Vạn Đại Việt Song Song
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35:
Ngươi chỉ là một tên vô dụng chỉ biết trong chờ vào người khác, lúc mẫu hậu ngươi bị cầm tù trong cung cấm, lúc Ngô Xương Văn thành con rối cho Bình Vương điều khiển triều chính, lúc người nhà ngươi sợ hãi nhất ngươi đang ở đâu?
Ngươi trách Dương Tam Kha đánh ngươi thành c·h·ó nhà có tang, ngươi trách Ngô Xương Văn cướp lấy ngôi báu đáng lẽ là của mình, ta phun vô mặt của ngươi.
Tác bị bệnh cũng nhẹ à bị hội chứng carcinoid ở ruột non. Nên đường ruột rất yếu, hấp thu chất dinh dưỡng kém.
Lê Thánh Tôn: “Đúng là bị hạ chú, cơ đồ của Ngô Vương cũng bị bọn họ bại hết.”
An Dương Vương: “Hoang đường, một nước hai vua há không phải loạn sao?”
Phụ vương ngươi chỉ tại vị bảy năm tuy ngắn nhưng ngươi bao tuổi lại không học được ba phần trong đó.”
Tự vấn lương tâm mình xem ngươi đã làm gì cho bá tánh, cho Giao Châu?
Được sự giúp đỡ Ngô Xương Văn thành công lênh ngôi Nam Tấn Vương, giáng Dương Tam Kha xuống làm Chương Dương Công, đón cả gia đình Xương Ngập về Cổ Loa.
Ngô Xương Ngập bị truy sát nên chạy về Nam Sách Giang Trà Hương (nay thuộc tỉnh Hải Dương) nương nhờ Phạm Lệnh Công Phạm Chiêm. Phạm Chiêm là người người trung tâm với Ngô Vương nhiều lần hiệp trợ mới thoát c·h·ế·t.
Trong lúc các ngươi bắt lính, thu gom lương thực, tranh quyền đoạt lợi thì bình dân bá tánh phải chịu bao đau khổ ngươi biết không?
Đừng nói là Trưng Nữ Vương, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, một câu đánh giá đã đè ép hết tất cả mọi người ở đây. Chua, ghen tị, không cam lòng, đủ mọi tư vị nhảy lên trong lòng như muốn nhấn chìm tất cả.
Ngay cả Ngô Xương Văn cũng bị đá lăn quay, Dương Tam Kha chỉ bình tĩnh quỳ xuống.
Chỉ dùng một kế chỉ trong một ngày đánh bại gần trăm vạn đại quân của Nam Hán = Nhân vật chính bước lên con đường vang danh thiên hạ.
*Trong nhóm.
Nếu ngươi có thể phục chúng, nếu ngươi có thể có danh tiếng tốt Dương Tam Kha dám cướp ngôi?
Đến năm Giáp Dần (năm 954) thì mất, Nam Tấn Vương lại lên ngôi, sai xứ sang Nam Hán, Lưu Xưởng phong chiếu phong Ngô Xương Văn làm tiết độ sứ kiêm đô hộ Tĩnh Hải Quân.
An Dương Vương: “Ngô Xương Ngập, Ngô Xương Văn, Dương Tam Kha ba người các ngươi có biết sai?”
Thái phó: An Dương Vương, Trưng Nữ Vương, Ngư Nương Nương, Lý Thái Tổ, Hưng Đạo Đại Vương, Trần Anh Tông, Lê Thánh Tôn, Quang Trung Hoàng Đế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Thái Tổ: “Ngô Xương Ngập vẫn là bị quyền lực che mờ lí trí, ngay cả Ngô Xương Văn cũng thế chỉ nhìn chăm chăm vào bảo tọa trên cao mà không nhìn bá tánh bên dưới.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Tam Kha là người có công lớn trong việc đánh đuổi quân Nam Hán, sau khi Ngô Vương lên ngôi cũng có công giúp đỡ xây dựng đất nước, là người được Ngô Vương hết mực tin tưởng.
Đợt ngưng truyện lần này là do mẹ của tác bận không nấu cơm không được nên nhờ người quen giúp mà mẹ thì quên dặn là con chỉ ăn được nước hầm rau củ không ăn được thịt mỡ.
