Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 90: Bí Ẩn
Sau khi lượt đấu của Minh Triết kết thúc thì lượt đấu của Tôn Vân bắt đầu, đối với những đệ tử mới nhập tông năm nay ở đây hầu như ai cũng biết Tôn Vân cả, tư chất nhất phẩm, tông chủ đệ tử, tương lai tông chủ, … vô số ca từ được mọi người sử dụng để ca ngợi, để bàn luận về Tôn Vân.
Thế nên khi hắn bước lên đài hắn như là một ngôi sao sáng vậy, mọi người ở đây ai đang làm việc gì thì cũng dừng việc mình đang làm lại để quan sát trận đấu của hắn.
Đối thủ của hắn là một đại hán, thân thể cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn nhưng sắc mặt được cái lại là hiền lành, khi nhìn thấy đại hán này Tôn Vân hắn mỉm cười.
“Tôn Vân thân truyền tốt mong được chỉ giáo.” Đại hán ôm quyền hướng Tôn Vân rồi nói.
“Ân, huynh đệ tốt cũng mong được chỉ giáo.” Tôn Vân cũng hướng về đại hán ôm quyền.
“Tốt nếu hai bên đã sẵn sàng thì ta tuyên bố trận đấu bắt đầu.” Mặc Hùng sau khi quan sát cả hai người xong thì nói.
Sau khi câu nói của Mặc Hùng kết thúc đại hán phi như bay về hướng của Tôn Vân một đấm trực diện hướng tới ngực của hắn, nhưng khi gần tới ngực thì đã bị cánh tay của Tôn Vân đỡ lại, thấy việc bất thành đại hán muốn rút tay về đồng thời tay trái hướng lên định đấm thẳng vào bụng của Tôn Vân nhưng lúc này mọi thứ đã muộn, tay phải khi đấm bất thành đã bị Tôn Vân hắn khóa chặt lại nhẹ nhàng xoay người một cái, đại hán khổng lồ lúc này đã bị Tôn Vân nhỏ bé khóa chặt một cánh tay rồi quật ngã.
Thừa thắng xông lên trong lúc đại hán đang chật vậy đứng dậy Tôn Vân hắn đã vòng ra đằng sau lưng của đại hán, nhảy lên lưng dùng hai tay khóa xiết chặt cổ, tay như cự kìm đại hán sắc mặt đã bắt đầu đỏ lên, vùng vẫy giãy giụa hòng thoát khỏi Tôn Vân nhưng làm sao như thế được, cho dù đại hán có cào cấu hay dùng bất cứ thủ đoạn gì để thoát khỏi Tôn Vân hắn cũng vẫn không buông ra hơn nữa sau những lần như vậy hắn lại càng xiết chặt hơn nữa, sau khoảng một phút vùng vẫy, chịu đựng cuối cùng đại hán đã đến giới hạn không thể đứng được nữa mà gục xuống.
Tôn Vân hắn thấy vậy cũng chưa tin ngay mà kiểm tra lại xem người này đã ngất thật chưa thì mới thả ra, sau khi đã chắc chắn người này đã ngất thật rồi thì Tôn Vân hắn mới thả tay ra đứng dậy.
Chưa đến hai phút trận đấu cứ như thế mà kết thúc, không biết có phải hay là không nhưng dường như Tôn Vân đang làm mọi chuyện một cách quá đơn giản, khi Tôn Vân xuống đài mọi người tiếp tục nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, một số ít còn xen lẫn đố kỵ, còn đại hán sau khi trận đấu kết thúc người của dược đường đến và khiêng hắn đi.
Sau khi trận đấu của Tôn Vân kết thúc sau đó mấy trận tiếp theo cũng kết thúc thì trận đấu của Khang Minh bắt đầu, đối thủ của hắn là một vị nữ đệ tử mới bước vào Tẩy Trần cảnh, sau khi nhìn thấy tu vi Tẩy Trần nhị tầng của hắn người này lập tức bỏ cuộc luôn mà không chần chờ gì, hắn nghiễm nhiên được bước vào vòng trong.
Và cuối cùng thì giờ trưa cũng đến Tôn Vân chẳng biết từ khi nào đã biến mất Minh Triết hắn sau khi xả thiền ra thì đi về nhà.
Dược đường.
Cùng lúc này ở dược đường ngồi bên cạnh đang ngất đi đại hán lúc này lại là Tôn Vân, sau khi trận đấu của hắn và đại hán kết thúc đại hán bị người ta khiêng đi dược đường để kiểm tra thì hắn cũng lặng lẽ chốn theo luôn tất nhiên để tránh việc người đi cùng phải chờ mình tốn công vô ích hắn đã báo với họ rồi.
