Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Thì Thầm

Chương 14: Thì Thầm


Người ấy điềm tĩnh như đây chẳng phải điều đáng hận.

Giọng từ tốn điềm nhiên nói:

“Nếu Vân công tử muốn thì cứ lấy.”

“Đâu phải ai muốn là được tặng quà cho thiếu tông chủ đâu.”

Tôn Vân nheo mắt rồi đặt lại hai chiếc thắt lưng xuống.

Biết là rơi vào bẫy người nhưng kinh nghiệm hắn chưa đủ để đáp trả.

Đáp nữa hắn sẽ càng sai.

Thế là hắn rời đi.

Mặc người ấy chịu trói.

Tôn Vân hắn đã có kế hoạch.

Bây giờ hắn sẽ hành động theo bước và kế hoạch.

Trước tìm nghi phạm.

Sau tìm động cơ.

Đồng thời tìm hung án.

Thủ đoạn để sát hại nạn nhân.

Sau vạch trần hung thủ.

Hắn tự tin rằng với vô số người ở đây hung thủ không thoát được.

Thứ nhất nói về nghi phạm.

Tôn Vân đứng yên vuốt cằm suy nghĩ.

Những người xung quanh chỉ quan sát chứ chẳng động đậy hay nói gì.

Nhưng trong lòng họ ra sao không ai biết cả.

Nghi phạm gồm có bảy nhóm.

Tính cả mấy con hươu đang uống nước uống lúa mạch nữa.

Thì là tám nhóm.

Nhóm thứ nhất là nhóm sáu người râu ria rậm rạp.

Tôn Vân đảo ánh mắt qua quan sát.

Họ cũng đang nhìn Tôn Vân.

Sáu người đều là đàn ông cả.

Cơ bắp lượng lượng.

Cao to.

Khí thế bừng bừng sát khí.

Như thể hung binh vừa đi đánh trận về.

Dữ tợn ở ánh mắt làm Tôn Vân cũng chẳng dám nhìn lâu.

Đảo qua nhóm hai.

Từ ngoại hình nhìn vào nhóm hai có bốn người phụ nữ.

Trung niên, lớn tuổi.

Tất cả đều theo một phong cách y hệt nhau nhìn từ xa còn tưởng sinh bốn.

Với mái tóc đen, dài, được vuốt qua trải đều và làm phồng lên ở một bên, còn bên còn lại thì để thẳng.

Với mắt được trang điểm tô đen vẽ lên nhọn hoắt.

Cả bốn người đều mặc chung một bộ quần áo.

Đều là màu tím đậm.

Giờ đều đang ngồi cùng một tư thế.

Đều đánh ánh mắt chăm chú nhìn Tôn Vân.

Ghi nhớ lại trong lòng Tôn Vân đánh ánh mắt qua nhóm khác.

Nhóm tiếp theo gồm có hai nữ một nam.

Lấy nam là người ngồi ở trung tâm.

Hai tay đang duỗi ra khoác lên vai của hai người nữ.

Phái nữ với áo trắng cùng khăn dài che khuôn mặt nhưng để lộ ánh mắt.

Người nam khá tuấn tú.

Người nữ không biết.

Nhưng thân hình lướt qua thôi khá gọn gàng.

Đường nét đầy đủ.

Nhóm thứ tư là nhóm ba nam một nữ.

Nhóm này lấy nữ làm trung tâm ngồi trong cùng.

Nam vây quanh.

Nữ vô cùng xinh đẹp.

Theo phương hướng là quyến rũ mị hoặc.

Quần áo có những chỗ hở hang, khéo quan sát còn thấy được da thịt.

Ánh mắt đang liên tục ném mị nhãn cho Tôn Vân cùng những dấu hiệu chưa biết được.

Ba người nam ngồi quanh thì mỗi người mỗi vẻ.

Có tuấn tú.

Có e dè.

Có tự tin.

Nhưng nhìn chung ba người nam mà đã có hai người không có ánh mắt thiện cảm với Tôn Vân khi mà người nữ kia ném mị nhãn rồi.

Tôn Vân lại đảo qua người kiểm tra xác là nhóm thứ năm.

Người ấy vẫn ngồi yên trên ghế mà không nói gì.

Tôn Vân hắn nghi nhất là người này.

Nhóm thứ sáu là người phụ nữ vừa đi ra từ sau quầy.

Nếu phải có một danh sách để nghi ngờ ở đây.

Thì người vừa kiểm tra xác là Tôn Vân hắn nghi nhất.

Sau là đến người này.

Vẻ ngoài nhìn vô lực thôi.

Nhưng cảnh giới đã là Hoàng Cơ cảnh đỉnh phong rồi.

Nếu không phải là trong không gian phong cấm này.

Thì ắt sẽ là một trong những chiến lực hùng mạnh nhất ở nơi đây.

Xong.

Tất nhiên.

Nhóm cuối cùng là Tôn Vân hắn cùng với tiểu Bạch.

Tuy Tôn Vân hắn làm như thể đã chấp nhận những gì đã qua.

Thế nhưng đấy chỉ là diễn.

Chứ thực thì trong lòng hắn còn nghi nhiều lắm.

Tiểu Bạch rất đáng nghi ngờ.

Thậm chí là hắn cũng là một đối tượng hiềm nghi nốt.

Nếu tính thêm nữa.

Vậy thì những con hươu là nhóm cuối cùng.

Đám này là thành tinh hết rồi.

Mới ở đây ngồi uống nước lúa mạch như người thường.

