Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22:

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22:


Minh Vũ chỉ cười, nhìn cậu và bác nhàn nhã uống trà giao mọi việc bàn bạc lại cho chú Tuấn thì Minh Vũ đã hiểu hai người vẫn còn ghim vụ cậu không chịu về Hà Nội mà sống cùng với bố Dương. Hơn nữa khi thi đại học cũng không theo đường lính theo truyền thống gia đình mà lại chạy đi học ngoại thương ở miền Nam. Minh Vũ ra hiệu cho Nguyễn Ngọc Ngoan, anh nhanh chóng đưa hồ sơ về số lượng các vật tư cho ba người kia. Một màn chém g·iết bắt đầu, lần này đúng là khó gấp đôi khi chú Tuấn là người quá hiểu cậu, có mấy lần Minh Vũ sắp trụ không được với chiêu bài cảm tình của chú. Cũng may một tia lý trí vẫn còn nên cậu phanh gấp lại, ba tiếng đồng hồ không ai nhường ai, dù cầu cứu mấy lần nhưng Trần Trung Phong vẫn vững như sắt thép không hề nhượng bộ.

An Dương Vương: "Lý Nam Đế và Triệu Việt Vương chính là hai vị đã khởi nghĩa cách Trưng Nữ Vương mấy trăm nữa sau, có phải không?"

Minh Vũ lần lượt ôm bác cả Trần Trung Phong là anh ruột của mẹ, bác cả Nguyễn Nhật Kiên quân hàm trung tướng là anh của bố ruột.

Minh Vũ: "Dạ, con đáp máy bay cũng trễ nên ở tạm khách sạn, dù gì cũng là đi công tác do công ty chi trả không ở thì phí."

Minh Vũ: "Không chỉ là thời Lý, mà trước đó là An Dương Vương thành Cổ Loa, Trưng Nữ Vương chọn Mê Linh cũng chỉ cách Hà Nội có 16 dặm, Lý Nam Đế dựng lên nước Vạn Xuân năm 544 ở sông Tô Lịch cũng thuộc Hà Nội, Triệu Việt Vương Triệu Quang Phục lên ngôi cũng đóng đô tại thành Long Uyên nay là Long Biên Hà Nội, Ngô Vương Ngô Quyền năm 938 chọn thành Đại La là thành Cổ Loa xưa, sau lại nhà Trần, nhà Lê Sơ, Mạc Đăng Dung 1527, vua Lê chúa Trịnh 1592 sau khi đuổi nhà Mạc ra khỏi Thăng Long thì đống đô tại đây, cuối cùng là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa của Hồ Chủ Tịch và kéo dài đến nay. Không phải khi không mà có câu nói Thăng Long Hà Nội nghìn năm văn hiến."

Lê Thánh Tôn phiết miệng khinh thường một câu ta không biết phủi bỏ tất cả, dám làm mà không dám nhận, khinh bỉ ngươi.

Nói xong thì đến xoa đầu của cậu.

Nói chuyện được một lúc thì hai người khác đi vào phòng ngồi cạnh đại tá Tuấn, ba chiếc vi tính xách tay được mở ra báo hiệu c·hiến t·ranh sắp mở màn.

Người ngồi trên chủ tọa đứng lên đi đến gần Minh Vũ, trên vai ông Trần Trung Phong là phong hàm trung tướng người điều hành cả Bộ chỉ huy.

Minh Vũ chỉ cười rồi được ông nắm tay đi vào trong, tuy cậu đã hai mươi tám tuổi nhưng với mấy chú, mấy bác thì chỉ là một đứa trẻ như lúc còn nhỏ không khác là bao. Chú Tuấn cứ gặp được mấy đồng chí cùng lứa là vui vẻ khoe. (đọc tại Qidian-VP.com)

Minh Vũ giơ tay chào: "Báo cáo, thượng sĩ Minh Vũ đã có mặt, báo cáo hết."

Chương 22:

Trong nhóm nhìn thái độ của Lý Thái Tổ một bộ không liên quan đến ta đều cười phá lên, ai cũng hiểu cái truyền thuyết này tại sao lại có rồi.

An Dương Vương: "Cái bọn phế vật còn thua một cô nương chỉ mới đôi mươi, mạng sống vạn dân c·hết dưới kiếm quân thù còn đó làm sao chúng dám."

