Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Ra Đòn

Chương 16: Ra Đòn


Tôn Vân lặng quan sát người phụ nữ nhóm sáu.

Bồn chồn và im lặng.

Họ vô cùng lo lắng.

Khiến người rất đáng ngờ.

Hắn càng tò mò thêm.

Quan sát.

Quan sát.

Quan sát.

Sau khoảng nửa tiếng dài.

Người ấy vẫn như vậy.

Tôn Vân từ lâu đã nhàm chán.

Chuyển sang người khác nhìn.

“Công tử ta đã vẽ xong.” Từ đằng sau tiếng tiểu Bạch nói.

Tôn Vân thoáng vui mừng quay mặt về.

Nhưng.

Nhìn thấy tờ giấy hắn chỉ ngửa mặt hận đời.

Cảm xúc dường như dồn đầy tâm trí hắn.

Bóp nghẹt trái tim.

Đôi tay hắn run rẩy.

Chẳng biết từ bao giờ.

Nước mắt hắn đã rơi.

“Tiểu Bạch có thực sự là người như ngươi vẽ?” Tôn Vân với cái giọng run run nói.

Tiểu Bạch nhìn khuôn mặt của Tôn Vân hắn như vậy.

Chỉ dám cúi gục mặt gật đầu.

Đáp.

“Phải.”

“Thưa công tử.”

Tôn Vân hắn lập tức bùng nổ.

Đập thẳng hai tờ giấy vào mặt của tiểu Bạch.

Hắn gầm lên.

Khiến cho những người ở trong phòng kia cũng nghe được tiếng.

“Thưa công tử tiểu Bạch sợ hãi.” Tiểu Bạch cầm hai tờ giấy nhìn Tôn Vân thoáng nức nở.

Gân nổi khắp người.

Mặt đỏ như bôi phẩm.

Tôn Vân gầm lên.

Chỉ thẳng vào tiểu Bạch.

Thét nói.

“Ba mươi phút hai tờ giấy được hai vòng tròn bốn dấu chấm và vài sợi tóc ngươi gọi đấy là vẽ của ngươi à.”

“Nếu không biết vẽ thì nói không biết vẽ đi lại còn im im mà vẽ.”

“Nhưng công tử.” Tiểu Bạch cố thanh minh.

“Biến mau biến.” Tôn Vân gầm thét nói với tiểu Bạch.

Sợ hãi tiểu Bạch vội chạy đi.

Lẩm bẩm trong lòng hắn đã nói đâu biết vẽ.

Tôn Vân nhìn hai tờ giấy tiểu Bạch bỏ ở dưới đất.

Cả hai tờ đều vẽ y hệt nhau giống như hình của người que thêm chút tóc vào cho giống như con gái.

Càng nghĩ.

Hắn càng giận tiểu Bạch.

Bỏ mặt lấy phía đó.

Hắn tiếp tục quan sát.

Biểu cảm của những người trong phòng.

Sau tiếng hét của hắn đều khác thường.

Nhóm một nhóm hai thì vẫn vậy.

Nhóm ba người đã đổi sang người khác.

Nhóm bốn vẫn im lặng nhưng giờ đã là ba người nam ngủ.

Nhóm năm không còn cười.

Nhóm sáu không còn lo lắng.

Đáng chú ý nhất là đàn hươu.

Tổng có sáu con nhưng chúng đi vô cùng kỳ lạ.

Bốn con như dí sát vào nhau.

Nhưng hai con có đốm thì đứng thẳng hướng mặt về phía đồng hồ.

Hai con không đốm thì đứng thẳng nhưng quay mặt ngược lại về phía cửa.

Nơi hai con hươu có sừng đang húc đấu nhau.

Tôn Vân hắn vuốt cằm.

Rồi gọi tiểu Bạch đang tủi thân ở trong góc lại.

Giận là vậy.

Nhưng nghe Tôn Vân gọi tiểu Bạch cũng chẳng dám khước từ.

