Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Quyết Đấu

Chương 10: Quyết Đấu


Tôn Vân hắn đã phải điều chỉnh nỗi đau, sao cho nó ngừng lại.

Tôn Vân hắn đã phải giảm bớt tình thương người, nói với mình rằng họ chỉ là những người xa lạ.

Để ngăn cho nỗi đau lại càng thêm đau.

Hắn đã có câu trả lời khi ký ức cần thiết xuất hiện.

Nhưng lúc này bám chặt vào tiểu Bạch hắn vẫn như muốn kiếm tìm điều gì.

Phải.

Một hi vọng.

Tiểu Bạch như thấu được cõi lòng hắn.

Thế nhưng bao dung và dối gạt hai từ đấy chưa bao giờ đi kèm với nhau trong tâm trí của tiểu Bạch.

Hắn chỉ mỉm cười điềm nhiên đáp lại với Tôn Vân.

“Là khí của người.”

“Chính người đã g·iết họ.”

“Bằng khí của mình.”

“Đúng vậy thưa công tử.”

Tôn Vân hắn gào khóc rồi khụy xuống.

Lê thân ở dưới đất cố nắm lấy hạt bụi như muốn kiếm tìm điều gì.

Nhưng hạt bụi dù hắn có nắm chặt đến mấy khi gió thổi nó vẫn bay đi mất.

Chỉ còn hắn với nước mắt chảy dài.

Đối với làng kẻ mang tội nặng theo thứ tự từ mười cho đến một.

Đối với sự thật kẻ mang tội nặng theo thứ tự từ một đến mười.

Tôn Vân trở nên.

Im lặng.

“Đi thôi công tử.” Tiểu Bạch điềm nhiên nói.

Hai con bất kham.

Hí những tiếng dài.

Nhưng không thoát được.

Khỏi cương của tiểu Bạch.

Cưỡi lên lưng ngựa.

Hai người rời khỏi làng.

Sức sống ngập tràn ngôi làng.

Giờ đây cháy lên đầy khói lửa.

Tôn Vân cưỡi trên lưng ngựa.

Nhưng như người mất đi hồn.

Như người sống đ·ã c·hết.

Vượt đồi cao.

Đi qua đồng bằng phẳng.

Ngựa gì mà kỳ lạ vậy ta.

Vượt sông sâu.

Qua biển lớn.

Khi bước chân ngựa tới gần tông môn Tôn Vân bỗng dừng.

“Sao vậy thưa công tử?” Tiểu Bạch với nụ cười hiền từ dừng ngựa lại quay đầu nhìn Tôn Vân.

“Tại sao lại như thế?” Tôn Vân với cái giọng khàn khàn mở miệng ra để nói chuyện.

Âm thanh của hắn giống một kẻ ngàn năm chưa cất nổi một câu.

“Sao công tử?” Tiểu Bạch giống như thể không nghe rõ điềm nhiên mà nói.

“Sao lại như thế, sao ngươi lại như thế.” Tôn Vân vẫn cái giọng nói vậy như ngàn năm chẳng cất tiếng bao giờ.

Hắn xuống ngựa.

Vỗ mông ngựa.

Khiến ngựa chạy đi.

Tiểu Bạch hơi nghiêng đầu làm vẻ như thể hắn nghi hoặc.

Sau đó cũng xuống ngựa.

Vỗ mông ngựa chạy đi.

Tôn Vân nhìn tiểu Bạch với đôi mắt chàn đầy sự hận thù.

Tiểu Bạch nhìn Tôn Vân với đôi mắt điềm nhiên như thế giới.

Tôn Vân lấy ra từ ngực áo mình.

Một quả cầu nhỏ rồi vứt xuống đất.

Tiểu Bạch dõi ánh mắt theo từng hành động nhỏ.

Một không gian mở ra tiểu Bạch lập tức nhận ra nó.

“Phong cấm không gian công tử định làm gì?”

Tôn Vân như lấy lại sức sống, hắn trở về vẻ điềm nhiên nói.

“Phong cấm không gian này biến cơ thể người tu thành người bình thường.”

“Tất cả đều trở về phàm phu hết.”

“Hai người trở lại cực hạn của nhân loại.”

“Về thân thể hai ta ngang nhau.”

“Về tâm trí, ta được sư phụ đánh giá là võ nghệ giỏi nhất của thế hệ này.”

Tiểu Bạch chỉ im lặng.

Tôn Vân cởi áo.

“Phong cấm không gian này.” Tiểu Bạch nhìn quanh điềm nhiên nói.

“Chỉ có một người sống được bước ra sao?” Hắn nhìn Tôn Vân điềm nhiên rồi khẽ cười.

“Cớ chi công tử phải như vậy.”

Tôn Vân nghe vậy lớn giọng quát.

“Nếu ngươi đã biết thì sẵn sàng đi.”

“Thân thể ngang nhau thứ quyết định thắng thua chính là kĩ năng của bản thân mình.”

Tiểu Bạch cười cũng chậm rãi cởi áo.

Tôn Vân lao lên khi tiểu Bạch đang cởi áo.

Tay bị bó buộc.

Tôn Vân hắn lấy chân phải sút mạnh lên, toàn lực thẳng vào d·ương v·ật, vô số quyền cước toàn lực được vung ra đấm túi bụi vào những điểm yếu của tiểu Bạch khi đối phương tay đang bị bó buộc tầm nhìn bị hạn chế.

Tôn Vân không ngừng nghỉ.

Liên tiếp liên tiếp thế như vũ bão mà ra chiêu.

