Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 87: Khách Đêm?

Chương 87: Khách Đêm?


Cúi người xuống né đao ngay sau câu nói của Khang Minh hắn lập tức phản công luôn.

“Loạn Thập Đao thức thứ năm, Loạn Phượng đao.” Hắn khẽ nói, đao thế như bay hướng thẳng vào phần bên trái đầu gối của Khang Minh.

“Cái này là khích tướng thành công rồi.” Thấy đao của Minh Triết tới hắn thầm nghĩ trong lòng tuy hơi hoảng nhưng ngay lập tức chấn tĩnh lại, chấp nhận hy sinh một chút bước chân phải ra trước, đao đâm thẳng rồi quát to.

“Loạn Thập Đao thức thứ nhất, Loạn Tâm đao.”

“Bạch.”

Tiếng đao gỗ va chạm với thân thể vang lên, sau khi hai chiêu thức đấy kết thúc, đao của Khang Minh đâm thẳng vào ngực của Minh Triết vì là đao gỗ thế nên cho dù là bị đâm vào người của hắn cũng không c·h·ế·t nhưng lực khá mạnh thế nên đã đẩy Minh Triết hắn ngã ra bên ngoài, còn một đao của Minh Triết là nhắm vào chân khiến cho Khang Minh bây giờ một chân đứng một chân quỳ.

Nhìn xuống chỗ chân bị Minh Triết đánh vào bây giờ nó đã bầm tím Khang Minh hắn nhịn đau đứng dậy nhìn đang nằm gục dưới đất Minh Triết với vẻ mặt ngạo nghễ nhưng trong đó vẫn kèm một chút gì đấy tức giận đang định cầm đao chuẩn bị tiến tới bổ thêm một chiêu nữa thì từ xa Mặc Hùng hô lớn nói.

“Tốt hết giờ, tất cả nghỉ đi ăn đi.”

Sau khi nghe xong câu nói đấy hắn đang định làm gì bỗng lại thôi, quay sang nhìn dưới đất đang từ tốn đứng lên Minh Triết rồi lại quay sang nhìn khuôn mặt mỉm cười Cẩn Khiêm.

“Khang Minh huynh tốt trận chiến này huynh đã chiến thắng rồi.” Cẩn Khiêm sau khi thấy Khang Minh đang nhìn mình thì mỉm cười rồi từ tốn nói.

Khang Minh hắn nghe vậy thì cũng biết chẳng làm được gì quay lại nhìn đang chậm rãi phủi bụi trên người Minh Triết nhếch mép cười một cái rồi ngạo nghễ quay lưng rời đi.

Trước khi đi vẫn không quên ôm quyền hướng hai người nói tiếng cảm ơn:

“Hôm nay cảm ơn Tuấn Hào huynh cùng với Cẩn Khiêm huynh một người đã làm một đối thủ tuyệt vời một người đã làm một người trọng tài tốt nếu có cơ hội hi vọng lần sau hai vị đến nhà ta làm khách.”

Cẩn Khiêm hắn vẫn chỉ mỉm cười, gật đầu mà không nói.

“Tuấn Hào huynh cũng nên đi về thôi nhỉ.” Sau khi Khang Minh đi một lúc thì Cẩn Khiêm mới quay sang vừa mặc áo vào xong Minh Triết.

“Ân, cũng đã đến giờ về rồi đi về thôi.” Minh Triết hắn nghe vậy thì gật đầu rồi đáp lại.

Vì cây đao gỗ là được tông môn tặng cho nên phải bảo quản thật kỹ nếu đao bị gẫy hay đao bị mất trong quá trình tập luyện Loạn Thập đao thì sẽ bị loại không được tập nữa mà phải tự đến Tàng Kinh các mượn bí thuật rồi tự làm hoặc tự mua đao gỗ để tập một mình.

Thế nên bây giờ đao gỗ rất quan trọng nhưng nó cũng chỉ có giá trị vào lúc này thôi sau khi Loạn Thập đao được tập xong thì thanh đao gỗ chỉ còn là kỷ niệm.

Cầm đao gỗ trên tay hắn trở về nhà, từ khi hai lớp được gộp lại đến nay đã được sáu ngày Cẩn Khiêm cùng với hắn giao du với nhau khá nhiều, mỗi giờ rảnh là Cẩn Khiêm đều ra chỗ hắn để trò chuyện, sau khi giờ học kết thúc tiểu tử này đều muốn mời hắn đi ăn nhưng mỗi lần đều bị hắn khéo léo từ chối, nhưng người này cũng khá là lì lợm tuy không mời hắn đi ăn được nhưng nhất quyết phải theo hắn đến tận nhà rồi mới trở về lâu dần thành quen thế nên bây giờ mới ra cảnh tượng này.

“Hào huynh cố ý thua là muốn tiểu tử ấy kiêu ngạo hay là có ý gì khác?” Đang đi trên đường Cẩn Khiêm bỗng hỏi.

“Khiêm huynh nói vậy là có ý gì?” Minh Triết hắn nghe vậy thì điềm nhiên hỏi lại.

“Hà Hà, huynh với ta mặc dù chỉ là mấy ngày gặp mặt cũng tính là quen biết tuy chưa đến mức thân thiết nhưng để hiểu đối phương thì ta chắc Hào huynh cũng đã rõ ta như nào rồi chỉ là một cái người thích suy luận thôi cũng chẳng có ý gì khác.” Cẩn Khiêm vừa chậm rãi bước đi vừa từ tốn nói.

