Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 17: Tính Toán
Trong phòng nhóm ba.
Người nam ấy lặng lẽ nhìn hai người con gái ở trên giường.
Đảo mắt một vòng.
Điềm nhiên nói.
Hai nữ như hiểu ý.
Ngồi dậy.
Đôi mắt họ đồng thời nhìn xuống.
Rồi nhìn lên.
Người nam vuốt cằm.
Rồi điềm nhiên nói thành tiếng.
“Trong thức ăn có thuốc xổ.”
“Thứ này có thể áp dụng được cho chúng ta.”
“Hơn nữa còn là loại cao cấp.”
“Ngửi cũng có thể dính được.”
“Nên ngay từ khi mang vào.”
“Chúng ta đã bị dính thuốc.”
“Ta dự đoán khoảng ba đến mười phút nữa thuốc sẽ phát huy tác dụng.”
Nói rồi người nam ấy đảo ánh mắt qua người nữ đang nằm trên giường bên phải.
Gật đầu một cái rồi nói:
“A nữ cô có ý kiến gì không?”
Người nữ nằm trên giường bên phải gọi là A nữ nghe vậy thì gỡ xuống miếng vải che mặt.
Xinh đẹp tựa tranh vẽ là vẻ thường thấy.
Nhưng điểm đặc biệt trên khuôn mặt.
Là miếng nốt ruồi nhỏ dưới đôi mắt ở bên mặt trái.
“Tông chủ, chẳng lẽ biết điều ấy.”
“Đưa Vân thiếu chủ đến đây để đối phó với chúng ta.”
“Tại sao lại đưa Vân thiếu chủ đến đây?” Người nam nghe được điều ấy thì điềm nhiên quay sang người nữ ở giường trái mà nói.
“B tiểu thư.”
Người nữ ở giường bên trái nghe vậy thì cũng làm điều tương tự như A nữ, tháo xuống miếng vải che mặt.
Để lộ ra khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ, giống hệt khuôn mặt của A nữ.
Chỉ khác ở điểm đặc biệt.
Là nốt ruồi lần này nằm ở dưới đôi mặt ở bên mặt phải.
Người nữ ấy với giọng điềm nhiên.
Chậm nói.
“Tông chủ luôn biết mọi việc.”
“Chúng ta tồn tại.”
“Vì họ cho phép chúng ta tồn tại.”
“Bây giờ.”
“Giống như Đại Phàm Lang triều.”
“Chúng ta.”
“Là đá đặt chân của người thừa kế.”
“Chẳng nhẽ mọi việc.” A nữ thoáng sợ hãi.
Nghĩ nghĩ.
A nữ nói.
“Liệu có giống như người trước.”
“Kẻ liếm máu trên lưỡi đao.”
“Kẻ đạt được điều mình muốn.”
“Vạn Nhân công tử?”
Người nam được gọi với cái danh Vạn Nhân công tử nghe vậy thì vuốt cằm.
Thoáng lộ ra vẻ đăm chiêu.
Chần chừ một lúc.
Họ mới lên tiếng.
“Không.”
“Người kia chỉ đơn giản là được hỗ trợ và đẩy lên thôi.”
“Không thể nào đạt được những điều đó ở năm tháng quá trẻ như vậy được.”
Hai nữ không nói thêm về vấn đề đấy nữa.
Năm tháng đã qua.
Và ai cũng biết một điều mới xảy ra.
Một sự thật hiển nhiển.
Rằng với người trước.
Những người có tên trong danh sách.
Không thể nào tồn tại tiếp được.
Nếu Vân công tử cũng giống vậy hoặc tệ hơn.
Thì bọn họ không biết điều gì sẽ xảy ra với số phận của mình.
Dẫu sao.
Nỗi sợ giống như một căn bệnh truyền nhiễm.
Có thể lây lan đến cho mọi người ở gần.
“a.”
Cảm giác đau bụng truyền đến.
A nữ thoáng kêu.
Tỉnh dậy khỏi sự rùng mình.
Vạn Nhân công tử thấy vậy.
Thì nhìn về phía cửa.
Khẽ nói.
“Các phòng khác có vẻ đã bắt đầu.”
Tôn Vân chậm rãi vuốt cằm.
Mọi biểu cảm và câu chuyện của mọi người đều được hắn ghi lại và nghe hết.
“Đám cáo già này.”
Tôn Vân cười khẽ nói.
“Sao vậy Vân công tử.”
Tiểu Bạch sau khi thấy Tôn Vân cười thì hỏi.
Tôn Vân nghe vậy điềm nhiên đáp.
“Chúng tung ra hỏa mù.”
“Xen giữa thật lẫn giả.”
“Đến giờ biểu cảm cùng lời nói.”
“Mọi thứ đều trộn lẫn.”
“Đến giờ chúng vẫn còn thăm dò.”
“Chưa bao giờ hết nghi ngờ ta.”
Tiểu Bạch nghe vậy thoáng khó hiểu.
Dị hơn là thấy Tôn Vân còn cười dường như thoáng có sự tận hưởng về vấn đề này.
Chính hắn cũng đâu muốn mình ở đây.
Nhưng ai bảo người ta mới là công tử.
Hết cách hắn đành hùa theo hỏi.
“Vậy giờ phải làm sao thưa công tử?”
Tôn Vân dường như không quá nhiều để ý đến tiểu Bạch.
Chỉ nghe lời hắn nói.
Rồi điềm nhiên đáp.
“Chậm rãi quan sát, tiếp tục kế hoạch.”
