Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 18: Suy Đoán
Giống như người chờ xếp hàng.
Họ chờ theo lượt.
Khi nhóm một đi xong hết và trở về phòng dưới sự giá·m s·át của tiểu Bạch chẳng biết từ nơi nào xuất hiện.
Nhóm hai bốn người phụ nữ mới bắt đầu đi lên nói chuyện.
Người nữ đầu tiên đi lên nói.
“Người nữ nhóm sáu từng là người của nhóm ngũ muội tử.”
Tôn Vân nghe vậy mặt không biểu cảm.
Nhưng mắt nhìn sang người phụ nữ ở nhóm sáu.
Dáng vẻ người có đôi chút.
Thấp thỏm.
Không biết là do bụng đau.
Hay tâm bệnh sinh lo lắng.
Tuần tự theo đó.
Khi người đi ra.
Nhưng người nữ còn lại ở trong nhóm bắt đầu nói tiếp.
“Tương tự như thất cường nam.”
Tôn Vân hắn nghe vậy lòng thầm suy nghĩ.
Người không nói cụ thể nhưng não hắn tự bổ sung thông tin.
“Khác với thất cường nam thiện danh vô số ác danh có thiểu, ngũ muội tử ác danh vô số thiện danh không nhiều.”
Tôn Vân lòng thêm suy nghĩ nhưng vẫn giữ lấy khuôn mặt vô cảm.
Đến khi người phụ nữ cuối cùng nói thì nhóm hai đã nói xong hết rồi.
“Đến giờ ngũ muội tử đã tan ra khác với thất cường nam.”
Sau khi nhóm hai đi xong trở về phòng dưới sự giám sát của tiểu Bạch.
Nhóm ba người lại lên tiếp nói.
Trước là người nam.
Sau đến hai người nữ.
“Vạn Nhân công tử là người lịch lãm có tiếng.”
“Hai nữ không phải sinh đôi.”
“Hai nữ chưa từng dính máu.”
Tôn Vân chỉ lắng nghe.
Lặng suy nghĩ nhiều thứ.
Vì biểu cảm không có nhiều.
Trên khuôn mặt của một nhóm lạnh như băng.
Nhóm bốn lên tiếp sau khi nhóm ba đi.
Biểu cảm của họ rất nhiều.
Cho Tôn Vân cảm giác như thể là băng với lửa.
Biểu cảm của nhóm bốn.
Ấm áp vô cùng.
Nữ nói đầu.
Ba nam nói sau.
“Nữ gọi Bạc Tình muội.”
“Nữ từng là người lương thiện.”
“Nữ từng có trái tim.”
“Nữ bị kéo vào con đường này.”
Những người nam ấy không cho Tôn Vân cảm giác họ yêu người phụ nữ.
Những người nam ấy cho Tôn Vân cảm giác họ đang xót thương người phụ nữ này.
Nhóm năm lên sau khi nhóm bốn rời đi.
“Không có quan hệ thân thiết với chủ quán.”
Là lời duy nhất mà người ấy nói.
Tôn Vân cũng chỉ im lặng.
Khi họ đi đúng luật.
Mà Tôn Vân đã bày ra.
Nhóm sáu lên sau khi nhóm năm rời đi mất.
“Yêu hận tình sầu với chủ quán.”
Là lời nói được thốt ra với một người có gương mặt bồn chồn.
Nhóm bảy trực tiếp bỏ không thèm đi ở nhà vệ sinh.
Chúng chỉ ra.
Rồi về phòng và thải ra khắp căn phòng nhỏ bé ấy.
Khiến nó bốc mùi lên ghê tởm.
Tôn Vân hắn ban đầu sai tiểu Bạch.
Nhưng sau còn phải vào giúp vì cái đống ghê tởm này.
Tất cả trở về phòng.
Tôn Vân hắn cũng trở về phòng sau khoảng thời gian dọn dẹp.
Thứ mùi ghê tởm bốc lên ám lấy người tỏa khắp căn phòng.
Khiến hắn mỗi khi nhìn kết giới chỉ hận sao mình lại đóng vào bây giờ.
Nhưng.
Đành vì đại sự hắn phải im lặng.
Nhịn.
Vệ sinh phòng hiện giờ đã được đóng kín lại.
Không cần phải dọn nhiều vì chỗ đó cũng chỉ là chỗ giản đơn.
Một cãi lỗ được dựng lên và một căn phòng được đóng kín ở dưới đấy.
Thiết kế như vậy thì đến khoảng chừng là có thể dọn đi.
Tiểu Bạch giờ đang lo vấn đề ở nơi đấy.
Tôn Vân hắn tranh thủ đi tắm cho hết cái mùi này.
Nước xả xuống giống như là thác đổ.
Phòng tắm này khả năng thiết kế theo thác nơi xa.
Hắn có thể chỉnh các nút như dược thảo, hay nước thường.
Khiến cho Tôn Vân cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Không lãng phí nước.
Chỉ đổ đầy chúng vào một cái chậu Tôn Vân bắt đầu suy nghĩ.
Về những thông tin mà họ nói ra.
Về thông tin mà hắn suy ra được.
Chủ quán từng là người của Thất Cường Nam.
Người nữ nhóm sáu kia tạm gọi là tình nhân của chủ quán.
Từng là thành viên của nhóm ngũ muội tử.
