Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 89: Ám Ảnh
“Mà tối qua cũng cảm ơn huynh đã bế ta vào phòng hơn nữa lại còn vất vả cho sư huynh vì ta mà phải sang nơi khác ngủ, lần sau ta sẽ rút kinh nghiệm không mang rượu đến nữa, nhưng huynh cũng đừng nói cho tỷ tỷ ta biết nếu tỷ tỷ ta mà biết rằng ta mang rượu đến nhà một nam nhân uống say bí tỉ sau đó còn ngủ lại đấy thì tỷ tỷ ta sẽ g·iết ta mất.” Nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua nàng cũng có hơi chút gì đấy ngượng ngùng khuôn mặt hơi ửng đỏ nhưng sau đó cố gắng để bình tĩnh lại ngồi xuống cạnh hắn rồi nói.
Nghe vậy thì hắn cũng gật đầu nhưng cũng chẳng nói gì.
“Mà này tối nay huynh có rảnh không ta lại mang đồ ăn đến nhưng lần này rủ thêm cả Cẩn Y nữa dù sao ăn một mình cũng nhàm chán mà tỷ tỷ thì lại đi làm nhiệm vụ mất rồi.” Không khí sau cái gật đầu đấy lại bắt đầu yên lặng thấy hắn không nói gì nàng gợi chuyện nói.
“Ý tốt của muội ta hiểu nhưng nhà ta thường ít ăn cơm tối nên chuyện này bỏ đi.” Hắn sau khi nghe nàng nói xong thì đáp.
“Vậy trưa thì sao huynh không ăn tối nhưng cũng phải ăn trưa chứ.” Khả Khả nghe vậy thì liền đáp lại.
Đang định đáp lại thì từ xa Mặc Hùng cùng với vị nữ giảng sư kia sánh vai bước đến, sự chú ý của mọi người bây giờ đều tập hợp hết vào trên người hai vị đó cả Khả Khả cũng vậy thế nên hắn không trả lời nữa.
Sau một hồi lắng nghe các quy tắc thì khảo hạch lần này đã chính thức bắt đầu.
Chẳng có sàn đấu bởi vì mặt đất vốn dĩ đã là sàn, quy tắc thì chẳng có bao nhiêu chỉ cần không c·hết cùng không b·ị t·hương tật thì dùng thủ đoạn gì cũng được, nam nữ không phân biệt gộp vào đánh chung hết, riêng trẻ con thì được miễn nếu hứng thú thì ở lại xem còn nếu không thì cũng chẳng ép buộc.
Về quy tắc hai điều đầu mọi người nghe thì chẳng có vấn đề gì nhưng khi nghe đến điều cuối một số nữ đệ tử đã lên tiếng phản đối vì nếu so thể lực và sức mạnh thì ở tu vi Tẩy Trần cảnh này đàn ông được lợi hơn, nên họ muốn tách riêng ra nam một bảng nữ một bảng nhưng lại bị cả Mặc Hùng cùng với nữ giảng sư đó phản đối, tất nhiên có nhiều người cũng không phục nhưng sau khi nghe Mặc Hùng phản bác thì chẳng ai còn cãi được nữa vì nếu ở bên ngoài khi đánh nhau với địch thủ làm sao có thể yêu cầu đối thủ của mình là ai để đánh công bằng được.
Còn về phần thưởng điều này khiến hắn nghe xong thì khá hứng thú, vì hai khảo hạch là gộp nên phần thưởng cũng gộp với nhau luôn, năm trăm viên linh thạch cùng với hai viên Nhất Cấp đan đây cũng chẳng phải là một khoản nhỏ đối với một tân đệ tử.
Năm trăm viên linh thạch đối với hắn thì cũng chẳng đáng là bao tuy hắn cũng chẳng giàu có gì nhưng sau sự kiện đột nhập kia hắn được bồi thường cũng không ít cũng có khoảng mấy trăm đến nghìn viên linh thạch thế nên năm trăm viên linh thạch đối với hắn bây giờ là có cũng được mà không thì cũng chẳng sao nhưng riêng hai viên Nhất Cấp đan là thứ mà hắn phải có được, vì Nhất Cấp đan tên như ý nghĩa là một trong những loại đan dược mà Tẩy Trần cảnh người ăn vào có thể thăng thêm một cấp, thế nên nếu hắn mà có được thì hắn có thể nhẹ nhàng hấp thụ thứ kia để tăng thêm hai cấp thậm chí là ba cấp, lúc đó mọi người dù muốn nghi ngờ thì cũng chẳng có gì để mà nghi ngờ được, còn đan dược này để đấy về sau có cơ hội thì bán đi thì cũng kiếm được một ít tiền, thế nên nếu mà đoạt được đan dược thì phải nói là một mũi tên trúng hai đích.