Minh Vũ cũng cười ôm Trần Trung Phong một cái lại cùng bác Kiên về khách sạn lấy hành lý về nhà, Minh Vũ bảo Nguyễn Minh Ngoan cứ ở lại chơi thêm một ngày rồi hãy về, anh ta cũng đồng ý. Bác cả đưa Vũ về nhà thì cũng đi, buổi sáng này là ông bớt thời giờ để đến bắt người, giờ bắt được rồi thì vẫn phải đi làm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhắc tới mấy việc gần đây mà Minh Vũ làm chính bọn ông còn bất ngờ, mới thả cho mấy năm mà đã gây dựng được sự nghiệp như vậy, đúng là rạng rỡ cả họ. Bây giờ ở đơn vị ai không khen nhà ông biết dạy con cháu, chỉ cần nhắc đến thằng Vũ nhà ông Kiên thì ôi cơn mưa lời khen làm ông đi đường cũng nhẹ hơn hẳn.

Trần Trung Phong cười tươi vỗ vai Minh Vũ khen: "Thời gian ngắn không gặp phải nhìn bằng cặp mắt xưa ông nhỉ. Thế hôm nay có thành công hay không cũng phải xem đối tác có lòng hay không?"

Trần Trung Phong: "Cái này gọi là tận dụng mọi thời cơ ở trong này ngoài chú Tuấn thì còn ai có thể trị mày, không chịu cũng buộc chịu. Xong rồi thì về nội đi, năm ngày sau anh mày đến đón."

Đại tá Tuấn: "Nhìn này, thằng Vũ đấy con đại tá Hoàng và thiếu tướng Dương đang công tác ở An Giang. Nó đang học lên tiến sĩ luật ở miền Nam, hôm nay ra thăm mấy chú với mấy bác nó."

Quang Trung Hoàng Đế đau đớn nói: "Một nghìn năm đô hộ không chỉ là nỗi đau đớn mà còn là nổi nhục của chúng ta. Một nghìn năm có bao nhiêu cuộc khởi nghĩa đã diễn ra, nam nhân nước nam đầu đội trời chân đạp đất đã cong lưng luồn cúi trước cái gọi là đại quốc."

Lý Thái Tổ: "Nghìn năm văn hiến, tốt rất tốt, không hổ danh là ta thật là biết chọn đất mà."

Năm 248, thứ sử Lã Đại chém thái thú tự xưng Sĩ Huy sau đó truy đuổi tàn quân của Sĩ Huy đến Cửu Chân, tại đây không rõ nguyên do mà Lã Đại đã s·át h·ại vạn người dân Cửu Chân. Hai anh em Bà Triệu đã khởi binh chống lại, hai người nhanh chóng chiếm được Tư Phố nằm ở Sông Mã, một căn cứ quân sự lớn của nhà Ngô. Trong lúc nghĩa quân thừa thắng thì Triệu Quốc Đạt anh Bà bị bệnh q·ua đ·ời, Triệu Thị Trinh được tôn làm chủ soái. Triệu Thị Trinh cùng với ba anh em nhà họ Lý ở Bồ Điền chiếm được phía Bắc Cửu Chân, tại đây họ xây dựng phòng tuyến kéo dài đến cửa biển Thần Phù (Nga Sơn, Thanh Hóa). Biết tin, Tôn Quyền phong Lục Dận làm An Nam hiệu úy đem tám nghìn quân sang đàn áp, hắn dùng vàng bạc mua chuộc, dụ dỗ làm suy yếu nghĩa quân. Nghĩa quân Bà Triệu cầm cự được thêm hai tháng thì thua trận, bà tuẫn tiết ở núi Tùng (Hậu Lộc, Thanh Hóa) khi đó mới 23 tuổi."

Nguyễn Nhật Kiên: "Lần này về được mấy ngày, mày mà nói bàn xong công việc rồi đi là mày biết tay bác."

