Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 375: Một c·h·ế·t.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 375: Một c·h·ế·t.


Mặt đất giống như tấm đệm mỏng.

"Ta xin nàng."

Nước mắt của một người chẳng bao giờ cử động.

Cắm con dao xuống đất.

Nước mắt rơi.

Tôn Vân thoáng thở ra.

Những thứ chất nhầy màu đen.

"Vì đời không phải giấc mơ."

Loại thuốc này từ lâu lắm rồi.

Tiếng bước chân.

"Làm ơn."

Nắm lấy cán đao.

Như mưa rơi ra.

Theo lưỡi đao chậm rãi chảy xuống.

Dằm gỗ ghim hẳn vào đôi tay.

Hắn đi theo cái con đường được vạch sẵn.

Cậy nắp.

Húc thẳng vào Thanh Tâm.

Muốn tránh xa nơi trần thế này.

So với kẻ điên loạn là Tôn Vân bây giờ.

"Mở mắt."

"Bởi đấy là điều họ muốn mà."

Nắm lấy thanh dao sắc.

Không đứng nổi.

"Làm ơn."

Người mới chỉ dùng sống đao quật hắn thôi.

Một cước.

Lấy ra thanh đao sắc.

Mặt đất nơi hắn đứng.

Không đỡ kịp?

Nắm lấy cổ áo của bà cụ già điên loạn.

"Thanh Hoan."

Đập mạnh xuống đất.

Hắn hiền từ.

Ngoài cửa.

"Tất cả là tại mày."

"Thanh Hoan của ta ơi."

"Thanh Hoan."

Khi hắn đến gần trước mặt người.

Cho những kẻ.

Chậm rãi.

Nhặt đao lên.

Những cảnh hắn trải.

"Con người thường nói mình hành động theo lý trí."

Hai thanh đao chắn ngang bị phá nát.

Nhìn Tôn Vân.

Hắn kê sát cổ của bà cụ.

Của thanh đao đã bị nướng chọn.

Tôn Vân đau.

Thanh Tâm hắn không thể chiến thắng một kẻ đã tu về lực.

Nước mắt.

"Tử thần luôn là bạn đồng hành của ta."

"Khiến ngươi không thể quên được nơi này."

Thanh Tâm hắn đứng lên.

Thanh Tâm hắn gồng sức tránh đi.

Thừa cơ.

Lặng lẽ như màn tuyết trắng.

Đã khô đi những giọt nước mắt.

Khó khăn trong cả hơi thở đi ra.

Lạ lùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cắm vào đùi Tôn Vân.

Hai mắt hắn.

Tôn Vân hắn nôn ra một bình thuốc.

Hắn không kịp?

Hiền từ cười mà đáp lại.

Tôn Vân.

Mặt trời ở nhân gian.

Tôn Vân như thần minh cao cao tại thượng nhìn xuống kẻ chật vật đến nổi chẳng thể đứng lên mà nói.

Lại đờ ra một lúc nữa.

"Mở ra."

Tôn Vân hắn nói sau khi dùng tay ném bay Thanh Tâm đi xa.

Đúng là lạ.

Nơi chiến trường hắn nhìn thấy Thanh Tâm.

Không gian.

Thanh Tâm.

Khiến hắn đau đớn.

Chỉ có tiếng thở cùng nắm đấm v·a c·hạm vào nhau.

Liên tục cắm vào thân thể Tôn Vân.

Bà vẫn lặng.

Chém xuyên qua ngực của hắn.

Hai dao cắm xuống chân hắn.

Như mưa chém xuống.

Tất cả đều lạnh lùng.

"Nhưng lại đi theo cảm xúc của mình nhiều hơn."

"Nói đi."

Liếc qua.

Từ cơ thể hắn chậm rãi chảy ra.

Với toàn bộ da thịt bị thiêu cháy.

"Ta chỉ đang đấu với thần thánh."

"Nơi này."

Tay hắn đã nhuộm đỏ bởi máu của bản thân.

Tôn Vân khóc hết lời.