“Công tử người gọi.” Tiểu Bạch ra rồi nói.

Tôn Vân gật đầu.

Chỉ vào bầy hươu rồi hỏi.

“Chúng thường có tập tính vậy không?”

Tiểu Bạch nhìn bầy hươu.

Thoáng cau mày.

Rồi nói.

“Chúng đều là Hoàng Cơ.”

“Trí còn khôn hơn người.”

“Đâu còn bị bản năng chi phối nữa.”

Tôn Vân gật đầu, cố tình nói sai điều hiển nhiên khi tiểu Bạch giữ khoảng cách để bớt đi điều này điều nọ của Tôn Vân trò chơi nhỏ đã hoàn thành.

Giờ hắn bắt đầu hỏi việc thật.

“Ta biết điều ấy, nhưng ta hỏi rằng bầy hươu giống vậy bình thường có hành động như vậy không?”

Tiểu Bạch như hiểu ra ý Tôn Vân định hỏi.

Liền đáp.

“Không.”

Tôn Vân gật đầu.

Trong lòng hắn thậm chí đang suy nghĩ một vài thứ.

Ngoái đầu nhìn đồng hồ.

Sau thời quan sát muộn.

Giờ đã đến bữa tối.

Nhiều việc hắn phải lo.

Tôn Vân vuốt lấy cằm hắn suy nghĩ.

“Tiểu Bạch đã đến bữa tối rồi sao?”

Tiểu Bạch đang ngồi ngẩn người quan sát.

Nghe vậy cũng giật mình gật đầu.

Mấy tiếng dài không một lời trò chuyện.

Mắt mở căng để quan sát trước sau.

Mọi cử động đều được tiểu Bạch hắn ghi lại.

Từng phút giây để hắn biết điều gì.

“Chuẩn bị bữa tối đi.”

“Cho bọn họ ấy.” Tôn Vân hắn sau một lúc suy nghĩ thì điềm nhiên nói.

“?” Tiểu Bạch nghi hoặc rồi cất tiếng hỏi.

“Thưa công tử thức ăn ấy đâu nhiều.”

“Phá được án ta c·h·ế·t đói thì sao?”

Tôn Vân nghe vậy lại im lặng.

Sau mới cất tiếng đáp.

“Cứ chuẩn bị đầy đủ không nói nhiều.”

Tiểu Bạch gật đầu.

Vào bếp chuẩn bị thức ăn.

Tôn Vân vẫn im lặng miệng không nói lời nào.

Hành động của mỗi người đều bất thường cả.

Sau nhiều tiếng dài quan sát Tôn Vân hắn có thể kết luận là vậy.

Nhóm một vẫn nhắm mắt lưng thẳng.

Nhóm hai vẫn chia ra nhìn nhau.

Nhóm ba còn bất thường hơn nữa.

Thân người phàm mà nam nhân kia làm mấy hiệp rồi.

Tôn Vân nghi tên đó còn định tự sát.

Nhóm bốn sau thay ca phân chia người vẫn ngủ.

Nhóm năm đã chuyển sang giai đoạn khác.

Nhắm mắt lại không nói thêm điều gì.

Nhóm sáu người sớm đã ngủ say.

Nhóm bảy đàn hươu giờ đều ngủ hết.

Khoảng tiếng dài sau tiểu Bạch đã nấu xong thức ăn.

Phải nói hiệu suất của tiểu Bạch vô cùng nhanh nhẹn.

Đặt thành khay tiểu Bạch định bê vào từng chốn.

Tôn Vân hắn ngăn, chặn lại để tiểu Bạch thoáng nghi ngờ.

Bịt mũi cả hai người lại bằng thứ bảo bối riêng.

Sau khi chắc chắn rồi Tôn Vân hắn rắc lên thứ bột vô cùng kỳ lạ vào mỗi đĩa.

Chộn lẫn thức ăn lại dẫu sao đĩa vốn không đẹp mắt.

Tiểu Bạch hắn xem càng thêm nhiều nghi ngờ.