“Thế nên ta đoán với tính cách của huynh hẳn đã thấy việc thua cuộc chẳng có thiệt thòi gì nên huynh mới bỏ cuộc ta nói có đúng không.” Cẩn Khiêm sau đó nói tiếp, giọng nói tuy từ tốn, nhẹ nhàng nhưng lời nói lại là một lời khẳng định như thể đã biết hết được mọi việc rồi.

“Huynh đừng vội phủ nhận, như vậy là xúc phạm trí thông minh của ta đấy, bởi vì ở trong tình cảnh đấy chỉ cần là kẻ trí thì sẽ hiểu được vấn đề là như thế nào mà, Minh huynh rất thông minh nhưng có lẽ kiêu ngạo đã che mờ đôi mắt nhưng ta là người ở ngoài chẳng lẽ ta không nhận ra sao.”

“Thế công như vũ bão mà huynh tránh được rất nhẹ nhàng điều đó chứng tỏ tốc độ, kỹ thuật, sức mạnh, … mọi mặt của huynh đều vượt của Minh huynh, hơn nữa huynh với ta đều biết Loạn Phượng đao là một cú chém từ dưới chém lên chứ đâu có phải chém vào chân như bổ củi thế.” Cẩn Khiêm mỉm cười rồi từ tốn nói.

“Nếu không phải cố ý thả thì làm gì có ai từ khi bị dính đòn cho đến khi ngã xuống khuôn mặt vẫn điềm nhiên như vậy đâu.” Còn một câu Cẩn Khiêm hắn không nói ra mà chỉ giữ lại ở trong lòng như muốn chỉ có một mình mình biết.

Minh Triết hắn sau khi nghe Cẩn Khiêm liên tục dùng lời nói để tấn công thì vẫn im lặng mặt không đổi sắc vẫn điềm nhiên bước đi.

Thấy Minh Triết hắn không nói gì thì Cẩn Khiêm hắn vẫn không giận bởi vì hắn biết Minh Triết hắn là vậy mà từ ngày đầu giao tiếp hắn cũng đã hiểu Minh Triết là người như thế nào rồi, nhưng cũng chính là vì Minh Triết hắn là loại người như này mới khiến Cẩn Khiêm thêm phần hứng thú.

“Thôi hôm nay ta phải đi gặp một người nên không thể theo Hào huynh về tận nhà được nên ngày mai gặp lại.” Cẩn Khiêm đang đi nhớ lại điều gì dừng lại rồi nói.

“Ngày mai gặp lại.” Minh Triết hắn nói.

“Tiểu tử thông minh biết mượn việc này để thử tâm tính của ta, chẳng biết ngươi có việc gì nhưng lần này ngươi đã chiến thắng rồi có phải không.” Nhìn theo bóng lưng của Cẩn Khiêm rẽ theo một hướng khác rời đi tuy sắc mặt hắn vẫn vậy nhưng trong lòng thì nói một vài lời, sau đó quay lưng rời đi.

Tối hôm đó.

Minh Triết hắn lần này không chui vào bên trong Âm Dương Kinh để nghiên cứu nữa mà ngồi ở trong phòng tọa thiền, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa một giọng nói của nữ nhân vang lên.

“Hào huynh, huynh có nhà không ta muốn gặp huynh có tí chuyện.”

Nghe âm thanh đó hắn liền biết người đến là ai nhưng trong lòng lại có suy nghĩ “Tối thế này rồi tuy không phải muộn lắm nhưng cũng đã tối rồi vậy người này đến để làm gì?”.

Nghĩ vậy nhưng người đến rồi hắn vẫn sẽ ra mở cửa, thủ sẵn thanh đoản đao ở trong ống tay áo chỉ cần người đến có điểm gì đáng ngờ hắn sẽ tấn công trước.

Cửa nhà được mở ra một nữ nhân đang bê một cái nồi đứng trước cửa nhà hắn phía dưới gần chân nàng còn có một bình rượu.

“Khả Khả sư muội không biết tối thế này rồi muội còn mang cái rồi cùng bình rượu này đến đây là có ý gì?” Minh Triết hắn sau khi quan sát xung quanh xong thì hỏi.

“Cái này là đặc sản ở quê ta được gọi là lẩu, thôi được rồi nhân lúc lẩu còn nóng huynh tránh ra một bên đi để ta còn bê vào.” Trong sáu ngày qua nàng tuy không tiếp xúc với hắn nhiều nhưng cũng biết tính hắn một hai, biết rằng nếu như nàng hỏi hắn có muốn ăn không hắn sẽ từ chối thế nên nàng cũng chẳng thèm hỏi mà bê luôn cả cái nồi vào.

“À còn bình rượu huynh cầm vào hộ muội rồi đóng cửa nha.” Sau khi đi vào trong phòng ăn nàng nói vọng ra.

Suốt cả quá trình từ lúc nàng bê nồi lẩu vào cho đến khi nàng đi vào bếp, Minh Triết hắn vẫn lặng yên không nói gì mà chỉ quan sát, vì không được sát hại đồng môn thế nên chỉ cần Khả Khả nàng có biểu hiện bất thường thì một lát nữa nàng sẽ nằm ở dược đường ngay.

Cầm bình rượu lên đóng cửa vào rồi đi vào phòng bếp, nhìn cái nồi đang sôi sùng sục bên trong là vô số nguyên vật liệu tươi sống được Khả Khả nàng bỏ vào hắn nói thật trong lòng có chút nghi ngờ, hắn làm gì biết cái gọi là lẩu này là cái gì hơn nữa mặc dù được tận mắt nhìn thấy nàng bỏ nguyên vật liệu vào nhưng hắn làm sao chắc chắn được trong đó có độc hay không, thế nên đặt bình rượu xuống đất hắn vẫn đứng đấy điềm nhiên không nói gì.

Chương 87: Khách Đêm?