Tôn Vân hắn có thể ra quyết định làm liều điên cuồng khi nóng giận, thế nhưng, hắn không phải là quân tử, không bị những đạo nghĩa của quân tử trói buộc, trong lúc sinh tử đại chiến thế này, không có chuyện Tôn Vân hắn nhường nhịn, để người khác kĩ càng chuẩn bị thì mình mới lao lên văn minh chiến đấu.

Đúng vậy Tôn Vân có thể nóng giận làm liều, để cảm xúc mình, điên cuồng mà ra quyết định.

Nhưng.

Đồng thời hắn cũng là kẻ hèn khi chiến đấu, sẵn sàng dùng hết mọi thủ đoạn dù dơ bẩn nhất để chiến thắng.

Máu me be bét.

Nhất là sau khi Tôn Vân đã dùng một ngón tay của mình để khiến một bên mắt của tiểu Bạch hắn bị mù.

Máu chảy không ngừng, mắt mù một bên.

Tôn Vân liên tục lao tới.

Vì giờ đây hắn là người phàm.

Thể lực có hạn.

Thế nhưng mặc kệ sự mệt mỏi.

Tôn Vân hắn vẫn ra đòn.

Tôn Vân hắn bắt đầu thở ra những hơi dài.

Khi tiểu Bạch xoay sang hướng phòng thủ.

Khiến cho hắn dù có cố hết sức.

Cũng không thể dứt điểm ngay khi thể lực mình cạn dần.

Tiểu Bạch bỗng nhảy, rồi lao lên khi Tôn Vân đã thở dài.

Ôm chặt lấy người của Tôn Vân.

Hai tay như hai cái kìm sắt.

Ghì chặt lấy thân thể của Tôn Vân hắn.

Tôn Vân hắn gầm lên giãy giụa.

Như con thú hoang bị trói rồi nhốt ở trong lồng.

Đầu của tiểu Bạch từ từ kéo lên.

Lê cái đầu nhuộm đỏ máu.

Tôn Vân liên tục giãy giụa, cắn, nghiến.

Tiểu Bạch vẫn cố lê lên.

Đặt cằm mình lên vai của Tôn Vân.

Khi Tôn Vân hắn vẫn đang liều mình để giãy giụa.

Thì Tiểu Bạch đã mở to cái miệng nhuộm đầy máu tươi của mình.

Thì thầm vào tai của Tôn Vân vài chứ.

“Nếu đây là tất cả những gì nhà vô địch có.”

“Vậy thì công tử phải cố gắng nhiều.”

Lập tức buông ra Tôn Vân khi hắn đang khó hiểu.

Tay như tia chớp, lực như búa tạ lập tức vả thẳng vào bên tai của Tôn Vân khi hắn chưa kịp phản ứng khiến hắn choáng váng, cảm giác như thể bầu trời đều điên cuồng.

Như thể đại não của hắn.

Vừa bị lép vào một bên khi họp sọ cũng vỡ tan vậy.

Tôn Vân bắt đầu đi loạng choạng.

Cố gắng tập trung vào đối thủ hóa ra năm ra bảy do ảo giác trước mặt mình.

Cước đánh tới, Tôn Vân hắn gào lên vì đau đớn.

Một bên chân khó để đứng thẳng không nghiêng.

Tôn Vân hắn cảm thấy như chân mình đã bị gãy đôi rồi vỡ vụn.

Móc hàm một cú đám.

Ba đòn trong một giây.

Tôn Vân hắn gục xuống.

Ý thức vẫn còn nhưng lại theo bản năng xoay đầu mà bỏ chạy.

Giống như con thú b·ị t·hương hèn hạ mà lùi bước.

Nay Vân công tử đại diện cho Ngự Lang tông cũng sống hèn.

Tiếng chân của tiểu Bạch chậm rãi theo sau.

Như bước chân của ma quỷ khiến lòng hắn càng thêm lạnh rét.

Tay chạm cây Tôn Vân hắn đã không còn ý thức được xung quanh nữa tưởng hết đường liều c·hết quay lại cắn.

Thỏ đến cuối đường còn cắn người huống là Tôn Vân.

Thể nhưng thỏ cắn người cũng phải chọn đối tượng.

Khi trước mặt hắn là tên đồ tể không khiêm nhường.

Nhẹ nhàng né chiêu nắm lấy tóc hắn.

Đau như bị xé ra.

Tiểu Bạch ép miệng hắn mở.

Đập đầu vào cây.

Mạnh đến nỗi khiến cho răng hắn một bộ phận cũng bị cắm vào cây gỗ.

Mảnh gỗ nhọn đâm xuyên lưỡi hắn.

Cào rách vòm miệng.

Tôn Vân đau đớn đến nước mắt chảy ra.

Quỳ ở thân cây.

Đầu cắm vào gỗ.

Tiểu Bạch từ đằng sau.

Toàn lực đạp thẳng nơi đầu hắn.

Thân gỗ vỡ ra, Tôn Vân gục xuống.

Cảm giác ấy giống như bị búa tạ đập thẳng nơi sau đầu.

“Làm ơn.”

Tôn Vân van xin nói.

Nhưng nào đâu có sự khoan nhượng khi Tôn Vân là kẻ bắt đầu cuộc chiến này.

Bẻ nát cổ họng của Tôn Vân khi hắn định nói câu van xin tiếp.

Liên tục h·ành h·ạ cho đến khi hắn chẳng còn người.

Chương 10: Quyết Đấu