Đôi mắt lạnh lùng nhìn bà.

Đã có rất nhiều kẻ đợi sẵn.

"Mở ra."

Mặc cho Tôn Vân hắn.

Đôi mắt.

"Tại sao mày không thể sống như trong giấc mơ."

Lực mạnh chém xuống.

Cách xa ở đấy tận mười cây số nếu phải ước tính.

Củi chỏ đến.

Đao sắc được hắn phi như bay ra nắm lấy.

Hắn gục xuống.

Giật mình Tôn Vân hắn quay lại.

Thanh Hoan xuất hiện kế bên mà vuốt lấy gò mà đã bị nướng bỏng của hắn.

Tôn Vân lại suất hiện.

Đối thủ của hắn.

"Đời không giống như những giấc mơ." Thanh Tâm đối với Tôn Vân.

Rút phăng ra những thanh đao đang cắm ở trên thân thể hắn.

Quá nhiều cho một ngày.

"Chỉ vậy thôi."

Là một kẻ từng tu.

Ôm lấy nàng.

Hắn phi như bay.

Thẳng vào khuôn mặt của Tôn Vân.

Giống như cái tiết trời này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một hơi dài.

Người trong thành nhìn thấy một cột sáng bốc lên bầu trời.

Cánh cửa vỡ.

Tiếp sau đó là làn sóng xung kích.

Nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đừng."

Hai kẻ gục xuống.

Mặt đất như vỡ vụn.

"Đừng quên."

Đúng chỗ.

Hắn điên cuồng đập nát cánh cửa mà người đang nhốt lấy bản thân.

Quyền ra với quyền.

Vì y thuật cỡ nào.

Khi mọi thứ qua đi.

"Nếu không phải mày Thanh Hoan đã không c·hết."

Mà lạnh lùng.

Hắn chém phăng đầu bà.

Mặc cơn đau Tôn Vân gào khóc.

Đến nơi bà cụ.

Thoát khỏi khống chế.

Như hòa vào giọt máu.

"Ngươi tên nghiệt s·ú·c."

Khiến cho toàn bộ khu thành phải bật kết giới để chống trận.

Nam nhân với bộ áo gọn gàng.

"Ta xin nàng."

Chậm rãi đi đến.

Nhưng nước mắt.

Còn bị xụp xuống một khoảng.

Cũng đâu thể cứu được một người đ·ã c·hết.

Thoan thoắt.

Nước mắt hắn rơi.

Nhưng điên cuồng chiếm lấy tâm trí hắn.

Toàn lực.

Hắn lao lên.

Vạch từng đường trên cơ thể.

Người kia nghe vậy điềm nhiên và tĩnh lặng.

"Thứ ảo giác."

Ngã xuống vực.

Gió điên lùa vào.

Đấy là quá đủ cho một trận đấu không cân sức.

Không kìm được nước mắt.

"Mở ra."

Máu tươi phun ra như mưa.

Giống như gậy sắt đánh vào gỗ chắc.

Khi hắn.

Thanh Tâm hắn buông đao xuống.

"Thuốc giảm sức mạnh của ta."

Đứng vững.

Nghe vậy Tôn Vân hắn giật mình bỗng nhận ra.

Hắn bỗng nôn ra một vũng máu lớn.

Thanh Hoan c·hết.

Hộ giáp thành vụn.

Tôn Vân giật mình.

Hắn gào thét khi phá nát cửa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không màu.

"Không đủ cứng rắn hổ dữ sẽ ăn thịt thỏ nhỏ."

Nhìn người.

Hai mắt hắn bỗng trợn ngược.

"Thanh Tâm ngươi thay đổi." Tôn Vân chậm rãi đi đến điềm nhiên đáp lời.

"Ngươi đã đến." Người kia quay đầu lại nở một nụ cười thân thiện mà nói.

Với màu đen là chủ đạo của y phục.

Một lần nữa ở căn nhà của bà cụ.

Không còn có thể dùng được nữa.

Tôn Vân hắn gầm lên.

"Ngươi làm gì ở đây?"

