Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Tội Lỗi

Chương 9: Tội Lỗi


Không để ý đến thái độ của Tôn Vân, giống như cỗ máy được lập trình sẵn trưởng huyện lại điềm nhiên nói tiếp:

“Kẻ hoang mang thấy người bệnh, sợ hãi kể chuyện người, một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng mấy chốc mà huyện lại loạn.”

“Chính phe lo người bệnh.”

“Tà phe cơ hội lên.”

“Kẻ cơ hội thuận lúc mà tích trữ của cải rồi ẩn núp.”

“Lĩnh lệnh người hiện trăm người lo thân mình.”

“Khi huyện loạn bên bệnh người cướp g·i·ế·t.”

“Kẻ chấm dứt xuất hiện thuận theo thời.”

“Lĩnh binh lấy thân đồ sát giặc.”

“Tỉnh khỏi cơn say núi thây đầy.”

Trưởng huyện sau đấy lại im lặng.

Tôn Vân trầm ngâm.

Rồi chậm rãi nói:

“Kẻ hoang mang là kẻ loan tin khiến cho lòng người loạn, quần chúng điên.”

“Kẻ cơ hội nhân lúc đó mà cướp của g·i·ế·t người tích lũy của cải rồi ẩn núp.”

“Kẻ chấm dứt thấy thời như vậy lĩnh binh đồ sát toàn bộ những kẻ gây ra sự hỗn loạn.”

“Khi tỉnh khỏi cơn say máu thì mọi thứ đã chấm dứt rồi.”

Nói xong hắn ngừng lại, ngắm trưởng huyện.

Không thấy dấu hiệu gì khác.

Hắn suy nghĩ.

Rồi lại nói tiếp:

“Không phải, mọi thứ đã chấm dứt, chỉ có hỗn loạn lúc đó mới chấm dứt.”

Nói xong lại ngắm trưởng huyện để xem người có động tĩnh gì khác.

Trưởng huyện sau khi Tôn Vân hắn nói xong lời thứ hai mới điềm nhiên nói tiếp:

“Lời của Vân công tử nói đúng chẳng có sai.”

“Vậy kẻ bắt đầu đã làm gì?”

“Thỉnh về tội ác là sao?”

Trưởng huyện nghe Tôn Vân nói.

Nhưng chẳng đáp lời.

Chỉ ngửa đầu lên.

Nhìn sâu trong con mắt của Tôn Vân.

Rồi im lặng.

Tôn Vân tiến lên nắm lấy thanh sắt.

Bỗng.

Không gian ở đây lại bắt đầu bốc cháy.

Tôn Vân ngạc nhiên nhìn xung quanh.

Rồi lại nhìn trưởng huyện.

Gấp nói.

“Nói mau.”

“Kẻ bắt đầu đã làm gì?”

“Thỉnh về tội ác là sao?”

Không gian rực cháy.

Ngọn lửa như con thú hoang.

Đói bụng muốn nuốt chọn tất cả.

Bắt lửa trên mảnh áo của trưởng huyện.

Tôn Vân lại càng thêm gấp mà gào.

“Nói mau.”

“Trưởng huyện.”

“Kẻ bắt đầu có tội ác gì?”

“Thỉnh tội ác về là sao?”

Đáp lại câu hỏi đó của Tôn Vân.

Là sự im lặng đến đáng sợ.

Khi ngọn lửa từ từ nuốt trọn từng thớ thịt trên cơ thể của lão già nua.

Chỉ có ánh mắt như tràn đầy sức sống và sự kỳ vọng.

Nhìn thấu qua tâm hồn của Tôn Vân hắn.

Ngục giam rực cháy.

Như một cái lò lửa.

Cháy mãi.

Liên tục không ngừng.

Từ tinh mơ cho tới tối muộn.

Tôn Vân hắn chẳng thể thoát ra dù có dùng sức.

Ngọn lửa ấy cũng chẳng thể gây ra tổn thương cho hắn.

Nên hắn cũng chỉ có thể im lặng.

Lặng lẽ quan sát mọi thứ rực cháy.

Khi ngục giam ấy cháy hết.

Kiến trúc sụp đổ rồi tan đi hết vào hư không, thành tro bụi.

Một ngục giam vững chắc đến Tôn Vân hắn không thể đánh đổ nó lại trở nên như một tờ giấy khi bị đốt, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

Bức tường cao dần hạ xuống.

Ngó nhìn xung quanh với đôi mắt vô hồn ấy, rồi hắn lại tự nhìn chính mình.

Thành thực hắn phải công nhận rằng mình có một thần kinh thép.

Hắn đã chứng kiến quá nhiều cái c·h·ế·t khi chỉ mới có vài ngày.

Hắn tự hỏi nếu bây giờ tâm trí của mình là một lão già sống ngàn năm tuổi chứng kiến cảnh vậy sẽ ra sao?

Chính hắn trước khi bị phong ấn đi ký ức để trở về thành một đứa trẻ khi thấy cảnh này sẽ thế nào.

Có lẽ những điều tương tự thế này hắn đã trải qua trước, khắc khi thật sâu vào từng mạch máu thớ thịt, rất nhiều lần đến nỗi dù ký ức bị phong ấn, khi chứng kiến cảnh tượng này tâm trí hắn không đến nỗi ở vực sâu sụp đổ và tuyệt vọng.

Chỉ ở mép rìa.

Nhưng dần dần nó đang đi đến đó.

