Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 15: Quan Sát
Sau khi cả hai đứng đợi hoài một lúc.
Tiểu Bạch mới cất tiếng hỏi.
“Công tử sao lại cho mỗi nhóm ở một phòng.”
“Khi nãy thì còn có thể quan sát nhau được, giờ thì.”
“Sao?” Tôn Vân hỏi khi thấy tiểu Bạch ngập ngừng.
“Nhỡ đâu hung thủ thừa cơ lúc này tiểu hủy bằng chứng đi thì sao?”
Tôn Vân nghe vậy thì gật đầu.
Nhưng đáp lại ngay.
“Hoàn cảnh khác biệt.”
“Quyết định khác biệt.”
“Nếu quanh đây chỉ toàn là những kẻ bình thường.”
“Thì ta sẽ giữ họ ở nơi đây cho dễ bề quan sát.”
“Thế nhưng những kẻ này là những người đạt đến Hoàng Cơ cảnh.”
“Thậm chí cả nhóm hươu kia cũng thế.”
“Mỗi kẻ đều có tu vi không thấp, thấp nhất có lẽ là đàn hươu ở hạ tầng của Hoàng Cơ.”
“Mà những kẻ kia ai cũng là trung tầng của Hoàng Cơ, thậm chí có những kẻ còn là thượng tầng, kinh khủng hơn là đỉnh phong của Hoàng Cơ cảnh.”
“Ở Ngự Lang tông cảnh giới nhờ tài nguyên, tài nguyên nhờ nhiệm vụ.”
“Cao như thế cảnh giới, hơn nữa đồ đạc trên người họ, chỉ riêng một người thôi, đã là vô số tài nguyên để đổi lấy rồi.”
“Vậy thì bao nhiêu nhiệm vụ đã hoàn thành.”
“Bao nhiêu sinh mạng đã lấy đi.”
“Bao nhiêu thủ đoạn tàn nhẫn.”
“Mà chúng ta chưa được biết hoặc đã được biết.”
“Quanh chúng ta đơn giản không phải là những kẻ bình thường.”
“Chúng, họ, là những kẻ đồ sát không ghê tay.”
“Hãm hại người không từ thủ đoạn.”
“Là những kẻ sẵn sàng làm tất cả để hoàn thành mục đích.”
“Có được như bây giờ là nhờ dẫm lên bao nhiêu núi thây.”
“Nói điều ấy là để làm rõ một việc.”
“Dù có bằng chứng lộ rõ ngay trước mặt ta.”
“Thì tiêu hủy hay phơi ra là chuyện quá dễ dàng không cần phải bàn cãi.”
“Hơn nữa bằng chứng dù ở trước mặt.”
“Chúng ta cũng khó mà phá được án này lắm.”
Tôn Vân nói rồi thở dài.
Tiểu Bạch bầy một mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhưng thực ra trong lòng hắn chẳng hiểu gì cả.
Hắn có thể hiểu phần đầu.
Đúng.
Về những người ấy vô cùng thủ đoạn.
Nhưng đoạn sau về cái bằng chứng lộ ngay trước mặt không phá được án.
Hay câu hỏi tại sao không giữ chung mà phải tách riêng.
Tôn Vân vẫn chưa trả lời.
“Vậy giờ chúng ta làm gì thưa công tử?” Tiểu Bạch đợi Tôn Vân sau một quãng dài im lặng rồi hỏi.
Tôn Vân nghe vậy.
Hắn ngước lên nhìn tiểu Bạch.
Vuốt cằm.
Chần chừ.
Sau đáp.
“Chúng ta.”
“Sẽ chẳng làm gì cả.”
Tôn Vân hắn điềm tĩnh nói ra từng chữ.
“Sao?” Tiểu Bạch có chút không hiểu.
Tôn Vân lại im lặng.
Ngừng chút.
Hắn thở dài lại nói:
“Giờ chỉ có trông cậy vào phép màu.”
“Phép màu thôi.”
“Tiểu Bạch ạ.”
Tiểu Bạch cũng im lặng không nói gì.
Có bảy nhóm nếu không tính Tôn Vân.
Chia làm bảy phòng.
Tôn Vân với tiểu Bạch đều đang im lặng.
Bây giờ Tôn Vân hắn hoàn toàn là dựa vào đồ Hùng Bắc cho.
Không gian phong cấm lại.
Những món bảo vật dùng để quan sát, nghe nhìn những nhóm đang ở trong phòng mà họ không hề hay biết.
Nhóm sáu người râu ria rậm rạp cứ như thể đang chia đôi căn phòng.
Phòng nhỏ hai giường mỗi giường chứa ba nhân.
Hiện giờ tất cả đều nhắm mắt ngồi thẳng khoanh tay không nói gì.
Nhóm thứ hai của bốn người phụ nữ sinh bốn áo tím thì chia nhau ra mỗi người ngồi một góc của căn phòng.
Chỉ nhìn chằm chằm vào nhau mà chẳng nói.
Đảo qua nhóm hai nữ một nam Tôn Vân hắn cũng chẳng muốn xem nhiều.
Vừa mới vào phòng chưa được bao lâu quần áo họ đều mất để làm chuyện cầm thú.
Hai nữ còn chia ra mỗi người nằm một giường.
Người nam cứ như thể quân vương chọn thị tẩm.
Nhóm thứ tư ba nam một nữ.
Để lại cho Tôn Vân sự ấn tượng.
Người phụ nữ ấy xinh đẹp mà mị hoặc.
Cho người ta cảm giác chiếm đoạt và chinh phục.
