Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 91: Hồi Ức
“Vân lão đệ không cần phải gấp dù sao thì lão huynh vẫn nằm ở đây mà, còn câu chuyên thì nó vẫn nằm trong đầu ta chứ có đi đâu đâu mà phải vội vàng vậy.” Nhìn thấy sắc mặt của Tôn Vân bây giờ trông chẳng khác gì một đứa trẻ đang háo hức chờ đợi người đến phát quà cho hắn lão Hoàng mỉm cười rồi nói.
Tôn Vân nghe vậy thì trong lòng cũng thoáng có chút ngại ngùng bởi vì rõ ràng là già rồi mà khuôn mặt bây giờ lại bộc lộ cảm xúc như một đứa trẻ thì cũng không hay, lập tức chỉnh lại khuôn mặt trở về bình thường, nhưng rõ ràng hơn ai hết hắn bây giờ đúng thật là đối với câu chuyện của lão Hoàng khá tò mò, dù sao thì một mảnh đá có thể khiến hắn quay lại quá khứ là một bảo vật quá là đặc biệt, nếu thực sự qua câu chuyện của lão Hoàng mà có thể tìm hiểu được nguyên lý hoạt động của mảnh đá đấy thì Tôn Vân hắn cũng coi như là mãn nguyện.
“Tuy chẳng biết vì sao đệ lại tò mò về câu chuyện đó đến vậy nhưng thôi chỗ huynh đệ với nhau một câu chuyện nhỏ nhặt như này ta cũng chẳng giấu đệ để làm cái gì.” Lão Hoàng thấy sắc mặt của Tôn Vân đã trở lại bình thường thì thẳng thắn nói.
---------
Trong một cánh rừng nhỏ, tại điểm thí luyện, toàn thân trúng độc lão Hoàng đang dựa lưng vào một đại hán tình cảnh của hai người lúc này có thể nói là khốn đốn vô cùng, xung quanh hai người lúc này là vô số người đang bao vây lại bịt kín không còn một lối thoát, thậm chí trên cây còn có một vài người như ẩn như hiện núp sau những tán cây cành lá chĩa mũi tên tự chế về phía hai người, dường như chỉ cần hai người xuất hiện một cử động không phù hợp thôi họ sẽ bắn.
Sau một lúc lâu để ổn định lại hơi thở cùng với việc sử dụng một vài công pháp đặc thù để ổn định lại độc tố trong cơ thể nhằm làm chậm quá trình độc lan khắp người lão Hoàng mới cười rồi chậm rãi nói:
“Năm nay là năm cuối để chúng ta tham gia nhưng không ngờ nó lại chật vật như vậy, sau khi thoát khỏi khảo hạch này hy vọng người của Ngự Lang tông đến sớm nếu không có khi còn ngỏm trước khi được chữa trị.”
Dưới Tẩy Trần cảnh không phải là không có cảnh giới nó vẫn có nhưng chưa thoát khỏi phàm giai nên được gọi là bất nhập lưu cảnh, bất nhập lưu cảnh chia ra làm ba giai đoạn Nhất Nhân Phàm, Nhị Địa Nguyên và Tam Thiên Tâm, lão Hoàng nếu trong giới người phàm cũng được coi là một kỳ tài vì hai mươi tám tuổi đã đạt đến cảnh giới Thiên Tâm cảnh, hơn nữa vì là Thiên Tâm cảnh nên việc có một vài công pháp đặc thù để ngăn chặn độc tố cũng không phải là khó khăn gì.
“Khà, khà, không ngờ năm nay đã làm năm cuối rồi nhưng cũng thật đáng trách tiểu tử kia tự dưng lúc này lại đi nổi máu anh hùng làm cái gì.” Đại hán bên cạnh nghe vậy thì nói trong giọng nói pha lẫn một chút bực bội cùng tiếc nuối.
“Có gì đáng trách chúng ta cũng đâu hề biết đó là bẫy đâu mà huynh cũng hiểu tiểu tử đó từ xưa đã có máu anh hùng rồi mà.” Lão Hoàng nghe vậy thì đáp lại nhưng trong giọng nói của lão Hoàng lại chẳng có chút bực bội cùng giận giữ nào cả chỉ có một chút tiếc nuối mà thôi.
Nếu những người khác qua lần khảo hạch đầu tiên khi biết tư chất của mình không hợp lệ thì sẽ chán nản cùng buồn bã, ước mở, hoài bão tu hành bắt đầu bị sụp đổ, thì lão Hoàng hắn khác khi khảo hạch đầu tiên bị thất bại do tư chất không hợp lệ hắn cũng buồn bã giống như mọi người nhưng không hề chán nản ngược lại cái hoài bão tu hành trong hắn lại còn cháy bỏng hơn tất cả mọi người, cứ sau mỗi lần bị thất bại cứ sau mỗi lần bị vùi dập cái hoài bão đấy lại càng cháy, càng cháy to hơn, kể cả trong hoàn cảnh bây giờ tuy mặt ngoài thì bình tĩnh nhưng lão Hoàng hắn vẫn đang cố tìm cách để thoát khỏi nơi này.