Từ lúc hắn khởi hành đi cho đến giờ cũng chỉ mới có vài ngày.

Hắn đã chứng kiến những kẻ ác phải đền tội.

Những kẻ tàn nhẫn g·i·ế·t mẫu hại thân phải chịu cái c·h·ế·t trong đau đớn.

Hắn đã chứng kiến sự h·i·ế·p d·â·m mà không mấy khiến lòng người tức giận.

Hắn đã chứng kiến trẻ em bị lợi dụng.

Hắn đã chứng kiến cái c·h·ế·t của những người phụ nữ mang bầu thân thiện.

Hắn đã chứng kiến cái c·h·ế·t của những đứa trẻ không mẹ không cha.

Mồ côi, phải chịu cái cảnh đau khổ trong cái thế giới lạnh lẽo này.

Khi chúng chỉ mới cảm nhận được sự ấm áp của tình thương.

Thì ngọn lửa trong cái ngày hắn đến đã kéo chúng về thực tại, thiêu cháy và hành hạ chúng cho đến giây phút cuối của cuộc đời.

Hắn đã chứng kiến những kẻ mang tội phải c·h·ế·t.

Hắn đã chứng kiến những người lính phải ra đi.

Tất cả những chuyện này sao lại ra vậy.

Hắn đã hiểu ra khi nhớ được rằng vì sao người ở phòng giam thứ mười lại là tượng sáp.

Hắn đã hiểu vì sao trưởng huyện chưa bao giờ nhắc tới người ở phòng giam thứ mười khi họ kể câu chuyện.

Hắn đã hiểu vì sao phòng giam thứ mười lại dẫn đến con đường tái sinh.

Bởi vì.

Kẻ ở phòng giam thứ mười chưa bao giờ là người ở trong huyện.

Kẻ ở phòng giam thứ mười.

Chính là hắn.

Vân công tử ngời ngời.

Bởi vì hắn.

Nếu không phải vì hắn trưởng thành.

Nếu không phải vì Vân công tử cần trưởng thành.

Sao muôn người phải chịu c·h·ế·t.

Do Vân công tử cần trưởng thành.

Nên thỉnh cầu của kẻ bắt đầu mới được đền đáp.

Kẻ bắt đầu chỉ muốn chấm dứt cái ác.

Kẻ chấm dứt chỉ muốn kết thúc khổ đau của người.

Kẻ cơ hội nghĩ mình nhưng lo mình nên không quan tâm chuyện thiện ác.

Kẻ hoang mang khiến nhiều người chuẩn bị kịp thời.

Kẻ truyền lan có lòng hảo tâm tốt.

Kẻ lây lan lương thiện nhất người.

Kẻ mang về muốn làm chuyện tốt.

Kẻ bám theo vì sợ hãi nên theo người.

Thế nhưng.

Kẻ bỏ chạy nghĩ mình làm việc ác.

Kẻ thứ mười không ngục.

Vân công tử ngời ngời.

Sự tái sinh.

Ẩn ý trong những đứa trẻ.

Rằng trẻ em nơi đó là tương lai của huyện.

Thì Tôn Vân là tương lai của tông môn này.

“Tất cả lo do sự sắp đặt của sư phụ có đúng không?” Tôn Vân hắn nói với cái giọng run run.

Khi những suy nghĩ chạy qua đầu hắn như những cơn lũ.

Tiểu Bạch chỉ cười rồi đáp nhẹ.

“Vân công tử suy nghĩ mọi điều là đúng rồi.”

“Cả suy nghĩ của ta nữa sao?” Tôn Vân nghe vậy khẽ cười nhẹ rồi đáp lại.

Ký ức một vài phần của hắn được quay lại.

Giống những trò chơi qua ải và nhận phần thưởng.

Thì mở khóa lại một phần ký ức giống như là phần thưởng của nhiệm vụ này.

Tôn Vân bắt đầu rơi ra những giọt nước mắt.

Nhưng lần này chẳng có chút bột cảm xúc nào ở nơi đây cả.

Hắn ngã bịch xuống đất.

Đau đớn hắn cảm nhân không thể khiến cho nước mắt hắn ngừng rơi được.

“Tất cả là do sư phụ sắp đặt.”

“Nhưng mọi chuyện là do ta có phải không?” Tôn Vân hắn lặp lại câu nói nhưng lần này lại thêm câu hỏi đặt nơi sau.

“Là do hệ ta tu hành.” Tôn Vân nói với giọng run run.

Khi nước mắt hắn liên tục chảy.

“Ta là lời nguyền mang đến cho nơi này.”

“Ta chính là dịch bệnh g·i·ế·t c·h·ế·t những đứa trẻ.”

“Chúng đã có thể có một tương lai dài chờ chúng.”

Tôn Vân hắn bật người dậy.

Lê chân, quỳ đó ôm lấy của tiểu Bạch rưng rung nước mắt:

“Là do ta phải không?”

“Thứ ấy không thể ảnh hưởng đến ta nên ta không nhận ra nó.”

“Thế nhưng không phàm nhân nào có thể chịu đựng được.”

“Cái c·h·ế·t của tất cả mọi người.”

“Tất cả mọi đứa trẻ.”

“Tất cả mọi kiến trúc liên quan đến nơi này.”

“Đều là do ta làm hết phải không?”

Tôn Vân hắn bấu víu vào người của tiểu Bạch.

Nước mắt hắn rơi như mưa không thể ngừng lại được.

Chương 9: Tội Lỗi