Mị hoặc đến tận cốt ở một người.
Vốn tưởng cũng như nhóm thứ ba chỉ là đổi phái.
Ngờ đâu khi Tôn Vân nhìn họ chỉ im lặng nằm không nói một câu.
Nữ nằm ba nam đứng.
Lườm quanh như đang bảo vệ người.
Nhóm năm là người ban nãy kiểm tra xác.
Hiện đã bị lột đồ và trói chặt.
Thế nhưng khi thế họ vẫn nở nụ cười.
Chính Tôn Vân khi nhìn vào người bị lột đồ trói chặt vào ghế ở giữa phòng một mình mà vẫn nở nụ cười tươi được.
Hắn cũng thấy dị mà còn thêm nghi ngờ.
Bỗng Tôn Vân hắn như nhớ ra điều gì đấy.
Quay sang nhìn nhóm thứ ba.
Hai người nữ đang nằm trên giường.
Trần chuồng là đúng.
Thế nhưng sao vẫn có khăn che mặt?
Chẳng phải tiểu Bạch đã thu hết đồ của mọi người rồi sao?
Nghĩ vậy liền nói.
Hắn quay sang tiểu Bạch chất vấn hỏi:
“Tiểu Bạch, chẳng phải ngươi đã thu hết đồ của mọi người rồi sao?”
“Sao giờ nhóm thứ ba kia hai nữ lại có khăn che ở mặt?”
Tiểu Bạch nghe vậy liền quay sang nhìn.
Giật mình khi thấy hai nữ ở nhóm thứ ba.
Thanh minh vội nói:
“Không phải thưa công tử.”
“Ta thực đã làm theo lệnh.”
“Thu hết mọi thứ rồi.”
“Không tin công tử cứ nhìn ở trên bàn xem.”
“Mỗi vật phẩm của một nhóm ta đã đặt ở trên bàn riêng rồi.”
Tôn Vân nghe vậy nghi hoặc.
Liền theo hướng của tiểu Bạch chỉ ra đúng bàn số ba.
Sự thực khăn che mặt của hai nữ đều được đặt ở trên đấy.
Tôn Vân thấy vậy cau mày.
Tiểu Bạch liền đi đến nói.
“Thưa công tử có lẽ đây có thể là bước đột phá.”
“Để ta chạy đến phòng của họ thu khăn che mặt lại ngay.”
Tôn Vân đang trong mạch suy nghĩ liền ngăn tiểu Bạch lại.
“Đừng làm thế.”
Kéo tay tiểu Bạch.
Bảo đảm hắn ngồi xuống ghế.
Tôn Vân mới nói.
“Ta vẫn chưa thấy điều này liên quan đến vụ án lắm.”
“Dù nó rất bất thường.”
“Và suy nghĩ nó liên quan thì nó rất liên quan.”
Tiểu Bạch ngồi xuống ghế nghe và chẳng hiểu Tôn Vân nói câu cuối có nghĩa gì.
Nhìn tiểu Bạch như vậy Tôn Vân cười đáp.
“Ta líu lưỡi.”
Tiểu Bạch biết biểu cảm của mình bị người nhìn rồi chỉ cười.
Tôn Vân hắn nói tiếp.
“Giờ cứ im lặng quan sát đi.”
“Nếu bây giờ đi rồi thu lại họ khả năng cao sẽ cho ta.”
“Thế nhưng họ sẽ biết ngay việc ta quan sát được họ.”
“Nếu chỉ là cái bẫy để thử xem chúng ta có quan sát họ không.”
“Thì đến đấy đòi được hai cái khăn chẳng bù cho thứ ta mất.”
“Chi bằng ngồi im quan sát đặt câu hỏi.”
“Liều mình giấu khăn có nghĩa gì?”
“Từ đấy có được bước đột phá.”
“Hay là không?”
Tôn Vân vuốt cằm quan sát.
Yên lặng xem bọn họ làm chuyện cầm thú.
Xem được một lúc hắn quay sang tiểu Bạch định hỏi.
Thì ở dưới quần thứ đó của tiểu Bạch đã cứng rồi.
Tôn Vân giật mình né ra xa.
Tiểu Bạch xấu hổ liền che vào.
Ho lên một tiếng rồi hắng giọng cho bầu không khí đỡ xấu hổ.
Tôn Vân đối với tiểu Bạch cất lời hỏi.
“Trước đó khi họ giao khăn ngươi có nhìn thấy khuôn mặt của hai nữ không?”
“Nếu có có thể vẽ cho ta được không?”
Đang xấu hổ tiểu Bạch nghe vậy liền hỏi:
“Để làm gì thưa công tử.”
“Hơn nữa ta cũng không biết vẽ đâu.”
Tôn Vân nghe vậy từ tốn đáp:
“Cứ tin tưởng ta như cách ta tin tưởng ngươi vậy.”
“Hãy vẽ đi biết đâu nó là bước đột phá.”
Tiểu Bạch sau đó đi tìm giấy bút để vẽ.
Tôn Vân thì lại im lặng tiếp tục nghe nhìn.
Nhưng lần này không phải quan sát nhóm ba nữa.
Mà lần này hắn quan sát nhóm sáu.
Trước khi đó hắn vẫn phải liếc qua nhóm năm.
Tên đó vẫn vậy.
Vẫn nở nụ cười mà chẳng nói gì.
Thậm chí còn chẳng có chút cử động nào cả.
Rung động âm thanh duy nhất là tiếng hắn hít vào và thở ra.
Nhóm sáu.