Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 86: Thăm Dò
Khi Mặc Hùng lôi tất cả mọi người ra hắn cũng bắt đầu đứng vào hàng, hôm nay lớp học có vẻ khá đông gần như gấp đôi lần trước nhưng cho dù lớp đến đủ hắn cũng không thấy ở đây có trẻ con.
“Tốt, ta tin là tuần trước các ngươi đều đã được luyện võ, tất cả đều đã có một cái nền tảng cơ bản cho võ thuật rồi.” Hùng Bắc sau khi cả lớp tập trung thì ánh mắt lướt qua một vòng rồi nói.
“Các ngươi cũng không cần phải nhìn quanh cũng không cần phải thấy lạ lẫm, tuần trước luyện võ đơn giản chỉ là cho các ngươi một cái nền tảng cơ bản thế nên bọn ta mới chia ra cho dễ quản, thực chất cái gọi là luyện võ ấy đối với bọn ta mà nói chẳng khác gì một màn khởi động trước khi bắt đầu tập luyện cả.” Nói xong từ trong nhẫn không gian của Mặc Hùng bay ra hơn một trăm cây đao gỗ xếp trồng lên nhau.
“Còn tuần này mới chính là lúc các ngươi bắt đầu luyện tập thế nên mỗi người lên nắm lấy một cây đao này đi sau đó nam thì ở lại còn nữ thì sang chỗ khác.” Sau khi lấy ra hơn một trăm cây đao gỗ thì Mặc Hùng hắn nói.
Nữ giáo viên ở đằng sau đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần tuy không nói nhưng sao nàng không biết, mặc dù những gì Mặc Hùng nói là không sai so với tuần trước võ thuật tập luyện thì tập luyện đao thuật của Ngự Lang tông đúng là mệt mỏi hơn nhiều, nhưng lý do thực sự để ghép lớp là vì đao thuật của Ngự Lang tông khá khó luyện, để nắm bắt một cách hoàn chỉnh thì trong một tuần nếu chia ra làm hai lớp mỗi lớp học một ngày thì chắc chắn những tân đệ tử này sẽ không thể nắm chắc được, thế nên sau khi các giáo viên họp với nhau họ mới đưa ra một quyết định là gộp hai lớp lại để học chung, tuy là nhiều người khó mà quản hết nhưng để kịp tiến độ cuối tuần tổ chức khảo hạch thì điều này bắt buộc phải làm.
Sau một lúc tất cả mọi người đều nhặt hết thanh đao gỗ của mình lên nàng cũng mở mắt ra, sau đó ra hiệu cho tất cả những nữ đệ tử đi theo nàng sang một khu khác.
Nam đệ tử sau khi những nữ đệ tử rời đi thì theo lệnh của Mặc Hùng cởi hết áo ra để bắt đầu luyện tập.
“Ngự Lang tông đao thuật tên gọi là Thập Loạn đao, mặc dù chỉ là một công pháp hoàng phẩm nhưng các ngươi đừng nhầm lẫn nó là hoàng phẩm thông thường mà nó là một công pháp hoàng phẩm thượng giai hơn nữa nó còn là do chính tay Ngự Lang tông lão tổ biên soạn.”
“Để tránh việc các ngươi hiểu nhầm Ngự Lang tông mặc dù lấy Thập Loạn đao một công pháp hoàng phẩm để nổi danh thiên hạ không có nghĩa là tông ta quá nghèo không có nổi một môn công pháp phẩm chất cao hơn để nổi danh thiên hạ, không, tông chúng ta sở dĩ chọn công pháp này bởi vì nó do chính tay Ngự Lang tông lão tổ tạo ra, nó hữu hiệu không hoa mỹ lại có hiệu quả cao hơn nữa ai cũng học được thế nên chúng ta mới chọn nó.” Mặc Hùng sau khi thấy tất cả các nam đệ tử cởi áo ra hết thì bắt đầu giải thích.
Sau đó nắm một thanh đao gỗ đang còn thừa ở dưới đất lên khí tức Hoàng Cơ cảnh sơ kỳ từ trong người phát ra, cộng thêm khuôn mặt và vết sẹo đáng sợ Mặc Hùng bây giờ trông chẳng khác gì một quái vật mới bước ra từ chiến trường cả.
“Mặc dù chúng ta chỉ có sáu ngày thôi nhưng ta bảo đảm trong sáu ngày đấy ta chắc chắn sẽ khiến các ngươi đều học được Thập Loạn đao nhưng các ngươi phải nhớ khi học xong rồi thì cũng đừng quên nó vì nó chính là biểu tượng của tông môn chúng ta, thế nên đã là Ngự Lang tông đệ tử thì phải biết Thập Loạn đao nếu không biết Thập Loạn đao thì đừng có xưng mình làm Ngự Lang tông đệ tử.”
