Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 8: Mang Tội
“Những kẻ di dân đến đây kể từ khi Phàm Lang triều diệt quốc.”
“Những kẻ di cư đến đây trong vùng đất chúng ta được phân chia.”
“Những kẻ di cư đến đây toàn là người xa lạ.”
Tiểu Bạch điềm nhiên nói khi Tôn Vân hắn lắng nghe.
“Trưởng huyện được dân bầu.”
“Mọi người sống cùng nhau.”
“Sáng sớm và nắng vàng.”
“Mọi người sống với nhau hạnh phúc.”
“Có những lúc tranh cãi.”
“Có những lúc gào to.”
“Có khi mắng chửi nhau.”
“Thế nhưng vẫn hòa thuận.”
“Cho đến khi.”
Tiểu Bạch ngừng lại.
Quan sát lấy Tôn Vân.
Cười.
Rồi điềm nhiên nói tiếp.
“Cho đến khi họ biết được quá khứ của những người còn lại.”
“Sự đoàn kết của làng đã không còn được như trước đây.”
“Đồ tể đội lốt người.”
“Khi nam phách nữ.”
“Tán tận bất lương.”
“G·i·ế·t cha g·i·ế·t mẹ.”
“Khi tất cả nhận ra tội ác của nhau.”
“Sự ghê tởm đã phủ kín bầu không khí.”
Tiểu Bạch điềm nhiên.
Tựa vào ghế như thể nó rất thoải mái.
Rồi nói tiếp.
“Những kẻ tay không nhuốm máu giờ nhìn những kẻ kia bằng ánh mắt ghê tởm.”
“Có những kẻ tự xấu hổ vì tội lỗi đến tự sát.”
“Có những kẻ mạnh mồm nói ra như thể mình chẳng có gì sai.”
“Có những kẻ tự giam mình trong phòng kín.”
“Thế nhưng ngọn lửa đã châm thì sẽ cháy.”
“Giao tranh bằng vũ lực.”
“Ắt sẽ xảy ra.”
Tiểu Bạch điềm nhiên.
“Lính tráng người tốt, dẫn đầu bởi trưởng huyện.”
“Đồ tể đám ác.”
“Dẫn đầu bởi lão già mang gậy.”
Tôn Vân nhớ tới bóng người tự nhận mình làm trưởng huyện khi hắn đến đây giờ đã treo cổ tự vẫn.
Tiểu Bạch thoáng chú ý tới một khoảng khắc bất thường của Tôn Vân sau cũng như bình thường điềm nhiên nói tiếp.
“Lính tráng vũ trang, mạnh mẽ và bạo lực.”
“Đồ tể đám ác.”
“Chẳng ai chiến thắng.”
“Thế nhưng tưởng rằng chiến thắng đã đến với những người theo chính nghĩa.”
“Thì lão già mang gậy kia đã rước về một lời nguyền.”
Tôn Vân ngạc nhiên liền thốt ra.
“Là giao châu.”
Tiểu Bạch cười gật đầu sau lại trở về vẻ điềm nhiên.
Tôn Vân lấy ra viên giao châu mình vẫn luôn giữ ngắm nghía nó lại một lần.
Cách làm của hắn như thể đã ngắm nghía cả một nghìn lần rồi vậy.
“Tà ngược thắng chính.”
“Lời nguyền cướp đi sinh mạng của vô số người.”
“Cả tà lẫn chính.”
“Khiến cho thảm kịch của trưởng huyện xảy ra.”
“Khiến cho trưởng huyện đám người.”
“Phải co co giữ mình trong ngục tối.”
Tiểu Bạch muốn nói thêm.
Bỗng hắn nhìn về hướng hầm ngục.
Mắt thoáng giật giật đôi chút.
Tôn Vân chú ý tới điều đấy nhưng chẳng nói.
Tiểu Bạch quay sang nhìn Tôn Vân.
Điềm nhiên chậm rãi nói:
“Đáp án đã không còn ở nơi ta nữa.”
“Vân công tử có thể tìm đáp án ở nơi kia.”
Tay chỉ hướng ngục tối.
Rồi hắn tựa lưng vào ghế.
Nhắm mắt lại.
Ngủ.
Tôn Vân nheo mắt.
Rồi nhìn sang hướng ngục tối.
Bản năng mách bảo hắn rằng không nên bước đi dù chỉ là một bước.
Thế nhưng.
Hắn vẫn muốn đi.
Sự tò mò trong hắn.
Thôi thúc bước chân của hắn.
Tôn Vân sau một phút trầm ngâm.
Quyết định đứng lên.
Bước đi hướng ngục tối.
Dù cho bản năng đang liên tục kêu gào run sợ.
“Vậy là người ấy đã nói với ngài rồi à?”
Đứng trước buồng giam của trưởng huyện.
Tôn Vân lặng lẽ ở nơi đó.
Tay cầm đèn dầu, miệng lặng im.
Như đã thấu được con mắt của Tôn Vân.
Trưởng huyện điềm nhiên nói điều gì sẽ phải đến.
“Chỉ đơn giản là một vài chương trong quyển sách ngắn.”
“Lời ta nói chỉ là nhiệm vụ từng phân.”
“Nếu đến tận bây giờ để ta kể cho ngài từ chín đến một.”
Trưởng huyện chậm rãi ngồi lên rồi nói.
Tay hắn phủi phủi đi bụi mù trên lớp áo vải mỏng.
“Chính tà phân tranh tư tưởng khác biệt.” Trưởng huyện bắt đầu giảng.
“Đối với làng kẻ mang tội nặng nhất theo thứ tự từ mười đến một.”
