Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 11: Trong Mơ
Tôn Vân hắn.
Đôi mắt dần mờ lại.
Tôn Vân hắn.
Tay chân dần tê mỏi.
Tôn Vân hắn.
C·hết.
…
…
…
Tỉnh lại trên chiếc xe chở hàng được kéo bằng ngựa.
Có lẽ khác biệt ở đây Tôn Vân là món hàng duy nhất.
Hai mắt nhìn bầu trời.
Hắn thư giãn.
Chớp chớp mắt.
Tôn Vân tự hỏi vậy hắn đ·ã c·hết hay lại một lần nữa trọng sinh.
“Công tử tỉnh rồi sao?” Bỗng hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Theo từ bản năng sợ hãi Tôn Vân hắn bật dậy quay người nhìn lại phía người duy nhất ngồi đó là phu xe.
“Tiểu Bạch?” Tôn Vân nhìn người đó mà ngỡ ngàng sợ hãi nói.
“Sao vậy thưa công tử?” Thấy nét mặt của Tôn Vân tràn ngập sự ngỡ ngàng cùng sợ hãi, tiểu Bạch với một khuôn mặt lo lắng hỏi.
“Không, không phải sao ngươi lại như vậy?” Tôn Vân dường như không thể tin vào mắt mình, nhìn tiểu Bạch mà sợ hãi run lên nói.
“Sao, ta làm sao?” Tiểu Bạch càng nghi hoặc hỏi lại.
Một cơn đau đầu dữ dội ập đến.
Điều vừa xảy ra giống như một giấc mơ hắn đang dần quên đi.
Tôn Vân bối rối, ngó nghiêng xung quanh rồi nhận ra hai con ngựa nói.
“Hai con ngựa này là hai con ta đã cưỡi khi đi làm nhiệm vụ.”
Tiểu Bạch thấy vậy vẫn nghi hoặc nhưng thông tin này là đúng thế nên hắn cũng gật đầu đối với Tôn Vân đáp:
“Vâng thưa công tử, hai con ngựa này là ta cùng với công tử cưỡi khi đi làm nhiệm vụ mà.”
Tôn Vân chuyển từ sợ hãi sang nghi ngờ, khi nét mặt cùng ngôn ngữ của tiểu Bạch.
Dường như không nói dối.
Cơn đau đầu lại một lần nữa ập đến.
Tôn Vân khẽ nheo mắt.
Rồi nhìn quanh.
Cau mày như thể hắn đang kiếm tìm một điều gì đấy.
Bỗng hắn thốt lên nói.
“Đúng rồi nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ sao rồi?”
Tiểu Bạch thấy Tôn Vân như vậy càng thêm nghi hoặc.
Cứ như thể Tôn Vân bị lên cơn, trêu chọc mình vậy.
Nhưng vì hắn là công tử, nên vẫn trả lời.
Nói.
“Công tử chẳng phải là hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”
Tôn Vân nghe vậy liền thốt lên ngay.
“Nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ là gì?
Tiểu Bạch nhìn Tôn Vân cứ như thể kẻ bị điên, hoặc có lẽ Vân công tử đang trêu mình tiểu Bạch hắn nghĩ vậy.
Nhưng vì hắn là công tử.
Tiểu Bạch vẫn lên tiếng đáp.
“Nhiệm vụ là thanh trừ khí xung quanh khu vực đấy, do đấy từng là nơi chiến trường của Đại Phàm Lang Triều cùng với Lục Đại Phái, công tử mới hoàn thành xong nó còn gì?”
“Không phải.” Tôn Vân phủ định ngay.
Hắn lập tức lên tiếng nói tiếp.
“Nhiệm vụ ta làm là điều tra vụ án giao long g·iết người ở trong cái huyện đấy.”
“Hơn nữa đấy còn là sắp xếp của sư phụ ta.”
Tiểu Bạch nhìn thần thái nghiêm túc của Tôn Vân đến nỗi còn bị dọa sợ rồi nói.
“Công tử đi làm nhiệm vụ, hơn nữa ta cũng ở gần đấy, sư phụ ngài có sắp xếp hay không thì tiểu nhân cũng không biết nhưng có cả hình ảnh lưu lại mà?”
“Hình ảnh?” Tôn Vân nhướng mày.
Vội nói.
“Vậy mau.”
“Mau đưa cho ta.”
Thấy Tôn Vân sát gần mặt hầm hầm sát khi tiểu Bạch như con nít bị dọa sợ, từ trong ngực áo lấy ra một viên thạch.
Tôn Vân nhận ra loại đá này.
Hắn đã không còn kiên nhẫn nữa.
Lập tức bóp nát nó.
Hình ảnh truyền vào đại não hắn.
Trong hình ảnh.
Đây là đứng từ góc của tiểu Bạch quay.
Hắn đang làm nhiệm vụ.
Đúng là nhiệm vụ khu trừ khí ở xung quanh cái huyện đấy.
Hắn gặp tất cả mọi người ở huyện.
Trò chuyện với tất cả mọi người.
Ai cũng là người tốt cả.
Tất nhiên không phải ai cũng tốt hẳn khi hắn nói chuyện một hai người lộ ra vài tật xấu.
Thế nhưng không đáng kể vẫn được ghi vào là danh sách việc tốt.
Tôn Vân ở đấy làm nhiệm vụ.
Sau khi khu trừ xong một phần lớn hắn chào tạm biệt mọi người để đi về.
Các chi tiết không có một đoạn nào sai cả.
Nhưng điều ấy lại khiến Tôn Vân hắn càng thêm nghi ngờ.
Tiểu Bạch một bên đang đánh xe ngựa.
Nhìn Tôn Vân trầm tư suy nghĩ khiến hắn cũng sợ hãi thêm nhiều.
Công tử hẳn là điên rồi tiểu Bạch trong lòng hắn đoán vậy.
Sau khoảng một đoạn dài trầm từ suy nghĩ mà chẳng nói gì.
Sau đó Tôn Vân mới cất tiếng.
Nói với tiểu Bạch.
“Ta quả nhiên đã có những giấc mơ vô cùng kỳ lạ.”
Tiểu Bạch ngồi một bên im lặng lắng nghe.
Giờ không biết là Tôn Vân bị cái gì nhưng tự dung nói ra những lời này cho tiểu Bạch khiến cho bản thân tiểu Bạch hắn càng thêm khổ não.
Không nghe là bất kính, nhìn Vân công tử hắn bất thường thế này khả năng không nghe tiểu Bạch hắn sợ không về nổi cửa tông môn chứ đừng nói là về nhà.
Nghe thì lại là toàn những nội dung thầm kín, chỉ cần nghe dù mím chặt môi, cắn chặt răng, cuốn gọn lưỡi, không nói một lời, nhưng phải sống trong cái sự nơm nớp lo sợ, nay không bị làm sao, mai bị thanh toán c·hết.
Tiểu Bạch cũng chẳng dám tỏ thái độ.
Chỉ dám im lặng rồi thở dài ở trong lòng.
“Đầu tiên là ta đến một cái làng kì lạ.” Tôn Vân thì không biết tiểu Bạch đang nghĩ gì.
Vẫn cứ thao thao bất tuyệt nói ra hết vì sợ tiểu Bạch sẽ quên mất.
“Ta đến làng ấy.”
“Nhầm huyện ấy.”
“Hai tên đại hán bị g·iết.”
“Nhà gian ác sau đó một nhà cũng c·hết.”
“Nhưng bà bầu cùng những người chăm sóc cũng c·hết.”
Xe ngựa đánh qua một vùng cỏ rậm rạp.
“Ngục giam lại giam giữ trưởng huyện cùng những tên tội đồ.”
“Lính tráng ở đấy kỳ lạ lắm.”
“Sau khi ta chui qua một cái lỗ ta thấy được một cái trại trẻ mồ côi.”
“Ta đến đấy xong tất cả đều c·hết.”
“Sau khi ta rời đi về lại khu ngục giam kia tất cả những người trong ngục giam đều c·hết.”
“Họ nói là giao châu g·iết người.”
“Thế nhưng ta là người nắm giao châu trong tay cuối cùng ta đâu có c·hết.”
“Hơn nữa viên ngọc ấy cũng chẳng đẹp mấy.”
“Mà giờ chẳng biết viên ngọc đấy từ đâu rồi nhỉ.”
“Ta nhớ là người trong làng đã đưa tặng nó cho ta.’
Tôn Vân lục lọi túi.
Khuôn mặt căng thẳng đã giãn ra sau những cuộc trò chuyện.
Bụi cỏ bỗng động động.
“Cái gì đấy?” Tôn Vân nghi hoặc hỏi.
Tiểu Bạch giờ đã không còn tâm trạng để mà thám thính nữa.
Lòng hắn nặng chĩu.
Chỉ điềm nhiên nói.
“Ta đi thôi công tử ạ.”
Lúc này tâm trạng của tiểu Bạch hắn chỉ muốn về nhà.
Cái cảm giác sống nay c·hết mai này.
Nên sớm viết di thư.
Tôn Vân cũng chẳng để ý đến điều ấy nữa.
Không làm khó tiểu Bạch để cho ngựa dừng lại.
Hắn ngồi trên xe tận hưởng lấy làn gió mát và khung cảnh đẹp.
Bỗng hắn nhớ ra điều gì đó.
Quay sang tiểu Bạch nói.
“À ta còn nhớ ta và ngươi đánh nhau nữa đấy.”
Tiểu Bạch trước đã mất sức sống, giờ lại sợ run người.
Bồ bịch yêu nhau nó mà mơ thấy mình ngủ với người khác đã lý luận muốn điên đầu.
Giờ ông chủ lớn, hơn nữa lại còn là người có thể cắt cổ mình bất cứ lúc nào, nhổ toàn gia, h·ành h·ạ mình kể cả khi mình đ·ã c·hết nói rằng mơ thấy mình đánh nhau với họ.
Thắng cũng c·hết, mà thua cũng chẳng xong.
Địa vị gì mà đánh nhau với họ.
Hơn nữa.
Chẳng lẽ đây là ông chủ lớn ám chỉ.
Đang nghi ngờ mình phản bội có thể quay ra đánh họ.
Tiểu Bạch nghĩ đến ý trên đã tuyệt vọng.
Nghĩ đến ý dưới lại càng là lạnh run người không dám quay sang nhìn Tôn Vân.
Tôn Vân không để ý đến điều ấy mà tiếp tục luyên thuyên.
“Ta mơ thấy ta và ngươi đánh nhau.”
“Không dùng tu vi chỉ dùng quyền cước nhục huyết.”
“Ta nhớ rằng ta nói sư phụ công nhận ta là mạnh nhất thế hệ này.”
Tiểu Bạch đã sớm xác định không muốn sống.
Đánh liều tò mò hỏi.
“Thế ai thắng thưa công tử?”
Tôn Vân nghe vậy nhớ đến cảnh mình cầu xin tha thứ, bị tiểu Bạch h·ành h·ạ đến c·hết.
Nở một nụ cười tươi nói.
“Tất nhiên là ta rồi.”