Minh Vũ: "Lý Thái Tổ con có một thắc mắc về việc ngài dời đô ra Thăng Long, chuyện là có một truyền thuyết khi ngài đến Yên Sở (Hoài Đức) gặp xoáy nước thuyền không đi tiếp được đành phải neo đậu lại, tối đó ngài nằm mơ thấy rồng vàng từ xoáy nước bay lên một đường bay về hướng thành Đại La thì dừng lại. Ngài vì giấc mơ đó nên mới đến Đại La nghiên cứu về địa thế và quyết định dời đô và đổi tên Đại La thành Thăng Long, giấc mơ đó là thật?"

Minh Vũ gặp ai cũng gật đầu chào hỏi, có người đứng từ xa vẫy tay cười với cậu, có người đi lại trực tiếp xoa đầu cậu. Minh Vũ như chim non mỗi cánh bay về tổ, trong lòng cảm thấy ấm áp và bình yên hơn bao giờ hết.

*Trong nhóm.

Lê Thánh Tôn: "Có phải Thần sử nhớ sai hay không? Ta nhớ sử ghi: Khi Lý Thái Tổ dời đô ra Thăng Long có rồng vàng từ sông bay lên tiếng gầm vang trời nên mới đổi tên Đại La thành Thăng Long. Chẳng lẽ ta nhớ sai?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Thái Tổ: "Bọn chúng tự nhận là con cháu Viêm Hoàng nhưng ta thấy cũng chỉ có vậy, hết quân Hung Nô lại tới quân Thanh, con cháu Viêm Hoàng cái gì?"

Ngư Nương Nương: "Không hổ là Thủ Đô Đại Việt, cái nét cổ kín này không lẫn đi đâu được."

Đại tá Tuấn: "Chú nói trước công và tư khác nhau nên hôm nay chú sẽ không nhường mày đâu đấy."

Trần Trung Phong: "Vậy thì được, vậy năm ngày bên nội, năm ngày ngày bên ngoại. Hôm nay cứ về nội trước đi, ông Kiên thấy sao?"

Minh Vũ: "Thật không công bằng, bác lại để chú Tuấn đứng ra bàn hợp đồng, nếu là người khác con sẽ không thua đâu." (đọc tại Qidian-VP.com)

Trưng Nữ Vương: "Đây có phải là báo ứng của họ hay không, họ đem quân đô hộ nước ta lại bị Hung Nô đánh chiếm. Càng không tưởng con cháu đời sau nhận giặc làm cha."

Đại tá Tuấn dẫn cậu đến một phòng họp, tại đây đã có hai người đợi sẵn.

Đến cuối cùng, Minh Vũ lấy giá cao hơn 2% dự toán tuyên bố trận chiến đấu này cậu thất bại.

Nguyễn Nhật Kiên: "Cũng được, một lát về khách sạn lấy hành lí rồi về nhà, mày làm như không có nhà ở Hà Nội vậy, còn ở khách sạn chi cho tốn tiền vậy con."

Sáng hôm sau, Minh Vũ và Nguyễn Ngọc Ngoan ăn sáng ở đại sảnh khách sạn sau đó đi đến Bộ chỉ huy Tổng Cục Hậu Cần ở Ba Đình Hà Nội. Đã gần sang thu nên không khí Hà Nội bớt oi bức hơn, cảnh sắc vẫn như thế không có gì thay đổi lá cờ đỏ sao vàng đang tung bay trên nền trời xanh trước quảng trường Ba Đình, sừng sửng phía sau là Lăng Chủ Tịch Hồ Chí Minh.

Trần Trung Phong: "Ông nhìn xem thằng nhóc này đã lớn thế này mà vẫn còn làm trò. Để bác xem, không gầy nhưng cũng không béo lên lạng nào, lần này phải để bác vỗ béo mày mới được."

Minh Vũ: "Dạ đúng vậy, nhưng trước bọn họ vẫn còn một nhà họ Triệu nữa, được người dân gọi là Bà Triệu, tên của bà là Triệu Thị Trinh. Thời điểm bà khởi nghĩa nhà Đông Hán bị phân liệt thành Tam Quốc là nước Ngụy của Tào Tháo, Thục Hán của Lưu Bị và Đông Ngô của Tôn Quyền, Giao Chỉ lúc đó bị nhà Đông Ngô cai trị.

Nguyễn Nhật Kiên: "Ừ, cái thằng nhóc này về cũng không báo cho bác biết để bác kêu anh mày ra đón, nếu không phải sáng nay anh Phong điện cho bác thì cũng chả biết mày về."

