưng thỏ sao nhanh bằng hổ.

Tôn Vân hắn phi như bay đến.

Nắm chặt cổ tay nàng.

"Hắn đâu?" Tôn Vân gầm lên răng cắn chặt.

Hai hàm lộ rõ như mãnh thú nhìn con mồi.

Mặc kệ sự việc.

Hắn lôi nàng trở lại.

Người qua đường nhìn thế mặc chuyện gì.

Đối với họ.

Dân ngoài thành không đáng lưu tâm đến.

Lữ tiểu thư đang vùng vằng giẫy giụa.

Nàng nói hết lời là lỗi của nàng xin tha cho người kia.

Lửa giận ngập đầu Tôn Vân làm sao còn để ý những lời đấy.

Ngoài thành bên kia.

Anh nông dân thân thiện vẫn còn đang vui vẻ đếm tiền.

Tôn Vân phi như bay về đến nhà.

Mặc cho Lữ tiểu thư có ý kiến.

Nhìn thấy người hầm hầm sát khí mà lao đến.

Anh nông dân thân thiện sợ hãi mà bỏ đi cả tập tiền.

Chạy.

"A A A, ..."

Tiếng la thất thanh.

Gào thét.

Trong đau đớn của anh nông dân thân thiện.

Mồ hôi vã ra.

Hồng hộc thở.

Nước mắt úa tràn.

"Không."

"Xin ngài."

"Tôi có thể giải thích."

"Tôi có thể giải thích."

Anh nông dân thân thiện nhìn Tôn Vân chậm tiến tới gào thét.

Mà van xin chứng minh mình.

Một chân đã bị gẫy.

Bẻ ngược ra sau lưng.

Nước mắt úa tràn.

Không phút giây ngưng nghỉ.

Quyền.

Thẳng thắn mà đánh xuống.

Tiếng vang khắp trời.

Không ngừng được đau đớn.

"Tôi có thể giải thích."

"Tôi có thể giải thích."

"A A A,..."

Ngón tay bị bẻ.

Tiếng la thất thanh.

Đau đớn.

Không ngừng không kiểm soát được.

Từng cú.

Từng cú.

Đấm như trời giáng mà đánh xuống.

Anh nông dân thân thiện.

Dù đau đớn.

Chỉ biết.

Từ van xin.

"Tôi có thể giải thích."

Nhưng.

Dù máu.

Của người đã nhuộm đỏ tay người.

Tôn Vân hắn.

Vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Rút ra ống tiêm.

Chứa dung dịch gì đó.

Cắm thẳng vào người.

Tôn Vân tiêm lấy anh nông dân thân thiện.

Cánh tay đã có vài ngón bị bẻ gãy.

Cái đau ấy.

Đã sớm vượt qua cái đau của kim đâm trên tay mình.

"Nói đi."

Tôn Vân nhìn anh nông dân thân thiện.

Mà gằn từng chữ nói.

"Là nàng."

Yếu ớt khí lực.

Anh nông dân thân thiện vẫn gắng sức.

Lấy tay.

Chỉ tay người.

"Là nàng."

"Mới là kẻ độc ác."

Từng chữ nói ra.

Nặng nề khó tả.

Tôn Vân trên khuôn mặt.

Đã vặn vẹo rất nhiều.

"Nàng."

"Chính là kẻ thích bạo ngược."

"Ban đầu."

"Ta chỉ muốn sống bình yên."

"Chứ không muốn điều gì khác."

"Nhưng nàng."

"Liên tục đưa ra những đề nghị."

"Liên tục khiêu khích ta."

"Đến một lúc ta đã chịu quá giới hạn."

"Mới chỉ đánh nàng một lần."

"Lòng ta đã hối hận khôn nguôi."

"Nhưng ta nhìn thấy."

"Ở giây phút đó."

"Nàng hưng phấn."

"Kể từ đấy."

"Liên tục như quỷ ma sai bảo."

"Nàng liên tục khiêu khích ta."

"Còn ta."

"Không giữ nổi ranh giới của mình."

"Là lỗi của ta khi đánh nàng ấy."

"Nhưng cũng là nàng ấy."

"Còn chuyện này."

"Không phải ý tưởng của ta."

"Nàng ấy là kẻ tự bỏ lên thành để làm chuyện xấu xí."

"Ta không hề muốn nàng làm vậy."

"Nhưng nàng đã làm thế."

"Không phải tại ta."

"Ban đầu ta có lên thành để kéo nàng ấy trở về."

"Nhưng nàng ấy bám vào cái người mà mua d·â·m nàng."

"Để đánh ta."

"Hành hạ ta."

"Ép ta nhìn thấy cảnh tủi nhục."

"Về sau ta mặc kệ nàng ra sao."

"Hơn nữa."

"Nàng cũng liên tục cầm tiền về để ta sống thư thả."

"Từ lâu ta đã sớm chẳng coi nàng làm vợ nữa."

"Nàng là con quỷ."

"Một con quỷ bệnh hoạn."

"Nàng thành ra cái ngày hôm nay là do nàng."

"Không phải ai khác."

Anh nông dân thân thiện.

Gầm lên những chữ cuối.

Rồi giống như kẻ hết hơi.

Máu chảy quá nhiều.

Gục xuống mà c·h·ế·t.

Tôn Vân.

Không thể tin được khi nghe thấy điều này.

Hắn quay lại nhìn lấy Lữ tiểu thư.

Khuôn mặt hắn bàng hoàng.

Giống như thể.

Trời đất này.

Biến đổi.

Lữ tiểu thư khóc hết lấy nước mắt.

Cầm dao sắc lên đâm xuyên ngực mình.

Tôn Vân hắn.

Lao lên mà chẳng kịp.

Không thể.

Ngăn lại nàng ra đi.

"Ta xin lỗi."

Khi máu tươi tuôn ra.

Tôn Vân hắn ôm nàng vào lòng ấy.

Giọng thều thào Lữ tiểu thư vang lên.

"Ta đã không còn là ta khi gặp chàng."

"Chỉ là một thứ dơ bẩn khi được chàng cứu."

"Nếu kiếp sau thật tồn tại."

"Vậy ta."

"Chỉ mong mãi bên chàng."

Nói rồi.

Nàng ra đi.

Chương 374: Hai C·h·ế·t