Người nữ nhóm sáu có quan hệ yêu hận tình sầu với chủ quán.
Nhưng lại không nói là vợ chồng.
Người nhóm năm không có quan hệ với chủ quán.
Chủ quán dù rời đi nhưng thất cường nam vẫn còn.
Giờ chỉ khác đổi tên là lục cường nam hắn đoán vậy.
Nhưng cô gái người tình của chủ quán sau khi rời đi thì ngũ muội tử lại tan rã.
Còn đối với nhóm ba hắn biết được.
Nam tên là Vạn Nhân công tử.
Tự xưng là người lịch lãm có tiếng.
Còn hai nữ tự nói mình không phải xinh đôi.
Nhưng khi Tôn Vân nhớ lại dung mạo của họ thì cũng ngạc nhiên khi kiếm đâu ra hai người giống hệt nhau như thế.
Hai nữ chưa từng dính máu.
Vậy khả năng Tôn Vân nghĩ là họ chưa bao giờ làm điều ác, hắn đoán chung chung là vậy.
Nhưng đoán cụ thể là họ khả năng chưa bao giờ sát sinh.
Ấy thế nhưng là Hoàng Cơ cảnh, nếu không phải là hoa trong bình.
Sao đến giờ làm nhiệm vụ vô số, lại chưa dính máu lần nào.
Chẳng nhẽ Vạn Nhân công tử làm hết việc.
Xong đến lúc phân chia thì hai nữ chỉ việc dạng chân ra nằm.
Nghĩ đến đây Tôn Vân lại nhớ đến cảnh ba người bọn họ làm chuyện cầm thú.
Sau đó Tôn Vân phải cố không suy nghĩ nhiều.
Đấy là thông tin Tôn Vân nghe được lúc họ nói khi đi vệ sinh.
Nhưng còn thông tin nghe lén.
Tôn Vân hắn nghe bọn họ khả năng có dấu vấn đề gì đấy.
Và tên của hai người phụ nữ.
Nốt ruồi ở mắt trái là A nữ.
Nốt ruồi ở mắt phải là B tiểu thư.
Nhóm bốn chủ yếu xoay quanh nữ.
Nữ gọi Bạc Tình muội, đáng thương, bị kéo vào con đường này, vân vân.
Tôn Vân hắn không quán tâm đến điều ấy.
Chỉ biết là thái độ của ba người nam đối với người nữ vô cùng bất thường.
Không phải cảm giác là yêu mà đang xót thương cho người phụ nữ này.
Nhóm bảy đàn hươu cái đống chất thải đấy khiến Tôn Vân phải nguyền rủa bọn nó.
Nhưng.
Khi nhớ đến bọn nó Tôn Vân hắn lại nhớ đến điều lạ lùng chúng làm ở trong phòng.
Hai con đi ngược.
Hai con đi xuôi.
Hai con đấu với nhau.
Tổng có sáu con.
Phù hợp với sáu nhóm ở nơi này.
Chẳng nhẽ.
Chủ quán đã lường trước được cái c·h·ế·t của mình.
Nên mới ra ám hiệu.
Chờ Tôn Vân đến đây phá án.
Nhưng nghĩ lại cũng chẳng đúng.
Vì đường đường Huyền Ngọc cảnh.
So với Hoàng Cơ cảnh như tối cao thần so với con kiến nhỏ.
Cho dù có bị hạ độc thì độc kia cũng hai bọn nó đi trước chứ lo gì đến lượt mình.
Thế nào mà không phá ra.
Chẵng nhẽ có điều gì đó bất thường.
Cạch.
Cửa mở.
Tiểu Bạch bước vào với đầy mùi hôi thối.
Tôn Vân đang suy nghĩ thì mạch bị nghẽn lại.
Tiểu Bạch đi vào đây như chốn không người.
“Ngươi không thấy ta đang tắm sao?” Tôn Vân thoáng cất tiếng nói.
Tiểu Bạch quay sang nhìn Tôn Vân với ánh mắt như thể ta cũng đã mệt mỏi lắm rồi.
Có c·h·ế·t cũng là một sự giải thoát.
Khiến cho Tôn Vân có lời mà chẳng thể nói ra.
“Công tử đang nghĩ đến vụ án sao?” Tiểu Bạch sau khi dội sạch những thứ bám dính trên người.
Thì đối với Tôn Vân cất tiếng hỏi.
Tôn Vân hắn nghe vậy gật đầu.
Rồi nói.
“Ta đang nghĩ đến việc vị chủ quán kia đã biết rõ mình sắp bị g·i·ế·t rồi.”
Tiểu Bạch nghe vậy một mặt ủ rũ thiếu sức sống bỗng nhiên thấy hứng thú mà lắng nghe.
Tôn Vân bắt đầu kể ra suy nghĩ của mình cho tiểu Bạch.
“Ám hiệu bằng bầy hươu ngươi có nhớ, điểm lạ thường của chúng.”
“Hai con ngược, hai con xuôi, hai con húc nhau.”
“Vả lại chủ quán cũng là Huyền Ngọc cảnh.”
“Chênh lệch xa sao có thể bị Hoàng Cơ g·i·ế·t.”
“Thậm chí là hạ độc cũng không.”
“Dẫu sao độc g·i·ế·t được thần.”
“Kiến nhỏ có thể cầm lấy.”