Đảo mắt qua Tôn Vân đã đoán được cảnh giới của bọn chúng.

Tất cả đều là Hoàng Cơ.

Tôn Vân vuốt cằm.

Rồi quanh sang người phụ nữ vừa đi ra từ sau quầy.

Họ giống như con thỏ nhỏ run bần bật vì sợ hãi ở trong góc.

Tôn Vân hắn lớn giọng.

Nói.

“Ở đây có bao nhiêu phòng trống?”

Người phụ nữ kia như thể bị kinh động bỗng giật mình.

Sau giống như quá khiếp sợ.

Giọng run lên bần bật mà đáp.

“Tám, tám ạ.”

Tôn Vân nheo mắt.

Thứ hạng nghi ngờ của người này bỗng được thay đổi ở trong lòng của Tôn Vân hắn.

Quay sang thì thầm với tiểu Bạch.

Nói.

Đưa nhóm vào một phòng.

Không nghe theo.

Ắt là hung thủ.

Tiểu Bạch nghe thấy Tôn Vân ra lệnh.

Mắt nhìn quanh.

Trong lòng đã chửi mắng Tôn Vân nhiều lắm.

Vì.

Những người ở đây có thể nể nang Tôn Vân là thiếu tông chủ còn nghe lệnh.

Chứ tiểu Bạch hắn chỉ là người hầu nhỏ bé.

Đám quanh đây ai mà chẳng phải là thú dữ.

Đệ tử được ra ngoài làm nhiệm vụ.

Thấp nhất cũng phải là Hoàng Cơ.

Trừ những tiền lệ gần đây hắn nghe nói.

Chứ nó đâu thay đổi bao giờ.

Mà Hoàng Cơ cảnh đi làm nhiệm vụ được.

Mà trở về được lại là một chuyện khác.

Những người này đều là nhảy múa trên lưỡi hái của tử thần.

Hái đi sinh mạng của những sinh linh khác, hoặc không từ thủ đoạn để hoàn thành nhiệm vụ.

Đối với bọn họ c·h·ế·t có là gì mà sợ hãi.

Sai bọn họ mỗi nhóm vào một chỗ khác gì nhốt bọn họ vào trong lồng.

Không ghi thù lên Tôn Vân cũng ghi thù lên hắn.

Đến lúc trả thù uỳnh một cái mạng hắn đi luôn.

Đến lúc đấy không biết thiếu tông chủ có khóc.

Tiểu Bạch trong lòng oán nhiều lắm.

Nhưng không thể làm trái lệnh nên phải đi.

“Xin mời các vị, các ngài đệ tử.”

“Đi theo sự chỉ dẫn của tôi.”

“Không đi riêng lẻ, không đi lộn xộn.”

“Tất cả theo sự hỗ trợ của tôi để nhanh chóng phá được án này.”

“…”

Trong khi tiểu Bạch hỗ trợ người đi.

Tôn Vân chỉ đứng đấy ngẩn người suy nghĩ.

“Trùng hợp.”

Khi hắn nhìn vào xác c·h·ế·t của chủ quán rượu.

“Sao thưa công tử.” Giọng của tiểu Bạch vang lên trên vai khiến cho Tôn Vân giật mình.

Hắn quay lại nơi đây nào có bóng lưng của tiểu Bạch ở đây.

“Tám phòng vừa cho tám nhóm.”

“Chủ quán c·h·ế·t quá phù hợp.”

Giọng nói lại vang lên bên tai của Tôn Vân.

“Ai?” Khiến hắn phải giật mình quát to.

“Sao vậy công tử?” Giọng nói từ sau vang lên khiến cho Tôn Vân giật mình quay lại.

Tiểu Bạch đã đứng nói đó mặt hồ nghi.

“Tiểu Bach là ngươi vừa nói?” Tôn Vân nhìn tiểu Bạch hỏi.

“Vâng.” Tiểu Bạch hồ nghi đáp.

“Tôi vừa hỏi công tử làm sao?”

“Đúng một câu thôi sao?” Tôn Vân cau mày hỏi.

“Còn câu khác có nói không?” Khi tiểu Bạch vẫn bày khuôn mặt khó hiểu suy nghĩ thì Tôn Vân đã hỏi tiếp.

“Vâng, chỉ đúng một câu thôi.” Tiểu Bạch vẫn làm vẻ mặt hồ nghi đáp lại.

Dù chính tiểu Bạch vẫn đang khó hiểu trong lòng thế nhưng vẫn đáp lại Tôn Vân.

Tôi vừa đưa mỗi nhóm vào một căn phòng xong việc thì mới ra đây thấy công tử đang hò hét.

“Vậy sao?” Tôn Vân cau mày.

“Sao vậy thưa công tử?” Tiểu Bạch lo lắng hỏi.

“Không.” Tôn Vân đáp.

“Khả năng là ta thấy xác c·h·ế·t, sợ hãi lo lắng nhiều.”

Nói xong câu đấy Tôn Vân lại im lặng.

Để cho tiểu Bạch một mặt càng thêm lo lắng và chửi Tôn Vân nhiều thêm ở trong lòng.

Mạng người thì c·h·ế·t, sếp thì lên cơn, phá vụ án lớn chẳng biết thế nào mà hung thủ thì lại đang ở quanh đây, không gian phong cấm trừ khi Tôn Vân cho phép nó mới mở ra được.

Bản sự của mọi người đều không dùng được muốn thoát phải xem thái độ của Tôn Vân.

Khiến tiểu Bạch chỉ biết thở than dài.

Chương 14: Thì Thầm