Khi trưởng huyện giảng đến câu đấy ngoài mặt Tôn Vân hắn chẳng động dung, nhưng trong lòng liền nhớ tới câu chữ huyện lên qua những bậc thanh của nhà ngục.
Đối với làng kẻ mang tội nặng nhất theo thứ tự từ mười đến một.
Chẳng bày chút cảm xúc, chẳng quan tâm đến biểu hiện của Tôn Vân.
Trưởng huyện vô cảm giống như cỗ máy pho tượng lập trình sẵn mà giảng tiếp.
“Kẻ bỏ chốn vì sợ hãi mà chạy.”
“Kẻ bám theo tâm lý bầy đàn mà bước.”
“Kẻ mang về thương người mang về hai kẻ bệnh ác.”
“Đấy là lúc thế cục chuyển khác.”
Tôn Vân cau mày.
Nhắc lại.
Câu nói ấy.
“Đấy là lúc thế cục chuyển khác.”
Trưởng huyện gật đầu rồi nói tiếp.
“Giao châu có phải nguyền không.”
“Chuyện mê tín chỉ lừa những kẻ không hiểu biết.”
“Vì Đại Phàm Lang Triều diệt sạch.”
“Kiến chẳng có nói gì Giao.”
“Kẻ bỏ chốn, kẻ bám theo, kẻ mang về.”
“Ba kẻ không ở trong huyện lúc ấy.”
“Kẻ bỏ chốn cùng kẻ bám theo là người phe ác độc.”
“G·i·ế·t người cướp của tội không tha.”
“Chiến đấu với người liên tục thua trận.”
“Sợ hãi bỏ chạy chuyện người hèn.”
“Thế nhưng sợ hãi bỏ chạy khu vực ác.”
“Nơi đây giao đấu của người tu.”
“Xác họ vẫn còn nơi đất ấy.”
“Nguyền của giao đấu phàm hỏi sao?”
Tôn Vân cau mày, tay cầm đèn dầu chậm rãi giảng lại:
“Chính với tà, hai phe giao thủ.”
“Chính phe liên tục chiến thắng khiến cho tà phe liên tục bại trận.”
“Người ở tà phe vì thế mà sợ hãi bỏ chạy.”
“Trong đấy có hai kẻ là bỏ chốn và bám theo.”
“Thế nhưng quanh khu vực này có lời nguyền.”
“Do những người tu giao chiến c·h·ế·t để lại.”
“Phàm nhân không thể chịu được lời nguyền đó.”
“Mới thân mang bệnh đau.”
“Phải không?” Tôn Vân hỏi trưởng làng.
Trưởng huyện gật đầu.
Nhưng không nói tiếp.
Tôn Vân cau mày.
Hắn suy nghĩ.
Rồi lại nói thêm.
“Mảnh đất này đều bị dính lời nguyền.”
“Khu vực này lời nguyền bị hóa giải.”
“Đáng lý những kẻ rời đi hẳn phải c·h·ế·t.”
“Sao chân còn để có thể trở về đây?”
Tôn Vân nói xong mắt đảo sang buồng giam thứ chín và thứ tám.
Hai thân người đang nằm ở bên trong.
Trưởng làng gật đầu.
Rồi vô cảm cất tiếng nói:
“Kẻ mang về trùng lúc ở ngoài làng.”
“Gặp hai kẻ thân thể mang bệnh tật.”
“Thương người vác mỗi người một bên vai.”
“Mong về làng tìm được thuốc thầy tốt.”
Tôn Vân cau mày.
Hẳn hỏi.
“Thế kẻ mang về không biết hai kẻ kia là người ác.”
“Không biết nguyền có chữa được hay không?”
“Kẻ mang về thương người mà lại làm điều ác.”
“Vác hai kẻ bệnh ác trên vai mình.”
Trường huyện nhắm mắt lại, giọt nước chảy ra từ khóe mắt trên khuôn mặt vô cảm mà lạnh lùng.
Rồi chậm rãi nói:
“Vậy nên trong các phòng giam hắn mới ở phòng giam thứ bảy.”
Tôn Vân im lặng.
Để giọt nước mắt rơi, đợi nó khô đi chút ẩm ướt trên khuôn mặt, trưởng huyện lại điềm nhiên nói:
“Kẻ lây lan hảo tâm giúp người lại bị dính bệnh người.”
“Đứng nơi đó canh gác gần rìa làng ấy.”
“Gặp một người đang vác hai người trên vai.”
“Hảo tâm nhất thời nhưng lại khổ muôn người.”
“Kẻ lây lan mang thân bệnh mình tổng bốn người vào làng trong.”
Tôn Vân lại lặp lại lời nói ấy:
“Vậy kẻ lây lan, đã để cho hắn và ba người nữa, tổng là bốn người đều dính thân bệnh đi vào bên trong huyện.”
Trưởng huyện lại im lặng, một giọt nước mắt nữa lại chậm rãi rơi.
Quá trình lặp lại đợi nó khô.
Rồi trưởng huyện mới chậm rãi nói:
“Vậy nên hắn mới ở phòng giam số sáu.”
Lời vẫn như trước chỉ sửa vài câu.
Tôn Vân hắn giữ lấy sự yên lặng.
“Kẻ hoang mang vì sợ hãi thêm mắm thêm muối nặng lời.”
“Kẻ cơ hội vì bản thân mình mà suy xét.”
“Kẻ chấm dứt kết thúc mọi nỗi khổ trên đời.’
“Kẻ bắt đầu là kẻ thỉnh về tội ác.”
Tôn Vân hắn đang lắng khi thì hình ảnh hiện lại.
Kẻ hoang mang có phải là kẻ bị giam trói kín đầu?