Ánh mắt của đại hán vốn đang hôn mê lúc này lại từ từ mở ra nhìn thấy vậy Tôn Vân hắn mỉm cười rồi nói:
“Lão Hoàng huynh đã dậy rồi à.”
Đại Hán từ từ mở mắt nghe thấy âm thanh quen thuộc thì hắn đã lờ mờ đoán ra người đến là ai rồi nhưng lúc này đôi mắt hắn đang khá mờ chớp chớp mấy nhát mới bình thường trở lại được nhìn thấy Tôn Vân đang ngồi cạnh giường của mình hắn cũng mỉm cười rồi đáp lại:
“Tôn Vân thân truyền ra tay cũng ác thật, mà cũng thật may đây chỉ là một tràng khảo hạch luận võ nho nhỏ nếu như đây là sinh tử thì lúc này ta đã sớm c·hết rồi.”
“Huynh cứ tâng bốc ta quá, mà lão Hoàng huynh với ta là huynh đệ không cần phải gọi nhau bằng cách xa lạ thế đâu cứ gọi ta là Vân lão đệ như hồi trước là được rồi.” Tôn Vân nghe lão Hoàng nói vậy thì đáp lại.
“Ân được nếu Tôn Vân thân truyền muốn thì gọi là Vân đệ cũng được.” Lão Hoàng nghe vậy gật đầu sau đó cố gặng ngồi dậy.
Nhìn thấy cảnh đấy Tôn Vân hắn nói:
“Huynh không cần phải cố gắng quá nếu mệt thì nằm xuống cũng được, mà huynh có thể kể lại cho ta về vòng hai của khảo hạch được không, rốt cuộc huynh vượt qua khảo hạch bằng cách nào?”
Nói thật là về vấn đề này Tôn Vân hắn cũng có hơi tò mò vì kiếp trước một trong mười người vượt qua khảo hạch vòng hai vốn không có lão Hoàng thế tại sao kiếp này lão Hoàng lai vượt qua khảo hạch được hắn muốn nghe câu chuyện của lão Hoàng để xem xem rốt cuộc là làm thế nào biết đâu sau đấy hắn có thể biết thêm được về cái gì.
Lão Hoàng thì cũng là người thẳng tính nhưng cũng không phải là kẻ ngu sau khi nghe xong câu nói đấy thì trong lòng cũng có chút nghi ngờ nhưng không biểu hiện rõ ra mặt mà chỉ cười rồi đáp:
“Vân lão đệ cũng không cần chê ta quá dù sao cũng chỉ là bị kẹp cổ ngất đi chứ có phải là vấn đề nghiêm trong đâu, còn về vấn đề đấy dù sao nó cũng chẳng quan trọng, kể cho Vân lão đệ đối với ta mà nói thì cũng chẳng có thiệt hại gì.”
“Vốn ta sau khi vào tông cũng muốn tìm Vân lão đệ để trò chuyện, hàn huyên, nhưng khổ nỗi lại không học cùng lớp mà ta cũng chẳng biết nhà của lão đệ đâu thế nên chuyện này đành gác lại nhưng cũng may lần này có duyên gặp mặt nếu Vân lão đệ muốn biết đến vậy thì ta nói.”
Tôn Vân nghe vậy thì liền hiểu ẩn ý trong câu nói của lão Hoàng, nếu lấy lý do là không cùng lớp thì không gặp mặt cũng thôi đi nhưng tuần này luận đao chẳng phải học cùng lớp tại sao lão Hoàng không tìm đến hắn, còn nữa nhà hắn thì cũng đâu phải khó nếu chịu khó hỏi một tí là sẽ ra ngay thậm chí có người nào tốt người ta còn chỉ đến tận nơi luôn vì sao lão Hoàng lại không tìm.
Sở dĩ lão Hoàng như vậy là vì lão Hoàng sợ tiếng xấu, sợ bị người ta đánh giá là thấy người sang bắt quàng làm họ, nếu là những người khác thì Tôn Vân hắn không biết nhưng đối với lão Hoàng hắn cũng khá rõ ràng, lão Hoàng đúng chân chính là một người thôn quê yêu sự yên bình ghét phiền phức, muốn lặng yên sống bình thản cho qua ngày.
Câu nói này của lão Hoàng trước hết là lời xin lỗi dành cho hắn, hiểu đến đây thì hắn cũng có chút gì đấy buồn vì lão Hoàng là một người tốt đáng để kết giao bằng hữu nhưng chuyện đấy bây giờ không quan trong, hắn bây giờ đối với chuyện lão Hoàng làm sao vượt qua vòng khảo hạch hứng thú hơn bởi vì biết đâu qua câu chuyện của Lão Hoàng hắn lại hiểu được thêm chút gì đấy về mảnh đá thần bí đã giúp hắn quay ngược trở lại quá khứ từ đó có thể tái sử dụng để quay ngược lại nhiều hơn.