Trong nhà không có ai, ông nội bà nội đều đi tiệc, mấy anh và bác thì đều đi làm. Không có chuyện gì nên cậu nhắn cho Bác là lấy xe trong nhà đi dạo quanh thành phố, sẵn tiện phát sóng trực tiếp cảnh quan Hà Nội cho mọi người trong nhóm thấy.

Nguyễn Nhật Kiên: "Bây giờ oách nhỉ làm chủ cả một công ty, bố mày mà biết là tự hào lắm đấy."

Minh Vũ: "Dạ, con định tạo bất ngờ cho cả nhà nên không báo. Mà hôm nay con đến đây cũng với tư cách là khách hàng, đơn hàng này cũng không nhỏ, không biết trung tướng có cho con đặt hàng không?"

Nhìn Lăng Chủ Tịch qua cửa sổ xe Minh Vũ nghĩ thầm ở một thế giới khác Bác sẽ đỡ vất vã hơn, Bác sẽ sống lâu hơn, cũng có thể ngày mà Bắc Nam một nhà sẽ có mặt của Bác. Tưởng tượng xem 30/04/1975 sau khi hai xe tăng 843 và 390 húc sập hai cổng chính phụ Dinh Độc Lập, sau khi quân giải phóng làm chủ miền Nam, một chiếc xe Peugeot 404 biển số 29A 9191 chạy vào trong Dinh chứng kiến khoảnh khắc Dương Văn Minh đọc thông báo đầu hàng vô điều kiện. Cũng là chiếc xe đó lăn bánh trên các nẻo đường Sài Gòn hòa mình với ngày vui toàn thắng của cả nước, hạnh phúc tột cùng. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi Minh Vũ liền có sức sống mảnh liệt hôm nay nhất định phải mua được những quân nhu giao cho Ngư Nương Nương.

Minh Vũ về nhà lên phòng ngủ cất hành lý, căn phòng riêng của cậu vẫn được quét dọn sạch sẽ như cậu vẫn ở đây.

Minh Vũ: "Con không phục, con sẽ mách bà bác bắt nạt con."

Ngư Nương Nương: "Để ta tiếp lời của Quang Trung bệ hạ, ông cha cố gắng khôi phục văn hóa người Hán nhưng con cháu vì lợi ích nên chịu nhục tí thì đã sao?"

Minh Vũ: "Nhưng một nghìn năm giặc Bắc cũng chả đồng hóa được dân Đại Việt, một nghìn năm Trung Quốc đô hộ nhưng Đại Việt vẫn là Đại Việt. Và chỉ có người Việt mới được làm vua đất Việt không như Trung Quốc bây giờ, chiến đấu với Hung Nô cả nghìn năm, sau khi quân Nguyên chiếm nước thành lập nhà Nguyên chỉ hơn một trăm năm nhưng vì danh tiếng của Thành Cát Tư Hãn quá lớn hay sao nên người Hán hiện đại đành bóp mũi nhận quân Nguyên là một trong những triều đại của Trung Quốc. Không những thế người Mãn Thanh sau này hợp tác với Mông Cổ cũng chính là hậu duệ của quân Nguyên tiếp tục đánh chiếm Trung Quốc, nhà Thanh cai trị Trung Quốc hơn 200 năm bắt nam nhân người Hán cạo nữa đầu, tết tóc đuôi sam, luật lệ hà khắc,... Nhưng vì lấy vùng đất Tân Cương bọn họ cũng bóp mũi nhận nhà Thanh là một trong những triều đại của họ."

Lý Thái Tổ dùng tay che miệng khụ khụ hai tiếng, ánh mắt có chút lãng tránh.

Đến Bộ Chỉ Huy, thì Minh Vũ đã thấy chú Tuấn là đồng đội cũ của cả hai bố đứng chờ sẵn. Vừa xuống xe thì chú Tuấn đã đến ôm lấy Minh Vũ và xoa đầu cậu.

Quang Trung Hoàng Đế: "Nếu điều ngươi nói là thật vậy sao ngươi chột dạ?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Lê Thánh Tôn: "Không, là do mặt ngươi không dày như họ."

