Vạn Cổ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Rượu Án
Không gian nơi đây đã bị phong bế lại rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người ấy sau một lúc kiểm tra.
“Một cái có thể tăng khả năng hấp thụ, tích trữ và tạo ra năng lượng.”
Một thanh kiếm.
Khi tiểu Bạch vẫn còn đang ngẩn ngơ rồi mới nghe lệnh.
Cảnh tượng diễn ra ngay trước mắt hắn.
Ngó sang tiểu Bạch điềm nhiên nói.
Thân thể người này không cho thấy dấu hiệu có độc.
“Tôn Vân công tử ta tuy ở trong đấy nhưng không làm gì hết.”
“Mỗi cái đều mang một công dụng khác nhau.”
“Đảm bảo ngươi không rời ánh mắt ra khỏi họ.”
“Giả dối như vậy quả là ma đạo ánh sáng.”
Quán rượu không khí bỗng tĩnh lại.
Thì Tôn Vân hắn cũng chưa chắc đã đoán được rõ ràng.
Tiểu Bạch môn bên vốn còn đang nín cười vì đọc báo giờ bỗng im bặt.
Tôn Vân sau khi tra người xong thì kiểm tra ra được một số thứ.
Cũng chẳng thèm đi.
Trước là để đòi lại công bằng cho đệ tử và môn phái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tra người.
“Đã c·h·ế·t rồi.”
Tôn Vân nói lớn.
Tôn Vân nghe vậy tức giận khí thế hừng hực, mắt như lửa đốt ngước đầu lên nhìn chủ quán.
Từ đầu đến cuối họ vẫn vui cười chào mình khi họ đi.
Đồ bị lột sạch.
Tôn Vân hắn lại quát tiếp.
Vẫn đứng giơ hai tay ra.
“Người đi canh trừng người phụ nữ này.”
Một người lập tức chạy ra kiểm tra.
Giờ đây ai cũng như tiểu Bạch.
Giơ hai tay như thể mình vô tội. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Bạch hắn ở đấy chứng kiến mọi việc.
“Một bộ áo giáp toàn thân.” Tôn Vân sau đó đặt chiếc nhẫn xuống.
“Tìm dây trói lại.”
Một người phụ nữ bước ra.
Tiểu Bạch hắn lấy thân phàm nhân.
Lại còn có thêm hiệu ứng phụ.
Khi thấy người không nói gì sau một lúc hắn im lặng.
“Một đôi giày có thể hấp thụ khí từ môi trường và tăng tốc độ di chuyển.”
Dù cho họ có biểu cảm ra rõ rệt.
Khi bộ phận sinh d·ụ·c còn lủng lẳng.
Nhuốm máu.
“Vậy vị sư huynh đây hẳn phải là người đã làm nhiệm vụ rất chăm chỉ.”
Chủ quán ban nãy còn mỉm cười.
Thì điềm nhiên nói.
“Một tấm lụa mỏng có thể biến thành bất cứ phục trang nào.”
“Tiểu Bạch đưa dây cho ta để ta tự trói tên kia.”
“Chúng ta còn chưa nói đến những đồ trong nhẫn không gian đâu đấy.”
Cốp.
Tôn Vân ngạc nhiên.
Chương 13: Rượu Án
Mọi thứ dường như không có gì biến đổi.
Chẳng cho thấy bất kỳ biểu cảm nào.
Thì với tư cách là Ngự Lang tông, tông chủ duy nhất đệ tử hắn.
Báo có ghi lung tung hay không lung tung.
Sau là để rửa sạch thanh danh cho mình.
Chẳng nhẽ những gì báo ghi là thật.
Người bị trói lại nhưng vẫn điềm tĩnh ngồi.
Đứng lại.
Hoàn toàn rất.
Còn Tôn Vân hắn ở bên kia đang run lên vì giận.
Tà đạo như vậy.
Phải giải quyết vụ án này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đọc sang phần hai càng khiến tiểu Bạch phì cười thêm.
“Lập tức đóng cửa, sử dụng phong cấm không gian để đóng quán lại, không ai ở đây được rời đi cho đến khi được ta cho phép.”
Nhưng khi nhìn vào mắt của Tôn Vân.
“Một cái có thể thay sư huynh đỡ một chưởng toàn lực.”
Tạm bỏ qua điều đó.
“Chỉ riêng hai cái thắt lưng thôi đây đã là cả một gia tài rồi.”
Đưa cho Tôn Vân sợi dây thừng mình mới tìm được.
Cái gì mà phóng hỏa đốt người, rồi lại còn là lòng tham nữa càng khiến cho tiểu Bạch thêm buồn cười.
Hơn nữa đệ tử ấy còn vửa mới c·h·ế·t.
Tôn Vân hắn sau khi ngắm nghía xong toàn bộ những thứ ấy.
‘Những kẻ phải khóc, những vong hồn bi thương, những đứa trẻ còn chưa bao giờ nhìn thấy ánh nắng mặt trời, nay, đã là vong hồn dưới ngọn lửa khắc nghiệt, cho dù là những tâm hồn tăm tối nhất, đến những trái tim vô tội nhất, thiêu rụi tấm thân mình và tâm hồn dưới ngọn lửa lòng tham của Tôn Vân thiếu tông chủ.’
Như đã biết ý.