“Đồng thời cũng phải thay đổi vài điều.”
“Khi cánh cửa được gõ.”
“Lời nói được thốt lên.”
“Ta sẽ tiếp tục những điều ta cần làm.”
“Vân công tử.” Trong phòng nhóm ba.
Vạn Nhân công tử lên tiếng.
Tay nắm lấy tay nắm cửa.
Định dùng sức.
Ngờ đâu cánh cửa thực mở ra.
Vạn Nhân công tử thoáng lộ ra vẻ cau mày.
Ngạc nhiên cũng có một chút hiện trên khuôn mặt.
Cánh cửa mở ra.
Vạn Nhân công tử chậm rãi bước ra khỏi căn phòng.
Mặc cho.
Bụng đau như muốn g·i·ế·t c·h·ế·t hắn.
Mở cửa ngó quanh.
Bảy nhóm.
Bảy người bước ra đều nhìn nhau.
Họ chậm rãi bước đi cùng nhau.
Tới trước cửa nhà vệ sinh.
Nơi thấy Tôn Vân hắn đã chờ sẵn.
Tôn Vân hắn thoáng thấy ngạc nhiên.
Khi bằng một cách nào đó.
Nhóm năm người có thể thoát được khỏi dây trói.
Nhưng sau nghĩ lại hắn thấy mình không sáng suốt.
Tên khốn khiếp kia dẫu sao cũng là một kẻ chuyên nghiệp.
Khoanh tay chịu trói là vì muốn nói cho Tôn Vân hắn biết họ sẵn sàng hợp tác với mọi điều kiện.
Nhưng giờ thoát ra cũng cho Tôn Vân biết rằng.
Sợi giây cũng giống như kết giới của căn nhà này vậy.
Họ có thể thoát khỏi sợi dây khi là một người phàm tay chân bị trói chặt thì cũng có thể làm điều tương tự với căn nhà này.
Kết hợp với lúc nãy nhóm ba họ nói về Hùng Bắc sư phụ hắn.
Tôn Vân giờ đã nhận ra.
Đám khốn khiếp này đều có thể thoát được khỏi nơi đây khi chúng muốn.
Lý do chúng vẫn còn ở lại.
Là vì muốn thoát ra khỏi cái án đồ sát đồng môn này.
Với chúng thoát khỏi nơi này mà không rửa án oan.
Thì lìa xa trần thế bốn chữ ấy với chúng cũng chẳng xa.
Nhận ra mình vẫn luôn là người cầm ở đằng chuôi.
Tôn Vân hắn có tự tin lắm.
Tất cả những kẻ kia vẫn im lặng quan sát từng chút từng chút một của Tôn Vân.
“Các vị đệ tử một ngày tốt lành.”
Tất cả mọi người đều im lặng sau khi Tôn Vân cất tiếng nói.
Tôn Vân hắn vẫn vậy.
Điềm nhiên mà nói tiếp.
“Ta đều biết, các vị ở đây, đi đến được bước này, đều là chuyên gia, trong vô vàn lĩnh vực, đặc biệt là những lĩnh vực.”
“Thực tế và gian trá.”
Tôn Vân hắn dừng lại một chút.
Thoáng quan sát.
Rồi nói tiếp.
“Ta biết, trong các vị có một nhóm xấu xí.”
“Thế nhưng như ta đã nói.”
“Các vị đều là người chuyên nghiệp.”
“Nên ta không thể đi theo nét thường.”
“Là điều tra nghiên cứu điểm bất thường nữa.”
“Ta ở đây để tránh mất thời gian của các vị.”
“Chỉ hỏi đúng vài lời.”
“Thứ nhất ai biết thủ đoạn của kẻ gây hại khiến cho chủ quán rời trần thế.”
“Thứ hai ai biết động cơ hiềm khích gái trai.”
“Thứ ba ai biết đúng sai điều gì.”
“Cứ mạnh dạn lên đây nói.”
“Ai nói trước được vào trước.”
“Ai nói sau được vào sau.”
“Nên nhớ cả quán này chỉ có một nhà vệ sinh nhỏ.”
Trái ngược với mong đợi của Tôn Vân bọn họ sẽ hồ hởi mà đưa ra điều này ý nọ.
Tất cả đều im lặng như thể đang chờ điều gì.
Xong có một người ở nhóm một bước ra nói.
“Chủ quán từng là người ở thất cường nam.”
Cho đến khi người kia đi vào vệ sinh.
Tất cả đều im lặng.
Người của nhóm một những người còn lại liền nói tiếp.
“Thất cường nam là một nhóm gồm bảy đệ tử Hoàng Cơ cảnh lập với nhau.”
“Xông xáo muôn nơi hoàn thành nhiệm vụ vô số.”
“Vô cùng có danh tiếng.”
“Cho đến khi chủ quán vì một con đàn bà mà tách ra khỏi nhóm.”
“Chúng ta từng có khúc mắc với chủ quán.”
“Chủ quán từng nợ chúng ta và đã trả cho chúng ta bằng việc uống rượu miễn phí ở nơi này.”
Sáu người sáu câu nói.
Tôn Vân nghe xong rồi im lặng.
Hắn đang xắp xếp thông tin và suy nghĩ.
Được một khoảng thời gian thì những người ở nhóm một đều đã đi vệ sinh xong.
Không có gì kỳ lạ khi đám người kia đã hít thuốc xổ rồi mà sau một thời gian dài vẫn không có điểm gì lạ.