Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 88: Luận Võ

Chương 88: Luận Võ


Đang lau bát đũa cho sạch, nhìn thấy khuôn mặt điềm nhiên của Minh Triết tuy chẳng đoán được trong lòng của hắn nghĩ gì nhưng nàng vẫn mỉm cười rồi nói:

“Ta thấy trong nhà huynh có một người nữa mà nàng đâu rồi sao không gọi nàng ra ăn.”

“Không cần thiết nàng đã ngủ rồi.” Minh Triết hắn nghe vậy thì đáp lại sau đó ngồi xuống ghế.

“Nhà huynh không có chén nhỉ vậy dùng cốc tạm vậy.” Khả Khả đang lau bát đũa thì nói.

“Một cái cốc cùng với một cái bát cho muội dùng là được rồi, ta không đói cũng không uống rượu.” Nhìn Khả Khả đang lau bát đũa thì hắn nói.

“Vậy sao, vậy được.” Đang lau bát đũa Khả Khả nghe vậy thì giống như quả bóng bị xì hơi khuôn mặt thoáng chốc đang từ vui vẻ chuyển thành ỉu xìu.

“Vậy Khả Khả sư muội vẫn chưa nói cho ta biết tối thế này rồi sao muội lại sang nhà ta.” Nhìn khuôn mặt ỉu xìu của nàng hắn cũng không lưu tâm nhiều mà hỏi.

“Haiz, vốn lần này ta làm vậy vì muốn trả ơn sư huynh, tuy biết sư tỷ của ta đã trả ơn cứu mạng cho sư huynh rồi nhưng ta cũng muốn có gì đó từ chính ta thế nên lần này ta mới cất công nấu lẩu rồi mang sang đây coi như là trả ơn đối với sư huynh.” Nàng thở dài một hơi sau đó mới nói.

Tuy là khuôn mặt ỉu xìu nhưng nàng vẫn lau sạch hai bộ cốc, đũa, bát, một cái đặt trước mặt hắn, một cái đặt ở bên nàng.

Nhìn bộ bát đũa đặt ở trên bàn mặt hắn vẫn không đổi dù chỉ là một sắc, hắn đã sống quá lâu rồi không đến mức gọi là hồ đồ nhưng đối với sự đời cũng coi như là kẻ có kinh nghiệm làm sao vì một vài lời nói của một tiểu cô nương khiến hắn thay đổi được.

Vì hắn rất ít nói nhưng mỗi lời mà hắn nói ra đều đã được hắn tính toán cẩn thận thế nên hắn đã nói không là không mà một lời hắn đã nói ra thì rất ít khi hắn rút lại, bây giờ kể cả Khả Khả có trước mặt hắn uống nước lẩu, ăn thức ăn hay là uống rượu hắn cũng không dám đụng vì ngộ nhỡ trong mấy thứ đấy có độc mà nàng đã uống thuốc giải vào rồi vậy thì hắn mà ăn vào rồi thì phải làm sao.

“Tuy đa nghi quá cũng không tốt nhưng nhiều lúc đa nghi lại có thể cứu mình, tốt nhất đã nghi thì không dùng.” Minh Triết hắn thầm nói ở trong lòng như muốn dặn mình.

Bữa ăn cứ thế trôi qua, nồi lẩu đầy nay đã cạn Minh Triết hắn vẫn giữ đúng lời nói của mình chẳng hề đụng vào bất cứ thứ gì ở trên bàn cả kể cả đó có là bát đũa đi chăng nữa, hắn không ăn, thấy thế bất đắc dĩ bởi vì đã mang sang đến nơi mà lại phải mang về thế nên một mình Khả Khả nàng xử lý hết nồi lẩu cùng uống hết bình rượu, vì tửu lượng hơi kém thế nhưng cũng may là một thân tu vi Tẩy Trần cảnh nên sau khi tu hết một bình rượu nàng nói lung tung một vài điều gì đấy rồi nằm gục ở trên bàn ngủ.

Minh Triết hắn đang định đứng lên để dọn bàn thì một luồng gió nhẹ chẳng biết từ đâu thổi đến thoáng quá sau lưng hắn.

Đoản đao ngay lập tức từ trong ống tay áo rơi ra, hắn bắt lấy rồi lập tức quay người lại đâm về phía sau lưng.

Đao đâm tới hư không bỗng chẳng biết từ đâu một lão già xuất hiện, đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới, cả người thì hôi rình, một tay thì đang cầm bình hồ lô không biết bên trong chứa gì tu ừng ực, tay còn lại thì cầm lấy con dao của Minh Triết.

Khi nhìn thấy người này hắn ngay lập tức rút thanh đoản đao lại, ôm quyền rồi nói:

“Sư phụ đệ tử không biết đấy là người nên đã thất lễ rồi, không biết tối muộn này sư phụ người đến nhà đệ tử là có việc gì ạ.”

