Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 26: Ha Ha
“Hắn thuyết phục rằng hãy đợi cho đôi cánh của ta lành rồi có thể bay đến bất cứ nơi nào mà ta muốn.”
“Ta đồng ý và chữa các v·ết t·hương cần lành.”
“Chủ quán rượu là người tốt, ít nhất trong mắt ta là vậy, còn trong mắt kẻ khác hắn là người điên, vì ai cũng biết rằng nếu chữa cho một con chim gẫy cánh khi nói khỏi bệnh sẽ bay đi và đa phần là không có lời cảm ơn nào, thế nhưng hắn vẫn cứu ta, có lẽ vì hắn muốn vậy.”
“Ta không biết vì sao chủ quán rượu chọn cứu ta, cũng chẳng biết vì sao lại che dấu ta với Vân Hoa và với mọi người, có lẽ đấy là thủ thuật của hắn để khiến cho ta yêu hắn, như thể một ham muốn thầm kín hay là gì đó, thế nhưng ta biết rằng nếu không phải ta thì cũng là người khác được cảm nhận điều tương tự, hắn đã cứu ta khi đôi cánh ta gẫy, cứu lấy ta khi ta yếu đuối, và ta trả ơn hắn bằng một đêm sau đó ta đã bay đi mất, dù hắn không bao giờ phàn nàn về điều đó cả, cũng chưa bao giờ cố tìm để thúc giục ta, dù không biết hắn có lợi dụng lúc ta yếu đuối nhất để thỏa mãn cái ham muốn và khiến ta yêu lấy hắn không, thế nhưng dù nó không có tác dụng ngay lúc đó, thì chỉ vài năm sau thôi nó đã có tác dụng rồi.”
“Khi bay đi vì ta không còn tin vào thứ tình yêu bội bạc, nhưng khi ngoảng lại ta lại nhớ về nó thứ tình yêu.”
Bạc Tình nàng khẽ cười nhún vai nói:
“Dẫu sao chuyện đó ai mà biết được, khi ta đang ngập trong thù hận sao có thể nhớ về tình yêu.”
“Nếu như Vạn Nhân chỉ là tên l·ừa đ·ảo buôn người thì cũng tốt.” Bạc Tình nàng thoáng tự giễu nói.
“Sao lại vậy?” Tôn Vân hỏi.
“Sau khi thoát khỏi nơi đó và chốn về quê nhà.” Bạc Tình nàng chậm rãi nói.
“Ta phát hiện đó là chốn hoang vu, khi hỏi ra và biết được tin tức, thì hóa ra Vạn Nhân tên đó vẫn luôn giả trang ta để gửi về quê nhà ngay sau cái đêm ta chốn nhà đi, ngay cái đêm ta bán được tiền và có giá.”
Nói đến đây người nàng run lên vì giận tay nắm chặt như hai nắm đấm với khí tức chập chờn.
“Hắn lấy đầu cha ta làm cốc, máu mẹ ta chộn với rượu hắn mới mua làm rượu, để mừng cho giá tiền đó."
Tôn Vân hắn vô cùng khó chịu khi nghe điều đó.
“Thế nhưng hắn luôn chốn mất dù ta có tìm ở nơi đâu, sau bái nhập tông môn ta mới biết, hắn và ta dù chung một tông, nhưng ta không thể làm gì, lúc nhỏ yếu thì trách thực lực, nhưng lúc mạnh mẽ tên ấy luôn dùng trò chơi biến mất mình, chấp pháp một đường dù ta có báo bao nhiêu lần, bằng chứng là không có những kẻ đó cũng chẳng hề quan tâm.”
“Tông môn dung túng cho cái ác sao?” Tôn Vân lời thì nói ra nhưng đây như thể tự nói cho mình.
Bạc Tình nghe vậy cười.
“Vậy còn tổ chức buôn người đó, cô đã tìm được chưa?” Tôn Vân hỏi.
“Chẳng những khó tìm, mà còn vô cùng dễ thấy.” Bạc Tình muội điềm nhiên nói.
“Vậy cô đã tiêu diệt được nó chưa?” Tôn Vân hỏi.
“Cho dù là Hùng tông chủ còn không dám nghênh chiến ta đã là gì.” Bạc Tình muội tự giễu nói.
“Vậy là sao?” Tôn Vân hắn đang nghe từ bí ẩn này sang bí ẩn khác.
“Công tử đã nghe thấy cái tên Huyết Tình Các?” Bạc Tình muội hỏi như không hỏi.
“Ta đã nghe qua.” Tôn Vân nói khi nhớ lấy các mặt báo.
“Chẳng ai biết nó đến từ đâu, là tàn dư của thế lực thống trị cũ, hay là đến từ những hòn đảo bên ngoài, chúng ta không hề biết đến điều ấy, nhưng chúng ta chỉ biết nó là cái gai mà Mộc Thanh tông chưa thể nhổ được.”
“Tổng bộ của nó thì được đặt ở phía tây của hòn đảo.”
“Phía tây hòn đảo chẳng phải là nơi mà Mộc Thanh tông đặt trụ sở sao?” Tôn Vân cắt ngang lời mà hỏi.