“Mang vào đi.” Tôn Vân ra lệnh nói.

Không hỏi thêm tiểu Bạch mang thức ăn vào từng phòng.

Tôn Vân hắn vẫn đang chăm chăm nhìn để xem có bất thường nào ở trong mỗi hoàn cảnh.

Nhóm một nhóm hai trông vẫn vậy.

Nhóm ba nhóm bốn niềm nở cảm ơn.

Nhóm năm nhóm sáu tràn ngập sự nghi ngờ.

Nhóm bảy đàn hươu đã ăn ngấu nghiến.

Tôn Vân hắn đã nghĩ đến việc chỉnh lại một chút sự đặc biệt của căn nhà này.

Vì vô số thứ đồ mà Hùng Bắc đã chuẩn bị cho khiến cho Tôn Vân luôn nắm kèo trên dù đối mặt là đám người gian xảo.

Nhưng nghĩ lại.

Hắn liền thôi.

Khi tiểu Bạch đi ra hắn nhìn Tôn Vân đang chăm chú quan sát mà hỏi.

“Thưa công tử nhóm năm liệu có nên bỏ dây ra?”

Tôn Vân nghe.

Gật đậu xong lại lắc.

“Đối với nhóm năm không cần bỏ dây ra làm gì.”

Tiểu Bạch lại im lặng.

“Phòng nhóm ba có động.” Tiểu Bạch nhìn vào hình ảnh mà đối với Tôn Vân khẽ nói.

Hình ảnh cho thấy nhóm ba người đã cầm đĩa thức ăn lên.

Mà mỉm cười.

Âm thanh có thể khiến người ta nghe rõ.

“Công tử tiểu thủ đoạn.” Năm chữ thâm độc vô cùng.

“Họ đã phát hiện được công tử bỏ gì vào trong đó.” Tiểu Bạch thấy vậy thầm nói với Tôn Vân.

Tôn Vân nghe vậy gật đầu.

Nói.

“Ừm.”

“Không quan trọng.”

“Họ cho dù có ăn nó hay không cũng đã dính bẫy.”

“Đồng thời nói cho ta biết họ cũng chưa phát hiện được chúng ta.”

“Đang quan sát và lắng nghe họ.”

Tiểu Bạch thoáng làm vẻ ngạc nhiên.

“Công tử diệu kế.”

“Như thế này thì chúng ta đã biết được.”

“Chuyện thế nào và thế nào rồi.”

Tôn Vân thoáng nhếch mép cười.

“Tất cả các nhóm ở đây.”

“Đều không biết chúng ta có quan sát họ hay không cả.”

“Thế nhưng.”

“Tất cả các nhóm ở đây.”

“Đều đặt nặng sự nghi ngờ.”

“Nên mỗi nhóm.”

“Bày ra một vẻ gian trá.”

“Để thử xem.”

“Chúng ta có quan sát họ không.”

“Như nhóm một khoanh tay lưng thẳng im lặng.”

“Nhóm hai chia ra mỗi người một góc bốn mắt nhìn nhau.”

“Nhóm ba chọn chuyện cầm thú.”

“Nhóm bốn chia nhau ra nam thức nữ ngủ, nữ ngủ nam thức, lâu lâu lại đổi lại quy luật.”

“Nhóm năm lúc cười lúc không lúc nhắm mắt.”

“Nhóm sáu lúc lo lắng lúc bồn chồn lúc bình lặng.”

“Còn nhóm bảy.”

“Làm những chuyện hươu thường làm hoặc không.”

“Nhưng những kẻ nặng nghi ngờ thường là những kẻ dễ bị lừa nhất.”

“Thế nên ta mới đánh vào đặc tính đấy của chúng mà ra tay.”

“Đến giờ nhóm ba có vẻ đã cắn câu.”

“Hoặc là.” Tôn Vân nhếch mép tà mị cười.

“Giả cắn câu để ngắm xem thật giả.”

Chương 16: Ra Đòn