Ngươi nghĩ hai chữ loạn lạc chỉ là đánh giặc sao?
*Nguyễn Ánh nhìn đến Quang Trung Hoàng Đế thì sắc mặt như khỉ ăn ớt, kẻ thù của hắn lại được là ông trời coi trọng như thế. Nguyễn Ánh cảm giác thật châm chọc hắn cứ nghĩ mình là người cười cuối cùng nhưng xem ông trời đã tạt một bạt tai đánh tỉnh hắn, ha ha ha, Gia Long Nguyễn Ánh này chỉ là trò cười, chỉ là trò cười.
Vì sợ Ngô Xương Ngập tuổi trẻ không đủ phục chúng Ngô Vương lại lệnh cho Dương Tam Kha làm phụ chính đại thần giúp đỡ ấu chúa.
Chỉ là Ngô Vương không lường trước được Dương Tam Kha sẽ tự xưng Bình Vương nắm giữ triều đình, truy sát Xương Ngập, cầm tù hoàng hậu, ép buộc Xương Văn làm con nuôi.
Đói c·h·ế·t vì không có lương thực, bệnh c·h·ế·t vì không có đại phu, thảo dược, rét c·h·ế·t vì không có tiền mua bố, thê c·h·ế·t, con c·h·ế·t, cha mẹ c·h·ế·t vì trụ cột trong nhà đã c·h·ế·t.
Giờ tác đang chạy thuốc để điều trị nên sẽ có lúc không thể ra truyện.
*Nếu lúc đầu có văn võ bá quan còn cầu xin cho Ngô Xương Ngập thì lúc sau mọi người đều im lặng, chỉ có hoàng hậu liều c·h·ế·t ngăn cản Ngô Vương đang có ý định c·h·ế·t chém hắn.
Minh Vũ: “Phan Bội Châu tán thưởng một câu Tổ Trung Hưng cũng không sai, nếu không có Ngô Tổ mở đường thì làm gì có độc lập tự chủ sau này, làm gì có mười một triều đại phía sau.”
Được sinh ra trong thời loạn nhưng may mắn lại xuất thân là con nhà quý tộc hơn trăm năm = Mở bài quen thuộc về nhân vật chính.
Ngô Quyền lên ngôi nhưng tại sao chỉ xưng vương lại không sửa niên hiệu?
*Tay cầm kiếm của Ngô Vương khựng lại khi nhìn thấy nội dung trên Thiên Nhãn, trăm quan cũng trố mắt nhìn danh sách thái phó tuy sáu người phía sau không rõ nhưng An Dương Vương và Trưng Nữ Vương họ biết a.
Này rõ ràng chính là vai nam chính trong thăng cấp sảng văn Minh Vũ cảm thấy mình cũng sắp bước vào hàng ngũ ganh tị, nhưng nghĩ đến kết truyện thôi không nghĩ.
Ngư Nương Nương: “Đúng vậy, nếu Ngô Tổ có thể sống lâu hơn một chút thì lãnh thổ của chúng ta chưa chắc đã không lấy lại được. Nếu Ngô Tổ sống lâu hơn một chút thì Ngô Xương Ngập và Ngô Xương Văn đã không vô dụng đến thế, nếu Ngô Tổ sống lâu hơn thì chả có chuyện của Dương Tam Kha.”
Bình Vương nắm giữ triều chính sáu năm lực ảnh hưởng của triều đình từ từ giảm bớt, năm 950 hai thôn Đường và Nguyễn ở Thái Bình có bạo loạn, Ngô Xương Văn cùng Dương Kiết Lợi và Đỗ Cảnh Thạc được lệnh dẹp loạn của Bình Vương.
Trưng Nữ Vương nghe Ngư Nương Nương nói nghĩ đến kết cục của mình nhịn không được hỏi.
Ngô Xương Ngập trở về lên ngôi Thiên Sách Vương cùng Nam Tấn Vương cai trị Giao Châu, lần đầu tiên trong lịch sử có được một nước hai vua.”
Nội dung: Chi tiết bài học sẽ được toàn thể con dân của vạn Đại Việt song song chứng kiến.