“Đúng vậy, không những thứ nó còn đặt ở nơi sát gần với Mộc Thanh tông khi mà phía tây hòn đảo không cho phép thế lực nào khác đặt trụ sở.”
Tôn Vân hắn cau mày.
“Huyết Tình Các chia ra theo hệ thống cụ thể, cao nhất là các chủ, phía dưới các chủ chia ra làm hai bộ hộ pháp bộ là sức mạnh, quản lý bộ phụ trách việc quản lý.”
“Hộ pháp chia theo số, số càng thấp thì càng mạnh, đứng đầu danh sách đó là đại hộ pháp.”
“Quản lý bộ thì khác, đứng đầu quản lý bộ là hai vị phó các chủ, phía dưới hai vị phó các chủ là bốn vị tổng lâu chủ phân biệt quản lý bốn vùng đông, tây, nam, bắc, của hòn đảo, phía dưới của các vị tổng lâu chủ là các lâu chủ tùy vào mỗi người sẽ có số lượng lâu chủ khác nhau nhưng ở phía bắc hòn đảo chúng ta chỉ có tám vị lâu chủ, và tám người đó được gọi với cái danh xưng bát hoàng.”
Tôn Vân hắn dường như nhớ tới cái tên này từ đâu đó.
“Bát hoàng có tám người, quản lý tám lĩnh vực.”
“Vô Tâm Sát Hoàng-chuyên g·iết chóc.”
“Bát Thủ Tặc Hoàng- ă·n t·rộm, buôn bán, đấu giá.”
“Huyễn Vũ Mị Hoàng-tiếp nhận và phân phối nhiệm vụ.”
“Ác Khẩu Độc Hoàng-tình báo và thao túng.”
“Hai Lưỡi Kiếm Hoàng-buôn bán sinh linh, b·ắt c·óc.”
“Sân Cuồng Viêm Hoàng-bảo vệ hộ tống.”
“Bất Trí Mộng Hoàng, Loạn Tâm D·ụ·c Hoàng-c·hất đ·ộc, chất cấm.”
“Trong đấy Hai Lưỡi Kiếm Hoàng chính là kẻ đứng sau tổ chức buôn người đó, chính nàng là kẻ đứng sau cái ác đấy.”
Bạc Tình nàng nói đến đây khẽ run mình vì sợ không biết là vì quá khứ ám ảnh hay kiếm hoàng sợ hãi.
“Vậy tông ta đã làm gì chưa, với tám vị hoàng đấy?” Tôn Vân đâu còn quan tâm chuyện của Bạc Tình hắn có vấn đề lớn hơn cần biết.
“Trong bát hoàng người ta đồn rằng chuyên g·iết chóc Vô Tâm Sát Hoàng là kẻ mạnh nhất.”
“Và những người sống trong thời kỳ đó đều biết cái tên Hùng Bắc không phải chỉ là mưu trí, nó, còn là sức mạnh.”
“Kẻ mạnh nhất phía bắc của Mộc Thanh và kẻ mạnh nhất trong tám vị vua của t·hế g·iới n·gầm là một trận chiến và kẻ nào cũng mong muốn chứng kiến.”
“Sự v·a c·hạm đã nổ ra ở một chốn xa xôi và khi trận chiến kết thúc chúng ta không còn thấy sự cấm đoán nào của Ngự Lang tông đối với Huyết Tình Các nữa, nói vậy là đủ để Vân công tử hiểu.”
“Ngự Lang tông đã thua.” Tôn Vân thở dài sau khi nghe Bạc Tình muội nói.
Bạc Tình nàng thấy hắn như vậy, khẽ đặt tay lên đôi vai của hắn.
Tôn Vân thở dài rồi đẩy đôi tay của nàng ra đặt nó lại về trên giường để nàng tiếp tục dưỡng bệnh hắn hỏi tiếp:
“Vậy nói cho ta tiếp đi về Huyết Tình Các.”
Bạc Tình muội thoáng dừng lại, nàng như thể đang hồi ức rồi mới nói:
“Đấy là thông tin mà ai cũng biết, còn những thông tin khác Vân công tử phải tự nhìn, thế nhưng có một thông tin về bát hoàng mà mới đây thôi mới xảy ra.”
“Vốn dĩ vị trí của bát hoàng luôn là không thay đổi trong suốt một quãng thời gian vô cùng dài, chỉ có xa xôi lắm Thập Thủ Tặc Vương vươn lên thành Bát Thủ Tặc Hoàng thôi nhưng gần đây vị trí bát hoàng một trong lại thay đổi.”
Tôn Vân tập trung để nhớ tin tức này, Bạc Tình nàng nói tiếp:
“Huyễn Vũ Mị Hoàng một trong bát hoàng sau khi tổ chức lễ cưới đã tự lui xuống để nhường chức xuống thành Huyễn Vũ Mị Vương cho phu quân của nàng lên thay thế.”
“Vị tân hoàng đó, vị hoàng đế mới của thế giới đó tên là gì?” Tôn Vân hắn hỏi.
“Hắn đeo một chiếc mặt nạ trắng.” Bạc Tình muội vô cùng cảnh giác nói.
“Và được người ta gọi với cái tên là.”
“Hắc Dạ.”
“Ma Hoàng.”