Không thể kiểm tra ra được.

Nhìn Tôn Vân.

Như hòa làm một với không gian nơi này.

Đao sắc liên tục đánh bay những phi dao như s·ú·n·g máy đánh tới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôn Vân hắn có đau.

Gió thổi qua tóc khẽ bay.

Uống vào.

Móc hàm.

Giờ đang gào thét run rẩy.

Lộ ra hai thanh dao sắc.

Máu với mồ hôi.

Đen tuyền.

Giống như.

Thanh Tâm cười.

"Ngươi là k·ẻ g·ian dối."

Đôi tay hắn.

Bóng loáng hơn tuyết trời.

Tôn Vân hắn kịp đỡ.

Mà lạnh lùng ở đôi mắt.

"Thuốc tăng sức mạnh cho ngươi."

Một chân quỵ xuống.

Tay cầm dao sắc khi máu tươi khẽ chảy ra.

Người đang đứng nơi trước vực.

Nhưng lại mang đến một cái khoái cảm cực lạc.

Bay trên con đường đèo ấy.

Hắn ôm lấy nàng gào khóc trong tuyệt vọng.

Phi như bay.

Máu tươi theo nước dãi.

Tôn Vân điên cuồng.

"Ngươi đã quyết chí với c·ái c·hết."

"Không."

Nàng đ·ã c·hết mất rồi.

"Ngươi."

"Nếu không về nhà ngay sẽ còn không kịp."

Nhưng đôi mắt hắn lạnh lùng.

"Mở ra."

Người choáng váng.

Đoản đao liên tục lộ ra.

"Ta xin nàng."

Vì Thanh Hoan.

Khi ngửi thấy một thứ gì đó.

Nước mũi thoáng chảy.

Thanh Tâm b·ị đ·ánh bay.

Từ bốn phương.

Vô tình.

Đáp.

Thều thào nói.

Thoáng rơi.

"Họ không thể nói đâu."

Điềm nhiên nói.

Tôn Vân.

Lặng nhìn ở nơi thanh đao.

Lặng đứng.

Lạnh ngắt ở trong tay.

Thanh Tâm hắn nôn ra cả hũ máu.

Mặt đất thoáng sụp xuống.

Tôn Vân hắn.

Nàng đã dùng.

Chật vật trong việc ngồi dậy.

Chỉ thấy Tôn Vân đứng lặng người ở nơi đấy.

"Ta chỉ muốn nhắc huynh rằng."

Tay chắp lưng mắt nhìn xa.

Hồng hộc hơi thở.

Hắn không thể ngưng lại.

Hộc máu.

"Thanh Hoan phải c·hết do mày." Tôn Vân gầm lên lao đến.

Hai tay che quyền.

Rồi rời đi.

Lại nổi bật mình trong làn tuyết trắng.

Đã nhuốm máu đỏ.

"Đừng theo cách này."

Phá tan cánh cửa.

Loảng choảng.

Bỗng rơi.

"Thật kỳ lạ mà phải không?" Tôn Vân điềm nhiên đáp lại.

"Nói đi."

"KHÔNG."

Cùng với người điềm tĩnh nơi cánh cửa.

Tôn Vân cau mày.

Kiếp trước kiếp này như đổi phe.

Đến khi nàng c·hết hắn mới phát hiện ra.

Lặng nơi đấy.

Dao sắc như mưa.

Không mùi.

"Thích nó chứ."

"Thanh Hoan đ·ã c·hết rồi."

"NÓI MAU." Tôn Vân hắn giờ đang điên cuồng.

Trong một cơn sốc thuốc.

Sút hạ bộ.

Nơi cánh cửa.

Hắn tỉnh lại khỏi cơn mộng mị.

Tôn Vân nhìn người mà nói khi nước mắt còn đang rơi.

Chương 375: Một c·h·ế·t.

Khi hắn điên cuồng đạp.

"Ngươi đã vất vả rồi."

Nói rồi người xoay lưng rời đi.

Hằn sâu từng chút nơi da thịt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 375: Một c·h·ế·t.