“Này lão Hoàng huynh còn cử động được không?” Ánh mắt quét qua đám đông đang án binh bất động vây quanh mình đại hán nhỏ giọng nói với lão Hoàng.
“Ta vẫn cử động được, có việc gì?” Lão Hoàng nghe vậy thì nghi hoặc hỏi lại.
“Huynh còn cử động được vậy thì tốt, huynh còn nhớ lúc trước ta có tách riêng ra đi vệ sinh không?”
“Ừm nhưng huynh muốn làm gì?” Lão Hoàng nghe vậy thì lại càng nghi hoặc hơn hỏi lại.
“Huynh nghe ta nói hết đã đừng nóng vội, chuyện là trong lúc ta đang đi vệ sinh ta có vô tình tìm được một cái sơn động chẳng biết thông ra đến đâu bây giờ ta sẽ cố gắng tạo cơ hội cho huynh để huynh chạy đến đấy nếu gặp may biết đâu lại thoát huynh nói có đúng không?” Đại hán nghe vậy thì thều thào nói tuy độc trên người đã lan khắp cơ thể hơn nữa lại còn không có công pháp đặc thù giống lão Hoàng để làm chậm độc nhưng giọng nói của đại hán vẫn mang một chút gì đấy vui tươi như muốn an ủi lão Hoàng.
“Tại sao huynh lại nhường cho ta mà không phải là huynh chạy đi?” Lão Hoàng nghe có đường thoát thì trong lòng có chút mừng nhưng mà vẫn có chút gì đấy nghi hoặc hỏi lại đại hán.
“Tại vì lệnh bài nằm ở trong người huynh không phải sao?” Đaị hán nghe vậy thì cố gắng gượng cười rồi đáp lại.
“Lệnh bài ở trên người ta nhưng huynh có thể lấy mà, nếu đó là huynh thì ta cũng sẽ không oán trách.” Lão Hoàng nghe vậy thì đáp lại.
“Không lão Hoàng ạ, không giống như huynh có một cái nhiệt tâm cháy bỏng cứ ngã là lại đứng dậy như thể không biết đau là gì, ta sau lần khảo hạch đầu tiên thất bại đã sớm không còn hứng thú với việc tham gia khảo hạch nữa rồi có lẽ đi chỉ vì huynh vì đệ cùng với vì bữa ăn ngon mà thôi.”
“Hơn nữa bây giờ kể cả ta có muốn đoạt thì cũng chẳng chạy được xa vì sức của ta đã sớm cạn kiệt rồi, bây giờ ta chỉ mong giúp huynh hôm nay để kết một cái thiện duyên hi vọng về sau huynh nếu có vào được Ngự Lang tông thì cũng đừng quên ta hôm nay ta đã làm gì.” Đại hán thều thào nói.
“Ân, được nếu ta có vào được Ngự Lang tông thì cũng sẽ không quên ơn của huynh bây giờ.” Lão Hoàng nghe vậy gật đầu rồi nói.
“Tốt, tốt, tốt, huynh có lời như vậy là ta đã yên tâm rồi, đi theo ta.” Đại hán nghe vậy gật đầu mỉm cười rồi nói.
Tuy hai người nói khá nhỏ nhưng những người xung quanh đây cũng chẳng phải người điếc, họ bắt đầu cảnh giác hơn sau khi nghe lão Hoàng cùng đại hán trò chuyện nhưng thứ họ cảnh giác nhất bây giờ không phải là hai người này vì ở đây ai cũng biết là bây giờ hai người này sau khi trúng độc thì cũng chẳng thể làm được gì nữa rồi thứ họ cảnh giác nhất bây giờ lại chính là những người xung quanh vì khi hai người này bắt đầu cử động lúc đấy chính là lúc cuộc tranh đoạt bắt đầu.
“Đi.”
Đại hán nói một câu rồi ngay lập tức chạy, thấy thế lão Hoàng cũng chạy theo, mưa tên được bắn xuống kèm theo sau đó là vô số người đuổi theo, một mũi tên bay rất xa rơi thẳng tới hướng của đại hán cùng Lão Hoàng đang chạy nhưng rất may cho lão Hoàng mũi tên lai cắm thẳng vào sau lưng của đại hán chứ không phải lão Hoàng.
Đại hán sau khi bị tên bắn trúng vào lưng thì rống lên một tiếng trong đau đớn nhưng vẫn cố gắng kiên trì để chạy tiếp, có một vài người đứng trước đường chạy của hai người lão Hoàng cùng đại hán đã không may bị đại hán huých bay.