Lê Thánh Tôn: “Đánh giặc dễ nhưng điều hành đất nước đâu dễ. Một đất nước không chỉ binh hùng tướng mạnh mà dân phải ấm no, không lo loạn lạc mới thật sự là mạnh.
*Ngư Nương Nương nhìn mấy khuôn mặt không cam lòng dùng quạt che miệng cười nói: “Các ngươi xem, có bao nhiêu đế, có bao nhiêu vương ở đây, cũng có trận Bạch Đằng thứ ba vậy mà,… Không nói cũng thế, không phải nói sóng sau đè sóng trước sao? Lý Thái Tổ, Hưng Đạo Đại Vương, Trần Anh Tông, Lê Thánh Tôn, Quang Trung Hoàng Đế các ngươi nhìn xem các ngươi quá làm người thất vọng.”
Là cánh tay đắc lực kiêm con rể của Dương Đình Nghệ = Nhân vật chính gặp được quý nhân giúp đỡ, một bước tiến xa.
Trần Anh Tông: “Thiên Sách Vương, Nam Tấn Vương nếu cả hai đã muốn làm vương có thể, không phải Ngũ đại Thập quốc đang loạn sao, có thêm một Tĩnh Hải Quân thì có làm sao? Vũng nước đục này ta muốn tranh, hồ Động Đình ta muốn lấy, núi Lĩnh Nam ta muốn phạm.”
Mà lúc nhỏ tác cũng từng uống nước khi tập bơi lội rồi nên cái cảm giác khó thở sắp c·h·ế·t tác biết hết, chỉ muốn nói với những người đang chán đời thử ngâm mặt vào thau đi đứa nào chịu được ba phút thì sang thế giới bên kia được rồi đó.
Người quen không biết nên mua xương tủy hầm cho tác, mà xương tủy hầm lâu sẽ mất chất dinh dưỡng chỉ còn mỡ thôi. Đường ruột tác không hấp thu được nên nó gây xưng phù van tim, mới ăn nữa chén thì khó thở phải đút ống, má ơi tưởng chớt không rồi đó.
Nếu ngươi không phải là Ngô Xương Ngập, nếu ngươi không phải là con của Ngô Vương ngươi nghĩ ngôi báu sẽ thuộc về ngươi.
Tại sao Ngô Xương Văn lên ngôi ngươi không c·h·ế·t?
Các ngươi có biết một ngày ta đã chôn bao nhiêu, vớt bao xác không? Một trăm, một nghìn đến đếm ta cũng đếm không nổi nữa.”
Trưng Nữ Vương: “Ta nghĩ tám người chúng ta cũng đủ để dạy cho Ngô Xương Ngập, Ngô Xương Văn như thế nào là thuật đế vương. Nhìn cơ đồ của Ngô Tổ bại trong tay bọn chúng làm ta không cam lòng, một nghìn năm cố gắng, một nghìn năm đấu tranh mới có thể dành được độc lập nhưng chỉ kéo dài chưa đến mười năm, chỉ mười năm an ổn. Các ngươi cam lòng sao?”
Nếu có thể sánh vai với hai vị vương thì chắc chắn thân phận không nhỏ, nếu nhớ không lầm Lý Thái Tổ chính là khai quốc hoàng đế của nhà Lý, Quang Trung Hoàng Đế là của triều Tây Sơn.
Ngươi để cho Giao Châu đại loạn, để cho Tĩnh Hải Quân tan rã, con dân c·h·ế·t chìm trong khói lửa chiến tranh chứ không muốn chấm dứt quan hệ với bọn chúng.
Chương Dương Công Dương Tam Kha ngươi có xứng là con trai của Dương Đình Nghệ, có xứng với danh xưng đại công tử của Tĩnh Hải Quân?”
Thời gian này Ngũ Đại Thập Quốc loạn bát nháo, nội chiến, lại có danh tiếng của Tĩnh Hải Quân nên không dám gây chiến = Vai ác tự loạn trận tuyến tạo cơ hội cho nhân vật chính có không gian phát triển. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Sách Vương ở ngôi bốn năm Giao Châu phân hóa ngày càng nghiêm trọng các sứ quân bất mãn triều đình, loạn sứ nổi lên khắp nơi.
Minh Vũ: “Thiên Sách Vương lênh ngôi chưa đầy một năm bắt đầu đoạt quyền, cầm giữ triều chính, Nam Tấn Vương có danh vô thực.
C·h·ế·t vì các ngươi bắt ra chiến trường, c·h·ế·t vì tô thuế phục vụ chiến tranh, c·h·ế·t vì ô nhục, c·h·ế·t tất cả đều c·h·ế·t.
Trần Anh Tông: “Ngô Xương Văn có thể làm vua thời bình vì hắn là người có mưu kế, lại có lòng bao dung, lòng vị tha nhưng vua thời loạn thì chỉ có mất nước.”
Dương Tam Kha chỉ ngạo nghễ đứng nhìn Thiên Nhãn lại nhìn sang Ngô Vương đang tức giận, lắc đầu không nói. Hắn vẫn là bêu danh a, cướp ngôi vua, thì đã sao?
Năm Giáp Thìn (năm 944) Ngô Vương bệnh nặng trước khi băng hà để ngôi lại cho hoàng trưởng tử Ngô Xương Ngập, trong việc đánh đuổi quân Nam Hán Ngô Xương Ngập cũng có công lao nên được nhiều người tán thưởng, quy phục.
Ngươi có thể giúp phụ vương ngươi đánh giặc nhưng không thể lấy cái dũng đó để lo cho dân, điều dân cần là lương thực, là no bụng, là mùa hè không sợ mất mùa, mùa đông không bị c·h·ế·t rét.
Lớp trưởng: Thần sử Minh Vũ.
Dương hoàng hậu quỳ khóc nói: “Vương, hổ độc không thực tử dù Xương Ngập có sai nhưng vẫn có thể sửa sai. Đúng vậy, có thể sửa, chỉ cần Vương không… Vương… Xương Ngập do tuổi còn nhỏ có thể học, có thể sửa, Vương xin ngài tha c·h·ế·t cho Xương Ngập, tha c·h·ế·t cho đại ca, thiếp cầu xin ngài.”
Phạm Chiêm: “Khởi bẩm Vương, Thiên Nhãn tiết lộ thiên cơ âu là ông trời có đức hiếu sinh cho Giao Châu, cho Vương, cho triều đình một đường sinh cơ. Dù là hoàng trưởng tử ở tương lai có sai nhưng chung quy tội không cập hiện tại. Xin Vương xét lại.”
Hoàng trưởng tử chính là sức nặng mà ngươi đang chịu bây giờ nhưng nó phải gấp trăm vạn lần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàng trưởng tử không chỉ thừa kế ngôi báu mà là gánh trên vai vận mệnh của một quốc gia.
Ngư Nương Nương: “Dương hoàng hậu từ lúc ngươi quỳ xuống cầu xin Ngô Vương ta đã gai mắt ngươi từ lâu.
Nhưng ngươi sai với trăm vạn con dân Giao Châu, ngươi chỉ đúng với Nam Hán, đúng với nước Mân, đúng với nước Sở, đúng với Đại Lý.
Trưng Nữ Vương: “Cả triều đình, các văn võ bá quan đều bị hạ chú sao mà đồng ý?”
Ngươi có từng cho người liên lạc với mẫu hậu ngươi trong ngoài phối hợp?
Trưng Nữ Vương: “Hoang đường, ngươi thân là hoàng trưởng tử lý nên giúp Ngô Vương lo liệu việc nước nhưng ngươi xem lại bảy năm Ngô Vương xây dựng đất nước ngươi đã làm được gì?”
-------------------------------
Minh Vũ nhớ đến tiểu sử của Ngô Tổ lại cảm thấy lời Trần Anh Tông nói quả không sai:
Ngô Xương Ngập, ngươi hiểu biết ba chữ hoàng trưởng tử không? Hoàng trưởng tử không chỉ là đặc quyền còn là trách nhiệm.
*Ngô Vương nhìn đến một nước hai vua tức giận quay sang tát một cái vào mặt Ngô Xương Ngập đang đứng bên cạnh, Ngô Xương Ngập miệng phun máu tươi nhưng nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Ngô Vương liền cuống quýt quỳ xuống, mặc kệ máu trên miệng.
Học sinh: Ngô Xương Ngập, Ngô Xương Văn.
Dương Tam Kha: “Tội thần đáng c·h·ế·t, c·h·ế·t không hối tiếc.”
*Trên Thiên Nhãn một câu Tổ Trung Hưng cũng ánh vào đáy mắt cả trăm triệu vạn con dân Đại Việt, trăm triệu vạn cảm xúc ngổn ngang có vui mừng, phấn khởi, có hướng tới, lại nhiều chính là không phục, không cam lòng.
Trưng Nữ Vương: “Dương Tam Kha? Hắn là ai? Ngô Tổ bại bởi hắn?”
Phía trên hình ảnh của ba người chính là tám vị thái sư vừa được giới thiệu, An Dương Vương vừa ra đã hỏi tội ngay.
Mọi người gật đầu chấp nhận cho dù không cam lòng nhưng điều Thần sử nói là thật, tất cả mọi người đều cảm tạ công lao to lớn của Ngô Tổ, ngay cả An Dương Vương và Trưng Nữ Vương đều cảm thấy nhẹ lòng khi biết người kế tục mình lại tài giỏi đến thế.
Càng nói giọng của Ngư Nương Nương càng lớn, chứng tỏ người đang rất đang tức giận. Ngay cả An Dương Vương, hai người thường hay cãi nhau cũng chưa từng thấy Ngư Nương Nương tức giận như vậy?
Trưng Nữ Vương: “Tổ Trung Hưng? Vua của các vị vua? Đánh giá cao như vậy?”
Trần Anh Tông: “Là bọn ta không cố gắng sao? Rõ ràng Ngô Tổ chính là con trai ruột của ông trời, thiên vị đến không biên giới.”
Ngươi có từng tập hợp quân phản công lật đổ Bình Vương?
Vì chức tiết độ sứ đó lẽ ra nên thuộc về ngươi mà không phải cho một tên vắt mũi chưa sạch như Ngô Xương Ngập, vì ngươi là con trai trưởng của Dương Đình Nghệ, ngươi cướp ngôi không sai, ngươi chính thống nên ngươi không sai.
*Dương Đình Nghệ: “Tổ Trung Hưng, ha ha ha, Ngô Tổ, Giao Châu trời giáng Ngô Tổ, trời trọn quân vương, thiên mệnh đế vương. Ha ha ha…” Dương Đình Nghệ vui mừng đến muốn điên rồi, quả không hổ là con rể do chính tay hắn trọn.
Hoàng trưởng tử không chỉ là đứa con đầu tiên mà là niềm hy vọng, sự mong đợi của tất cả mọi người, bao gồm cả phụ vương, mẫu hậu, đệ đệ, muội muội, quý tộc, văn võ bá quan và cả trăm triệu triệu sinh linh của đất nước này.
Chấm dứt nghìn năm đô hộ giặc Bắc, tự xưng vương = Nhân vật chính xây dựng sự nghiệp.
Tứ Thập Cửu: “Lớp học đế vương, mở.
Bài học đầu tiên: Công khai xử tội.
Trưng Nữ Vương: “Ngư Nương Nương, ngài…”
Trần Anh Tông: “Ngươi trách Dương Tam Kha, đúng hắn sai khi dám dấy binh cướp ngôi nhưng không phải chính ngươi đã tạo điều kiện cho hắn sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngươi xứng với cái tên Thiên Sách Vương sao?”
Minh Vũ: “Không phải, nhắc đến Dương Tam Kha…
*Gia Long: “Tổ Trung Hưng, hay cho câu Tổ Trung Hưng.”
Ngươi có giúp Phạm Lệnh Công chăm lo cho nhân dân? Có không?
Quang Trung Hoàng Đế: “Trưng Nữ Vương nói đúng con không dạy là lỗi của cha, nếu Ngô Tổ bận việc triều chính sơ suất với con trẻ Huệ cũng không ngại thay Ngô Tổ dạy cả đạo lý làm người.”
Không lệ thuộc, không làm chư hầu, không cống nạp, là những điều mà các vua sau này không làm được = Thế lực của nhân vật chính không người dám địch.
*Mạc Đăng Dung, Nguyễn Kim, Trịnh Kiểm, Nguyễn Ánh đang ghen ghét muốn c·h·ế·t rồi, lớp học đế vương a, nếu bọn họ được học thì hay biết bao. An Dương Vương, Trưng Nữ Vương, Hưng Đạo Đại Vương, Lý Thái Tổ, Lê Thánh Tôn, Trần Anh Tông ông trời ngươi nói điều kiện đi dù muốn gì ta cũng trả.
Kế thừa Tĩnh Hải Quân vang danh Ngũ Đại Thập Quốc = Nhân vật chính kế thừa kho tàng có sẵn.
Ta thấy ngươi chỉ nhớ mình là hoàng trưởng tử sẽ được thừa kế ngôi vương, chỉ nhớ cái công mình cùng phụ vương chống giặc, lấy đó làm cớ tự cho là có đặc quyền để rồi ngạo mạn tiêu xài, Ngô Xương Ngập ngươi chỉ là một kẻ thất phu, ngạo mạn, chuyên quyền.”
Nhưng ngươi là Ngô Xương Ngập ngôi báu thuộc về ngươi nhưng ngươi có giữ được, không có Ngô Vương ngươi chính là c·h·ó nhà có tang, không có Phạm lệnh công đừng nói là ba lần, chỉ ở lần truy sát đầu tiên thì ngươi đã c·h·ế·t rồi, không có Ngô Xương Văn ngươi sẽ được làm Thiên Sách Vương.
Nhân cơ hội này Ngô Xương Văn lấy ơn của Ngô Vương thuyết phục Dương Kiết Lợi và Đỗ Cảnh Thạc cùng mình lật đổ Dương Tam Kha.
Dương Tam Kha là con trai trưởng của Tiết Độ Sứ Dương Đình Nghệ, anh trai của hoàng hậu Dương Thị Ngọc, là đại cựu (anh vợ) của Ngô Vương.
Chương 35:
Nam Tấn Vương c·h·ế·t triều đình tan rã không người trọng dụng, các sứ quân tự lập môn hộ nổi lên khắp nơi, các sứ quân chiếm đất xưng vương chia cắt Giao Châu thành mười hai vùng. Sử gọi loạn 12 sứ quân, kéo dài hơn 20 năm.”
*Khúc Thừa Dụ: “Tổ Trung Hưng, Tổ Trung Hưng, tốt lắm ta chờ đợi sự xuất hiện của Tổ Trung Hưng.”
Không đợi Ngô Xương Ngập giải bày Trưng Nữ Vương đã tức giận cắt ngang.
Loạn 12 sứ quân cái c·h·ế·t không chỉ có trên chiến trường mà c·h·ế·t trong nhà, ngay ngoài đồng ruộng, c·h·ế·t cả trên cây, thậm chí là gieo mình xuống sông,…
Ngư Nương Nương: “Dương Tam Kha ngươi không cam lòng? Không phục?
Ất Sửu (năm 965) Nam Tấn Vương dẫn binh dẹp loạn hai thôn Đường và Nguyễn ở Thái Bình, không may trúng tiễn may phục, c·h·ế·t.
Hình ảnh đó cũng xuất hiện trên Thiên Nhãn ở các thế giới đó, các quan che mắt không đành lòng nhìn, này đừng nói lưu danh sử sách là lưu danh thiên cổ luôn rồi mà không phải một mà các Đại Việt khác cũng nhìn thấy được.
An Dương Vương: “Ngô Vương xứng với câu Ngô Tổ.”
Đừng nói năm người ngay cả An Dương Vương và Trưng Nữ Vương cũng cảm thấy chua xót không kém, Ngô Tổ quả thực là con trai ruột của ông trời mà.
Ngư Nương Nương: “Các ngươi vẫn là quá nhẹ, xem ta.
Tại sao Nam Tấn Vương lại xin chiếu Nam Hán trong khi Nam Hán sắp đi đến cuối?
Ngô Xương Ngập: “Xương Ngập đã sai nhưng nếu cữu cữu không cướp ngôi thì…”
Không màn phản ứng của mọi người ba luồng sáng chiếu vào Ngô Xương Ngập, Ngô Xương Văn và Dương Tam Kha ở những thế giới khác nhau, cả ba đang quỳ nhưng trên vai như nặng nghìn cân khiến họ không thể không chống hai tay xuống đất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.