Đọc đoạn văn nhỏ tiểu Bạch nín cười.
‘Vẻ đẹp của giao ngọc như đã mê luyến được tâm hồn của Vân thiếu chủ, dù sâu bên trong nó là sự vô dụng không cần thiết, hay đó, là sự ham muốn, phải dành được thứ đó dù có là bất kỳ cái giá nào.”
“Thế nhưng đấy là cách nói của người bình thường.”
Chủ quầy thấy vậy mỉm cười điềm nhiên nói.
Đôi giày.
Tay cua qua cốc rơi xuống.
Hai cái thắt lưng.
“Nhẹ, co giãn được sao?” Tôn Vân sờ quanh cái áo giáp.
“Chỉ nói nhẫn cũng là loại cao cấp rồi.”
Tôn Vân hắn vẫn luôn quan sát.
‘Dối gạt như thế có xứng hay không ma đạo ánh sáng.’
“Huynh không sợ tiếc của hay sao?”
“Ngươi đứng lại.” Tôn Vân chỉ hướng người vừa kiểm tra xác của chủ quán mà hét to.
Tiểu Bạch càng thêm phì cười.
Một bộ áo giáp.
Nam nữ không tha già trẻ không thương.
Mở ra.
Đến cả những người phụ nữ mang bầu đối tốt với mình còn s·át h·ại.
Rồi phần ba là phần nghị luận về Tôn Vân.
Chỉ là người bình thường.
Nơi đây không gian đều đã bị phong cấm.
“Chỉ những món đồ đơn giản này thôi, đã là một con số không nhỏ rồi.”
Bình thường.
Nói.
Cầm bộ áo giáp lên.
Giơ hai tay ra để cho Tôn Vân hắn kiểm tra.
Nếu đây là quán của một đệ tử của Ngự Lang tông.
Thế nhưng kể nào ở đây không ít thì nhiều cũng như những con hồ ly lão luyện.
“Như một người sao lại đeo đến tận hai chiếc thắt lưng.”
Tôn Vân hắn thấy thế thì chậm đến.
Thì chủ quán cũng chỉ mới nhiều lời có một câu thôi.
‘Chỉ hỏi.’
Nhưng họ nào đâu có biết.
Tôn Vân lúc này cũng chẳng rảnh để đoán xem tiểu Bạch đang nghĩ gì.
Cau mày đứng lên.
Đôi mắt của Tôn Vân hắn đã quan sát hết biểu cảm của người ấy.
Một bộ lụa mỏng ở bên ngoài.
Người ngã xuống đất.
“Nhưng khả năng phòng thủ thì vô cùng tốt.” Tôn Vân sau khi kiểm tra xong bộ giáp thì nói.
‘Tàn nhẫn như thế có đáng hay không là chính đạo tấm gương.’
Người kia sau khi tra xét xong.
Người kia nghe Tôn Vân nói.
‘Xong việc còn dối gạt thế nhân để tránh mang tiếng xấu, dời một làng mới vào để gạt người thiên hạ.’
Một nhẫn không gian.
Người kia im lặng chẳng nói gì.
“Mong ngài sáng suốt xem xét cho.”
Hay bất cứ thứ gì cả.
Để xem có điều gì khác thường.
“Giờ chúng ta sẽ nói về những điểm hiềm nghi.”
Tiểu Bạch giờ đang phải vuốt lại trí nhớ.
Tiểu Bạch dù còn nhiều hồ nghi trong lòng nhưng vẫn nghe theo lệnh của Tôn Vân.
Tay chỉ hướng cho người phụ nữ kia ngồi xuống vào một góc.
Và trên hết.
Tôn Vân thấy hắn khá nghi ngờ.
Cái gì mà đốt nhà phóng hỏa.
Cúi đầu xuống tránh đi những ánh mắt.
“Người ở trong mau đi ra nếu không ngươi sẽ là hung phạm bị phái ta cùng phạt.”
Cửa bỗng mở.
“Vậy mà giờ bị ta trói lại cũng chẳng có biểu hiện khác.”
Nhưng những người còn lại biết.
Nhận từ hắn một mảnh giấy nhỏ giống phong thư được gấp lại cẩn thận.
Thế mà khi Tôn Vân ngước lên chủ quán đã c·h·ế·t rồi.
Biết thủ đoạn trẻ con mà mình dùng đã bị người ta phát hiện và không có tác dụng, Tôn Vân hắn tiếp qua thủ đoạn khác.
‘Nhưng thiên hạ rộng chứ đâu mù.’
“Chúng ta có một nhẫn không gian.” Tôn Vân cầm cái nhẫn lên rồi nói.
Tiểu Bạch vốn còn đang đi tìm sợi dây nghe thấy còn giật mình.
Nếu người này là sát nhân hẳn khi kiểm tra xác c·h·ế·t họ đã dấu đi điều gì.
“Ai ở đó?” Cánh cửa phía sau quầy rượu bỗng động thu hút sự chú ý của mọi người.
Thấy thế Tôn Vân hét to với tiểu Bạch.
Tôn Vân nheo mắt lại làm vẻ như nghi ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Với suy luận của hắn.
Rồi quát lớn nói.
Tạm thời chưa biết nó có món đồ gì.
“Chủ quán.”
Bịch.
“Vâng thưa thiếu tông chủ.” Tiểu Bạch thở dài nghe vậy nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.