Nghiêm lão sau khi tu hết rượu ở bình hồ lô thì lúc này mới quay ra nhìn Minh Triết cười rồi trêu trọc nói:

“Tiểu tử nếu không phải là lão già ta có tí bản sự thì ngươi đã khi sư diệt tổ rồi đấy.”

“Nhưng thôi sư phụ muốn đến rủ ngươi đi chơi nhưng có vẻ ngươi đang bận bịu chuyện gì rồi thì phải, khà khà.” Nhìn đang nằm gục ở trên bàn Khả Khả, Nghiêm lão hắn cười rồi tiếp tục trêu đùa nói.

“Mà thôi, tiểu tử ngươi muốn làm chuyện gì thì để sau đi nhưng hôm nay ngươi phải đi với ta.” Nhìn thấy vẻ mặt của Minh Triết chẳng thay đổi, nghiêm túc lại Nghiêm lão nói, mặc dù lời nói rất nghiêm túc nhưng khuôn mặt đỏ bừng kết hợp với thần sắc của Nghiêm lão bây giờ đúng là không hợp với lời nói tý nào cả.

Một tay nhấc lên, tất cả đống bát đũa, nồi lẩu, bình rươu lẫn Minh Triết cũng Khả Khả đều bay lên.

“Điều khiển khí sao, khá tốt đấy.” Minh Triết hắn sau khi bị Nghiêm lão dùng khí nhấc bay lên cũng không hoảng sắc mặt vẫn điềm nhiên nhưng trong lòng thì thầm nghĩ.

Đống bát đũa được Nghiêm lão khống chế nhẹ nhàng bay đến rồi hạ xuống bồn rửa, còn Khả Khả có vẻ sau khi uống xong bình rượu đấy nàng chẳng còn tỉnh được nữa rồi, cho dù có bị người ta nhấc bay lên như thế thì vẫn ngủ ngon không phản kháng gì.

“Bát đũa thì sáng mai rửa, cô bé này ta để tạm ở trong phòng ngủ của ngươi vậy, mà cô bé người hầu của ngươi cũng tu luyện sao.” Nghiêm lão nói.

“Đúng là không gì giấu được sư phụ.” Hắn nghe vậy cũng không hoảng điềm nhiên đáp lại.

“Haiz, ngươi có hảo tâm là tốt nhưng đã phải làm nô tỳ thì ngươi cũng hiểu mà.” Nghiêm lão nghe hắn nói vậy thì thở dài rồi nói.

“Thôi đây là quyết định của ngươi nó cũng chẳng vi phạm cái luật gì của tông ta, ta cũng chẳng cấm được ngươi làm gì thì làm, nếu đấy là người thân duy nhất thì hy vọng nàng bước được vào Tẩy Trần cảnh như vậy cũng sống được hai trăm tuổi.” Sau đó Nghiêm lão lại nói thêm.

Sau khi đưa Khả Khả vào phòng ngủ của hắn, rồi cất tất cả bát đũa, nồi vào bồn rửa Nghiêm lão đưa Minh Triết hắn rời đi.

Sáng hôm sau.

Tối hôm qua sau khi được Nghiêm lão đưa đến một đỉnh núi để uống rượu thì gần sáng nay hắn được Nghiêm lão đưa về nhà, vì hắn không uống rượu thế nên sau khi về chỉ cần tắm qua để cho bớt mùi rồi lại chuẩn bị đi học.

Hôm nay là ngày cuối cùng của tuần này tức là hôm nay là ngày luận đao cùng luận võ, dù là sáng sớm nhưng khi hắn đến đã thấy nơi đây đã tụ tập được gần như tất cả đệ tử của cả hai lớp rồi, nam có, nữ có, trẻ con cũng có.

Sau khi hắn đến một lúc lâu chẳng biết từ chỗ nào Khả Khả nhìn thấy hắn rồi chạy ra chỗ hắn, một thân mặc tông môn đồng phục, trên người mùi rượu hôm qua đã biến mất bây giờ thay vào đó là một mùi nước hoa khá thơm.

“Ta cứ tưởng huynh chưa đi gõ cửa nhà huynh mãi cũng may là Cẩn Y ra nói cho ta biết nếu không ta đã mất công đứng đấy chờ rồi.” Cô nàng Khả Khả sau khi chạy ra chỗ hắn thì vừa buộc tóc vừa nói.

Từ cách xưng hô của cô nàng Khả Khả thì Cẩn Y đối với nàng bây giờ như là chị em thân thiết lắm.

Nhìn cô nàng này hắn mới nhớ lại tối hôm quá sau khi cô gái này uống say bí tỉ, Nghiêm lão đưa cô nàng này vào phòng ngủ của hắn rồi đưa hắn đi, khi hắn về vốn tưởng lại phải sang phòng Cẩn Y ngủ vì nếu cô nàng này đang ngủ ở phòng hắn mà hắn vào đấy ngủ cùng thì dù không làm gì nhưng người ta sẽ có hiểu nhầm, vốn tưởng vậy nhưng ai ngờ đâu khoảng nửa đêm cô nàng này tỉnh rượu rồi chạy về nhà.

Chương 88: Luận Võ