Lý Thái Tổ: "Chuyện này, à chuyện này đương nhiên là thật... Sử có chép rành ra đó, tất nhiên là thật rồi. Ta là vua một nước sau có thể không thật được."

Trần Trung Phong: "Nhường cái gì, nếu bị lỗ tôi trừ vào tiền thưởng cuối năm của chú, lần này phải đánh một trận thật đẹp không được nương tay. Để bác xem mấy năm nay mày học được những gì nhá ông tiến sĩ con."

Trần Trung Phong kiểm tra từng động tác của Minh Vũ, không thấy sai phạm mới gật đầu: "Vẫn không quên các động tác, thượng sĩ này cũng được đấy."

Trần Trung Phong: "Được, được. Đến lúc đó cứ mách thoải mái. Giờ thì đi đi bác mày còn có cuộc họp, không tiễn nhá."

Minh Vũ: "Hà Nội không chỉ là thủ đô của Đại Việt còn là nơi lưu giữ nghìn năm Văn Hiến của Đại Việt nên được giữ gìn và tu sửa rất kĩ lưỡng. Cũng giống như là Lý Thái Tổ nói đây là vùng đất địa linh nhân kiệt, là nơi rồng bay phượng múa, biết bao nhiêu đời vua, trải qua bao triều đại đều trọn nơi đây là thủ phủ của Đại Việt."

Ngư Nương Nương thấy Lý Thái Tổ tự khen thì trợn trắng mắt, trong nhóm này đã không còn ai là bình thường nữa rồi.

Lý Thái Tổ: "Hả? Gì? Tất nhiên là ngươi nhớ sai rồi, ta bị ngu sao mà đi thêu dệt truyền thuyết kiểu đó. Là do các ngươi tam sao thất bản, một nói mười, mười nói trăm, ta chỉ nói chuyện ta nằm mơ cho Tam thái ( thái sư, thái phó, thái bảo) nghe còn bọn họ truyền như thế nào thì ta không biết."

Trần Anh Tông: "Nếu giang sơn là tự mình gầy dựng, là các đời vua xông pha sa trường chiếm từng tất đất thì có thể lấy làm tự hào, còn kế thừa từ địch nhân thì có gì là vinh quang. Nhất là danh dự, lòng tự trọng đó là điều quan trọng huống chi là một nước lớn thì càng quan trọng. Ta cứ nghĩ dù quân Nguyên có chiếm lãnh thổ của Thiên Triều thì sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi Trung Nguyên nhưng không lường trước được cách làm của người đời sao. Là do ta cổ hủ, lạc hậu hay sao?"

Đại tá Tuấn: "Báo cáo, đương sự đã được đưa đến an toàn, hết."

An Dương Vương: "Rùa thần nói đúng, quả báo đến sớm hoặc muộn chứ không bao giờ vắng mặt."

Nói xong ông bảo mọi người ngồi xuống, ông tự tay châm trà đưa từng lý cho mọi người. Nguyễn Ngọc Ngoan đưa hai tay cầm ly trà mà run run không ngờ có một ngày lại được uống trà do trung tướng rót cho, chỉ việc này thôi là có thể nở mặt hai ba tháng ở công ty rồi.

Đại Tá Tuấn: "Cái thằng nhóc này đi một lần là m·ất t·ích, có biết mấy chú với mấy bác trông mày thế nào không? Lần này phải ở lâu đấy, nếu không chú sẽ đánh đòn mày. Đi vào đi, thủ trưởng biết con đến thì vui lắm."

Minh Vũ làm sao dám đi liền: "Dạ, con ở cũng hơn mười ngày mới về An Giang với bố Dương."

Quang Trung Hoàng Đế: "Không phải chứ, hèn hạ như thế không đê tiện vô sỉ, cũng không đúng không phải bọn họ có câu 'sĩ khả sát bất khả nhục ( kẻ sĩ thà c·hết chứ không chịu nhục) sao, đạo đức của họ đâu, lời dạy của Khổng Tử, Phu Tử bị c·h·ó ăn hết rồi sao? Bây giờ ở chỗ ta Thiên Địa Hội còn đang kêu gọi phản Thanh phục Minh, tại sao con cháu.. Ha ha ha, cái chuyện này sẽ làm ta cười một năm cũng không đủ."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: