Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 85: Tân Nhân

Chương 85: Tân Nhân


Sáng hôm sau.

Buổi tối hôm qua sau khi bế Cẩn Y về nhà rồi đưa nàng vào phòng ngủ của nàng để nàng tu luyện, xong thì hắn cũng chưa đi ngủ luôn mà đun một ít nước nóng để tắm sau đó mới đi nghỉ ngơi một chút rồi tầm khoảng hai giờ hắn lại tỉnh dậy chui vào Âm Dương Kinh tiếp tục nghiên cứu tiếp công pháp.

Đến sáu giờ sáng gần đến giờ đi học thì lúc này hắn mới chui ra khỏi Âm Dương Kinh thay một bộ y phục khác, vệ sinh cá nhân sau đó thì chuẩn bị đi học.

Sau khi ra khỏi cửa thì có vẻ như hôm nay Lâm Thủy nàng chưa đến hoặc đã đi trước nên hắn cũng chẳng chờ nàng mà tự đi luôn.

“Roạch.”

“Ân, sư huynh chào buổi sáng.”

Ở nhà bên cạnh lúc hắn chuẩn bị đi học thì cũng có một người bước ra khỏi cửa có vẻ như là một cô gái tuổi tác thì không biết nhưng nhìn bề ngoài thì lớn tuổi hơn hắn.

Thấy người ta chào hắn cũng gật đầu lại xem như là đáp lễ chào hỏi sau đó cũng chẳng bắt chuyện gì mà đi tới trường luôn, hắn không phải là một người thích nói chuyện vặt bởi vì quá khứ đã dạy cho hắn quá nhiều bài học khi mà hắn nói quá nhiều thế nên hắn chỉ nói chuyện khi hắn thực sự cần nói nếu không hắn sẽ giữ im lặng.

“Ân, sư huynh đợi ta một chút nếu là đến trường thì cùng đến luôn.”

Minh Triết hắn cũng chưa đi xa nghe vậy thì cũng dừng lại quan sát cô gái, nhìn cô gái này hắn bỗng thấy có gì đó quen quen.

“Huynh có nhớ ta không?” Cô gái sau khi chạy đến thì đứng trước mặt hắn rồi hỏi.

“Ta là cô gái đã được huynh cứu lúc khảo hạch ở trong rừng, lúc huynh g·iết con báo ấy huynh còn nhớ không?” Thấy Minh Triết vẫn không nói gì cô gái đó sợ hắn không hiểu thế nên cố ý nhắc thêm để cho hắn nhớ.

Quan sát thấy khuôn mặt của Minh Triết vẫn không đổi sắc, vẫn là một khuôn mặt giống với hôm hắn g·iết con báo đấy làm nàng khó mà đoán được hắn đang nghĩ gì.

“Mặc kệ huynh còn nhớ hay không nhưng hôm nay gặp huynh ở đây ta cũng muốn nói với huynh một tiếng cảm ơn vì đã cứu ta.” Cô gái ấy sau khi thấy Minh Triết không có phản ứng gì thì liền nói.

Kể từ sau hôm khảo hạch đấy kết thúc nàng trở về cảnh tượng con báo vồ tới định g·iết nàng cùng với khuôn mặt của nam nhân đã cứu nàng nàng đã khắc ghi ở trong lòng, nay được gặp lại hắn hơn nữa hắn với nàng lại là hàng xóm nữa làm nàng không biết được đây có phải là duyên trời định không nhưng dù sao thì hôm nay gặp hắn ở đây nàng cũng muốn nói với hắn một tiếng cảm ơn.

Vốn nàng muốn tìm hắn để cảm ơn từ sau khi nàng tỉnh dậy lúc bị ngất ở trong rừng nhưng khổ nỗi nàng lại không biết hắn ở đâu, khảo hạch thì nguy hiểm tu vi của nàng lúc ấy thì không có nàng không thể tự đi một mình trong rừng được mà nhóm của nàng sẽ không vì một lý do cá nhân của nàng rồi đi loạn trong khu rừng nguy hiểm cho dù chị nàng có là đoàn trưởng.

Thế nên nàng định để sau khảo hạch tại lớp học võ cảm ơn hắn nhưng xui cho nàng là hắn cùng nàng lại khác lớp mà nàng cũng chẳng biết nhà hắn ở đâu thế nên cũng chẳng thể cảm ơn hắn được, mãi đến hôm nay do hai lớp ghép thành một để học đao thuật thì mới được gặp hắn.

“Không có gì, tiện tay thì cứu thôi.” Minh Triết hắn sau khi nhớ lại cô gái ấy là ai thì cũng chẳng có phản ứng gì nhiều chỉ đáp lại.

“Dù là tiện tay hay gì thì cũng đa tạ sư huynh, không biết ta làm sao để có thể trả cho sư huynh cái ơn này.” Khả Khả nghe vậy thì hỏi lại.

“Không cần thiết ơn cứu mạng của muội đã có người trả cho muội rồi.” Minh Triết hắn nghe vậy thì thẳng thắn đáp lại.

“Vậy sao.” Khả Khả nghe vậy thì tỏ vẻ buồn bã đáp lại, mặc dù nàng cũng đã nghe từ tỷ tỷ của mình là tỷ ấy đã trả ơn cho nàng rồi nhưng nàng vẫn muốn làm quen với Minh Triết dù sao ở thế giới này thêm bạn bớt thù là điều phải làm, hơn nữa thực lực của Minh Triết khá mạnh đủ để kiêu ngạo đối với nhưng người mới nhập tông năm nay nếu như làm quen với hắn đồng bạn tốt thì không nói nhưng về sau ít nhất cũng bớt đi được một kẻ thù nguy hiểm.

“À, lần trước ta quên không hỏi không biết quý danh của huynh là gì?”

“Ta tên Tuấn Hào.” Hắn đáp.

“Tuấn Hào sư huynh tốt, ta tên Khả Khả.” Khả Khả sau khi nghe xong Minh Triết xưng tên thì liền cười rồi đáp.

Tên của nàng do chị nàng nói hắn đã sớm biết từ lâu rồi, dù không dùng thần thông nhưng hắn cũng có một trí nhớ khá tốt, nhớ lại sự kiện kia hắn bỗng thấy khá tiếc bộ da báo đấy, bộ da khá tốt nhưng nó lại bị hắn đâm lỗ chỗ bây giờ nếu bán thì cũng chẳng được bao nhiêu tiền cả, phải chi nó được như mới đi thì tại Ngự Lang tông nếu muốn bán ít nhất cũng được mấy viên linh thạch, nhưng bây giờ da thì hỏng nếu mà bán đi được một viên linh thạch đã là may rồi.

Thế nhưng nếu không làm thế trong tình cảnh ấy thì sẽ không g·iết được con báo nhanh chóng, lấy tình trạng cơ thể của hắn trong lúc đấy chỉ cần hắn ngã xuống thôi cho dù là con báo đang b·ị t·hương nghiêm trong thì hắn cũng không có tốt đẹp gì.

Tuy nó hỏng nhưng nó cũng không phải là không có chỗ để dùng nếu bán tại Ngự Lang tông không được thì hắn cứ giữ lại đấy về sau nếu có đến Đại Phàm Lang triều thì cũng có thể bán cho mấy cái người phàm nhà giàu để kiếm chút tiền để tiêu tại Đại Phàm Lang triều cảnh nội.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện đến lớp học, đến nơi Khả Khả muốn giới thiệu hắn cho bạn bè của nàng mới quen nhưng bị hắn từ chối thành ra mỗi người đi một ngả.

Sau khi Khả Khả rời đi hắn cũng không vào lớp học mà kiếm tạm một gốc cây nào đó ngồi xuống, một lúc sau có một nam thanh niên từ từ tiến tới chỗ hắn.

Dáng vẻ thư sinh ôm theo cây quạt, nhưng khí chất lại vô cùng cao quý, đứng ở giữa một đám người không nói chuyện với ai nhưng nếu ai từ xa quan sát sẽ thấy nam tử ấy chẳng khác nào hạc giữa bầy gà cả.

“Huynh đệ tốt, hôm nay mới được gặp ta tên Cẩn Khiêm không biết huynh đệ tính danh được gọi là gì?” Thư sinh nam tử tiến tới gần hắn thì nói.

“Tuấn Hào, ta với huynh có biết nhau?” Minh Triết hắn nghe vậy thì hỏi lại.

Nam tử kia nghe câu trả lời thì hơi ngạc nhiên chút nhưng lại mỉm cười rồi nói tiếp:

“Huynh thì không biết ta nhưng ta thì đã gặp huynh rồi chẳng qua là không có cơ hội nói chuyện mà thôi.”

“Cho phép ta được ngồi xuống cạnh huynh được không, dù sao một người đứng một người ngồi như thế sẽ không hay.” Cẩn Khiêm lại nói tiếp.

“Được nếu huynh đệ không chê đất bẩn thì cứ ngồi đi.” Minh Triết hắn nghe vậy thì nói.

Qua một hồi lâu trò chuyện đến tận khi Mặc Hùng đến lớp rồi gọi tất cả mọi người ra ngoài thì cuộc trò chuyện mới kết thúc, Cẩn Khiêm người này quả thực đúng như cái tên cẩn thận lại còn khiêm tốn nói năng rất lễ độ không kiêu, không vội, nếu không phải hắn là người có kinh nghiệm thì hắn còn chẳng biết được người này có xuất thân từ gia đình nhà võ mà cứ ngỡ người này xuất thân từ nhà văn.

“Nay được trò chuyện cùng Tuấn Hào huynh đệ ta rất vui mừng vậy ngày sau nếu có cơ hội chúng ta hội gặp mặt.” Cẩn Khiêm sau khi đứng dậy phủi đất bẩn đang dính ở y phục đi thì nói.

Chương 85: Tân Nhân