“Rõ” Cả lớp học sau khi nghe Mặc Hùng giải thích thì nói.
“Tốt giờ ta sẽ biểu diễn các ngươi chậm rãi quan sát, ghi nhớ sau đó thực hành lại.”
Một ngày lại một ngày cứ thế mà trôi qua nói chung là hai tuần này của Minh Triết hắn trôi qua khá là bình thản chẳng có vấn đề gì cả, tuần này cũng như tuần trước sáng đi học chiều thì nghiên cứu cứ cách một hai hôm thì lại đi đến Tàng Kinh các để thỉnh an Nghiêm lão.
Có lẽ cái khác duy nhất đó chính là do đao thuật khá khó luyện thế nên trẻ em được đặt cách cho hoãn lại đến khi lớn có thể đến Tàng Kinh các để tự học lại hoặc có thể nhờ các thầy cô giáo giúp thế nên Lâm Thủy tuần này không đi học và hắn phải tự đi tự về một mình.
“Tốt, các ngươi đã học được hết toàn bộ Thập Loạn đao rồi.”
Hôm nay đã là ngày thứ sáu sau khi giờ nghỉ kết thúc cả lớp tập hợp lại thì Mặc Hùng nói, có lẽ do tập luyện liên tục nên gần như ai ở đây cũng vã mồ hôi ra như tắm sau khi nghỉ ngơi thì mới kiếm tạm một cái cái khăn hay cái gì đấy để lau đi cả hắn cũng vậy nhưng hắn không có vã mồ hôi nhiều như họ thế nên cũng chẳng cần lau nghỉ ngơi một chút là nó lại tự khô.
“Thập Loạn đao tất cả các ngươi ai cũng đã học được vậy thì giờ bắt cặp đi để bắt đầu thực chiến nhưng nhớ không được dùng thời gian này để làm việc gì khác nếu không bắt được thì đừng trách ta độc ác rõ chưa.”
“Rõ.”
Cả lớp sau khi ai cũng đi tìm bằng hữu để bắt cặp thì hắn tìm kiếm tạm một gốc cây nào để ngồi xuống, một nam tử từ xa quan sát được cảnh này thì từ từ tiến đến chỗ hắn.
“Tuấn Hào huynh đệ tại sao lại không đi bắt cặp?” Cẩn Khiêm tiến đến thì hỏi.
“Không quan trong đợi mọi người bắt cặp hết ai thừa ra thì ta bắt cặp với người ấy là được.” Minh Triết hắn nghe vậy thì nói.
“Ồ, vậy thì huynh có muốn bắt cặp với ta không dù sao thì ta cũng chưa tìm được một cái bằng hữu nào.”
“Cẩn Khiêm công tử không biết có thể nhường người này lại cho tại hạ.” Hắn đang định trả lời thì từ đằng sau Cẩn Khiêm có giọng nói của một người nam tử vang lên.
“Ồ, Minh huynh đã có lời thì ta cũng có thể nhường nhưng quyết định đâu phải ở ta nếu huynh muốn thì phải hỏi Hào huynh chứ.” Cẩn Khiêm sau khi nghe thấy âm thanh của nam tử từ phía sau vọng ra thì quay lại mỉm cười nói.
“Nếu Cẩn Khiêm công tử lui bước vậy là được rồi.” Khang Minh sau khi nghe Cẩn Khiêm nói vậy thì cười ôm quyền nói.
Sau đó lại quay ra Minh Triết, ánh mắt thù địch khóa chặt vào hắn như muốn đ·ánh c·hết hắn vậy nhưng sau đó vẫn cố nặn ra một nụ cười ôm quyền rồi nói:
“Vậy Tuấn Hào công tử không biết có thể cùng ta luận bàn một lần.”
“Nếu Khang Minh huynh đã có lời mời vậy thì ta cũng không thể từ chối.” Minh Triết hắn nghe vậy biết không thể tránh được thì ôm đao đứng dậy sắc mặt bình thản tiến tới chỗ Khang Minh.
Cẩn Khiêm lúc này đang từ một người đến để giao thủ bất đắc dĩ lại phải trở thành trọng tài trong cuộc chiến của hai người.
“Cả hai đã vào tư thế chuẩn bị vậy thì bắt đầu cuộc chiến đi.” Sau khi quan sát cả hai đã vào tư thế chuẩn bị thì nói.
Cẩn Khiêm vừa nói dứt lời Khang Minh đã lao lên như một con thú liên tục, liên tục từng đao t·ấn c·ông Minh Triết nhưng tất cả đều được hắn khéo léo đỡ, không thì cũng là né tránh.
Nhìn thấy sắc mặt của Minh Triết hắn vẫn ung dung thì Khang Minh hắn lại càng nóng máu hơn nhưng vẫn cố bình tĩnh rồi nói:
“Hào huynh làm sau thế cứ đỡ với tránh chẳng nhẽ là sợ ta sao?”