Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Báo Mới

Chương 12: Báo Mới


“Dừng ở đây đi.”

Tôn Vân đang tận hưởng thiên nhiên, con đường, thì bỗng vỗ vỗ vai tiểu Bạch mà nói.

Vì ánh mắt hắn bỗng chú ý đến một căn nhà xa lạ.

Căn nhà nằm đơn độc giữa đường vắng.

“Dừng ở đây sao?” Tiểu Bạch thấy thế cau mày lo lắng nói.

Trong lòng hắn đã chửi Tôn Vân thêm vài câu.

Nhưng bình tâm lại, vẫn cố nói lý lẽ.

“Thưa công tử.”

“Một căn nhà mà tự dưng nằm ở giữa nơi đường hoang vắng này.”

“Rõ ràng không phải là một nơi tốt đẹp gì cả.”

“Hẳn là bẫy hoặc gian thương cướp đường.”

“Chứ thương nhân bình thường ai cũng biết.”

“Ở đây khách mấy đâu mà kinh doanh.”

Tôn Vân cười vỗ vỗ vai tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch ngươi lo lắng nhiều quá.”

“Ở đây nào có chuyện gian thương.”

“Cho dù nơi đây đường hoang vắng.”

“Nhưng cách Ngự Lang tông cũng chẳng xa.”

“Chi bằng ngươi và ta.”

“Dừng ngựa thưởng nước uống trà chiều.”

Nói với tiểu Bạch xong Tôn Vân hắn cũng chẳng nói nữa.

Biết rằng chẳng đổi ý được của thiếu tông chủ nên tiểu Bạch chỉ có thể thở dài.

Gật đầu nói.

“Vâng thưa công tử.”

Rồi đánh xe ngựa vào nơi để xe của quán.

Xuống ngựa.

Hắn nhảy bịch một tiếng xuống đất.

Rồi vào quán ăn hứng thú như một đứa trẻ.

Tiểu Bạch chậm rãi đi theo.

Lấy túi nhỏ nhìn vào tiền của mình trong đấy.

Rồi thở dài.

Vân công tử nhẫn không gian.

Đâu có mang linh thạch.

Đi vào quán ngắm nhìn không gian xung quanh tạo nên cảnh ấm cúng, gia đình khiến Tôn Vân cảm thấy rất thoải mái và trầm chồ.

Mọi thứ ở đấy đều được làm bằng gỗ, từ nhà cửa đến bàn ghế, từ những cái bát đến cái cốc cái ly.

Trừ cái ly duy nhất được làm bằng thủy tinh đang được một người nhìn như vẻ chủ tiệm lau dọn.

Lượng khách đông đúc.

Dường như vẻ mỗi người đều lo việc của mình.

Cười nói rất vui vẻ.

Nhưng cũng rất giữ kẽ.

Ngó quanh một vòng.

Dạng khách nào ở đây cũng có.

Già trẻ gái trai, cao to nhỏ bé, râu ria xồm xoàm, quần áo gọn gàng.

Gần như dạng người nào cũng có cả.

Thậm chí.

Có cả một bầy hươu đang ngồi uống bia với nhau?

Tôn Vân hắn cũng không biết phải giải thích thế nào.

Cả quán ăn dường như chỉ có một người nhân viên kiêm chủ quán luôn hay sao ấy?

Khi hắn ngó quanh chỉ thấy có mỗi một người đang đứng sau quầy rượu lau cốc của mình.

Ngồi xuống cái trống đối diện với chủ tiệm trong hàng ghế dài trống không trước quầy rượu.

Tôn Vân nhìn lên định hỏi.

Chủ quán đã nói:

“Muốn uống gì?”

Hắn ngó trái nghiêng phải nhìn quanh rồi hỏi.

“Tại sao ở đây bàn nào cũng chật kín mà ở nơi quầy rượu này lại không có người ngồi vào?”

Chủ quán tiếp tục lau cốc.

Cả quán sau câu nói đó bỗng im bặt.

Có vài người lén nhìn phía Tôn Vân.

Tôn Vân hắn ngó quanh trong lòng bỗng thấy khó hiểu.

Hắn lại hỏi:

“Sao ta chưa từng thấy quán này?”

Chủ quán lúc này mới dừng lại lau cốc rồi trả lời.

“Giờ ngài đã thấy rồi đấy.”

“Trước ngài chưa thấy vì ngài chưa phải người trong tông.”

“Lệnh bài bên hông người trong tông mới thấy được quán.”

Tôn Vân nghe vậy bỗng ngạc nhiên.

Vì trí nhớ của hắn bây giờ chỉ như một đứa trẻ.

Có lẽ trước hắn từng đi qua đoạn đường này rồi.

Nhưng giờ hắn chỉ nhớ mình từng có ký ức của một đời mà thôi.

Giải được thắc mắc trong lòng hắn hỏi tiếp.

“Vậy sao nơi đây lại trống không?”

“Chỉ có mười một ghế nơi quầy rượu.”

Chủ quán lại im lặng.

“Vì mười một ghế đại diện cho thập trụ và một người thừa kế của tông môn.”

“Thưa ngài thiếu tông chủ.”

Lúc này một người phụ nữ đã chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ngồi cạnh vị trí mà Tôn Vân đang ngồi.

“Cô là?” Tôn Vân ngạc nhiên vì người thần không biết quỷ chẳng hay mà xuất hiện.

Người phụ nữ ấy cười hóa thành ngàn vạn đàn bướm.

Bay đi.

Tan vào hư không mà biến mất.

Nhanh tay Tôn Vân hắn bắt lại một con bướm.

Nhưng khi mở bàn tay ra con bướm trong tay mình đã biến mất.

Mà ở đấy giờ lại chỉ có dòng chữ.

Nắm lấy người vậy là xấu hay tốt đây Vân công tử.

Chữ sau đó chạy dài trên cánh tay của hắn.

Trong lòng bàn tay còn có dấu hỏi to đùng.

Tôn Vân tẩy mãi không tẩy hết.

“Mẹ nó tiểu Bạch nàng là ai?” Khi tiểu Bạch đến Tôn Vân xả cơn tức giận nói.

Nhưng có quát to thế nào.

Âm thanh mà hắn nghe được lại vô cùng nhỏ nhẹ.

“Ai?” Tiểu Bạch chỉ nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ của Tôn Vân nên chưa nhìn sắc mặc.

Khi thấy Tôn Vân lửa giận bừng bừng rồi nhìn xuống dòng chữ nơi tay hắn.

Tiểu Bạch dường như đã biết ngay mà nói.

“Người con gái mà công tử vừa gặp.”

“Là đương nhiệm Ngự Lang tông người thứ bảy trong thập trụ.”

Tôn Vân nghe vậy tức giận với đi.

“Ngự Lang tông thập trụ người thứ bảy.”

“Huyết Điệp Tâm Như Ngọc?”

Tiểu Bạch nghe vậy cũng gật đầu.

“Phải thưa công tử nhưng huyết này là vì người thường mặc áo đỏ, chứ không phải như tà ma ngoại đạo đâu, danh hiệu đấy khiến cho nhiều người hiểu nhầm nên khiến nữ nhân không thích, công tử sau gặp lại chớ có nhắc danh hiệu này.”

Tỉ mỉ giảng cho Tôn Vân từng chút.

Tôn Vân cũng không thấy khó chịu mà chỉ lắng nghe.

Đối với hắn cái cái chưa biết thì mình nghe hết rồi lọc sau, không khó chịu dù người giảng là cao hay thấp hơn mình.

Tiểu Bạch cũng ngạc nhiên với thái độ của Tôn Vân hiện tại, ban nãy hắn cũng đã nhận ra mình lỡ lời.

Nhưng nói rồi thì phải nói cho hết.

Chủ quán đang lau cốc nước.

Thấy vậy liền khẽ cười đặt cái cốc đang lau xuống.

Âm thanh cốc đặt xuống bàn cộp lấy một tiếng.

Tôn Vân nhìn lại chủ quán đã bắt đầu nói.

“Không ngờ Vân công tử được báo ghi là ma đầu ấy vậy mà hành xử như người quân tử thực sự.”

“Quả nhiên là báo ghi chưa hẳn đã đúng, gặp người mới biết người thực hư?”

Tôn Vân thấy vậy cau mày.

Hỏi.

“Báo nào?”

Chủ quán cười chỉ tay lên kệ báo được xếp đầy ở một góc.

Tôn Vân đến gần đọc xem chữ toàn là báo của ngày hôm nay.

Đọc lấy từng chữ hắn sôi lên vì giận.

G·i·ế·t người cướp của đoạt ngọc giao.

Chính nhân quân tử chính như tà.

Vậy rốt cuộc là.

Mà đạo tấm gương hay chính đạo ánh sáng.

Chỉ cần đọc tiêu đề thôi Tôn Vân hắn đã run lên vì giận rồi.

Tiểu Bạch một bên im lặng chẳng nói.

Vu oan gia họa giận bình thường.

Chính tiểu Bạch cũng ở nơi đấy.

Hắn tận mắt chứng kiến người đưa cho Vân công tử ngọc giao.

Sao lại có chuyện tà ma cướp ngọc cho được.

Chính hắn cũng tự mình cầm lấy một tờ báo mà đọc.

Sáu ngày đi đường.

Sáu ngày làm nhiệm vụ.

Ngay từ câu đầu thôi tiểu Bạch hắn đã phì cười rồi.

Vì Tôn Vân công tử với hắn đi cùng một đường.

Hai người khởi từ việc đi ngựa.

Tốn mất sáu ngày cả đi cả về.

Thế nhưng làm nhiệm vụ chỉ có ba ngày thôi.

Vì tiểu Bạch hắn ở đấy chứng kiến hết mà.

Chẳng nhẽ những người này lại lừa cả hắn.

Tiểu Bạch khẽ ở trong lòng mỉm cười.

G·i·ế·t người cướp của đoạt ngọc giao.

Câu này lại còn khiến hắn buồn cười hơn.

Vì tiểu Bạch nhớ kĩ khi hắn rời đi những người trong làng ấy còn vui cười.

Xích mích là có, thế nhưng đều hòa giải.

Ngọc giao còn trao tận tay cho Vân công tử cơ mà.

Tiểu Bạch cười khẽ rồi đọc tiếp.

Văn chia nhỏ làm ba đoạn.

Với ba ý chính đấy được in hoa.

Tô đậm.

Phần một họ viết rằng Vân công tử g·i·ế·t người cướp của đoạt ngọc giao.

Phần hai họ viết rằng Vân công tử là chính nhân quân tử ấy mà hành động như tà.

Phần ba họ ghi rằng liệu Tôn Vân sẽ là ma đạo tấm gương hay chính đạo ánh sáng.

Chương 12: Báo Mới