Hai vị giảng sư sẽ là hai vị giám khảo mỗi vị sẽ phụ trách một trận đấu thế nên sẽ có hai trận đấu cùng diễn ra một lúc, Minh Triết hắn sau khi lên bốc thăm thì sẽ đánh ở trận thứ chín còn Khả Khả nàng đánh ở trận thứ mười năm.
Khả Khả sau khi nói chuyện phiếm cùng với hắn lúc nãy bây giờ sau khi bốc thăm trở về lại thấy hắn bắt đầu tọa thiền thì có chút nhàm chán không nỡ gọi hắn tỉnh nên sau khi thấy bạn bè của nàng đến nàng mới rời đi.
Các trận đấu được diễn ra vô cùng nhanh chóng mỗi trận nhanh thì khoảng một phút, lâu thì mười phút, lâu hơn nữa thì gần nửa tiếng là đã hết một trân, rất nhanh đã đến lượt của hắn khi nghe Mặc Hùng hô đã đến trận thứ chín thì hắn xả thiền tỉnh dậy cầm thanh đao gỗ rồi bước ra “võ đài”.
Đối thủ của hắn là một nam tử với một cánh tay bị băng bó, tay còn lại thì cầm một thanh đao gỗ nhưng khi nhìn thấy hắn thì lập tức bỏ cuộc, sau khi bỏ cuộc thì nam tử ấy quay lưng rời đi, đối với việc nam tử này bỏ cuộc thì mọi người ai thấy thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên bởi vì trước đó cũng có mấy vị bỏ cuộc mà.
Hơn nữa Ngự Lang tông cũng chẳng quan trọng về vấn đề khảo hạch thế nên khảo hạch này tham gia cũng được mà không tham gia cũng chẳng sao, nếu thắng hết tất cả thì đoạt được phần thưởng nhưng thua thì cũng chẳng mất gì.
Nhưng tất nhiên tuổi trẻ mà đa phần là thích thể hiện mình dù Ngự Lang tông cũng chẳng quan trong vấn đề này nhưng cũng chẳng cấm được họ tham gia, vậy nên những người bỏ cuộc trong khảo hạch này đa phần là những người bị mang thương tật như nam tử này hoặc khi nhìn thấy đối thủ biết chắc mình không thắng được nên mới bỏ cuộc.
Nhưng nam tử này có lẽ là trường hợp đặc biệt mang cả hai yếu tố trên bởi vì nam tử này chính là một trong hai người cùng với Tiểu Bình đột nhập vào nhà của Minh Triết, hắn vốn xuất thân từ trong một cái thành nhỏ gia đình cũng không khá giả gì nhưng được thành chủ nhận nuôi, do được thành chủ yêu chiều quá độ nên bản tính cũng có chút hung hăng thích đi đánh người, bắt nạt người, nhưng lại được cái đánh nhau khá giỏi nên trong lần luận võ của thành hắn dành chiến thắng và dành được xuất duy nhất gia nhập Ngự Lang tông.
Cuối cùng khi gia nhập tông môn thì được gặp và làm thân với Tiểu Bình, nhưng cổ nhân đã từng nói quả không sai mà: “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” “Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời” do từ nhỏ đã chơi với bạn xấu hơn nữa hắn vốn là người đi bắt nạt người khác nay lại bị người ta một chiêu đánh ngất thế nên đâm ra tức giận, xong cộng thêm việc bị mọi người xúi giục nữa thế nên mới đi theo Tiểu Bình định đ·âm c·hết Minh Triết nhưng ai ngờ đâu.
“Đi vào hang cọp lại tưởng là nhà mèo.” Nhìn thấy Minh Triết hắn nhớ lại sự kiện đấy rồi nói thầm ở trong lòng.
Có lẽ sau sự kiện đấy hắn là người thảm nhất một cánh tay bị người ta hái xuống, hai người kia thì một người chỉ b·ị đ·ánh ngất tuy có mất một chút máu nhưng cũng không nghiêm trọng gì còn Tiểu Bình thì lại chẳng bị làm sao cả, cũng may là y thuật của Ngự Lang tông cao cánh tay của hắn đã được người ta nối lại.
Nhưng sau sự kiện đấy Minh Triết đã vô tình để lại một bóng ma, một nỗi ám ảnh tâm lý đối với hắn, dù là con người hay động vật thì ai cũng s·ợ c·hết cả hắn cũng vậy chẳng ngoại lệ và Minh Triết cũng đã cho hắn cảm nhận được một chút sự tàn khốc của thế giới này ngay khi cánh tay b·ị c·hém xuống cơn đau từ các giây thần kinh xộc thẳng lên não hắn hắn đã biết sự tàn khốc của thế giới này là như thế nào rồi.