Vạn Đại Việt Song Song
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36:
Tám người đồng loạt chắp tay: “Các vị ta đợi mọi người.”
Ngô Nhật Khánh đẩy trướng đi vào: “Ngươi đừng hòng muốn lưu danh thiên cổ một mình, ta đã c·h·ế·t sao? Con cháu Ngô gia đâu phải chỉ có mình ngươi, tinh thần Ngô Tổ đâu phải chỉ mình ngươi kế thừa.
Nhưng Ngô Tổ mất chính là thời cơ tốt nhưng chúng không ngờ được là Tĩnh hải Quân dù lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, chúng chỉ có thể chia rẽ nội bộ của Tĩnh Hải Quân chứ không nuốt trọn được.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, một tiếng quát Ngô Xương Văn lớn hay nhỏ đầu đang chạm đất cũng run lên.
Ngư Nương Nương: “Thời kì của các ngươi chính là thời kì mở rộng lãnh thổ, thời kì khai khẩn đất hoang mà không phải tranh quyền đoạt lợi.
Hưng Đạo Đại Vương: “Không những là thế năm Ngô Vương lên ngôi sát biên giới tây bắc của Giao Châu có nước Đại Lý do Đoàn Tư Binh đánh bại Đại Nghĩa Ninh cũng được thành lập, tách khỏi lãnh thổ Trung Nguyên tách khỏi đại loạn, tồn tại được 316 năm.
Rõ ràng đây là một thời cơ tốt để Giao Châu thoát khỏi khống chế của người Hán, một bước lên mây tách ra khỏi Trung Nguyên, phát triển lớn mạnh.
Ngô Xương Văn ngươi chỉ cần nhớ dân là nước quân là thuyền, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, chỉ cần ngươi có được lòng dân chính là nắm được thiên hạ.
Thế là bs cảm thấy thì ra ảnh là cái máy kím tiền cho cái gia đình này. Từ đó ảnh bị trầm cảm lúc nào không hay luôn.
Sau này, tốt nghiệp đi làm rồi cứu người bs bắt đầu thích ngành bs.
Còn A Ngọc đâu, từ này Ngô Xương Ngập đi theo ta, ta không tin ta bẻ không thẳng hắn. Nếu không thể làm hoàng đế thì làm bách bại tướng quân trăm trận trăm thắng.
Ngư Nương Nương không nói các ngươi là hôn quân tham lam quyền lực Ngư Nương Nương nói vì các ngươi tranh quyền mà người Hán coi thường Giao Châu.
Từ lúc Thiên Nhãn xuất hiện, Ngô Xương Xí đã bí mật từ Bình Kiều (Triệu Sơn, Thanh Hóa) đến Đường Lâm (Sơn Tây, Hà Nội) hội họp với Ngô Nhật Khánh.
Ngư Nương Nương: “Khúc Tiên Chủ, Khúc Trung Chúa, Dương Tiết Độ Sứ khi bọn họ còn tại thế là Hậu Lương ban chiếu cho họ sao?
Sau này mới biết ổng bị trầm cảm dẫn tới lủng ruột luôn mà nguyên nhân thật không nằm trong hoàn cảnh thì không nói được.
Minh Vũ: “Rõ ràng một ván cờ tốt nhưng bị cả ba người đánh nát hết, người xưa nói đúng cái gì cũng có cái giá của nó và cái giá của sự tham lam là mạng sống đồng bào, là xương máu con dân.”
Ngô Xương Văn ngẫn đầu nhìn các vị thái sư mỗi người một vẻ nhưng ánh mắt đều là nghiêm nghị sát phạt quyết đoán không thể phản bác.
Minh Vũ gật đầu, biết.
Má ơi, một câu cũng đủ c·h·ế·t người ba câu chụm lại đem chôn luôn tất cả cũng chưa đủ. Nhìn cả ba người ở mỗi thế giới đều ngốc đầu không được, Minh Vũ cảm thấy xứng đáng hoàn toàn xứng đáng, Ngư Nương Nương mắng hay lắm, mắng đúng lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngư Nương Nương: “Một núi không dung hai hổ, một nước không thể hai vua ngay cả đạo lý này ngươi cũng không biết sao? Tất cả những gì ngươi học được điều bị cẩu ăn hết rồi hay sao?
Đến, uống hết ly rượu thề lấy lại giang sơn tổ tiên nghìn năm trước, cạn.”
Trần Anh Tông: “Ngô Xương Văn ta đợi ngươi xuất hiện cùng với chúng ta.”
Đáng buồn hơn là trong một buổi cơm gia đình, em trai bs muốn học maketing, em gái thì học làm đồ họa cả gia đình đều đồng ý.
Lý Thái Tổ: “Trong chuyện này Ngư Nương Nương tức giận cũng là tình lý bên trong. Thần sử biết loạn Ngũ đâị Thập quốc đi?”
Minh Vũ cùng tất cả mọi người đều im re, co đầu rút cổ không dám lên tiếng, thì ra khi một người phụ nữ giận dữ lại có thể đâm từng đao vào tim như thế.
Ngay cả Ngô Tổ nãy giờ còn đang im lặng cũng h·i·ế·p mắt nhìn tràn đầy tính toán thiên hạ không một người đói sao? Chậc.
Dù là ai trong Ngũ Đại Thập Quốc đều muốn thôn tín Giao Châu, chưa cần phải thống nhất Trung Nguyên chỉ cần có cơ hội bọn chúng nhất định sẽ không bỏ qua cho Giao Châu.
Ngô Vương vì sao muốn một trận chiến thành danh, đó là vì muốn dùng danh tiếng chứng minh cho người đời thấy Giao Châu là lãnh thổ của người Việt, người Việt là con rồng cháu tiên, tổ tiên là Vua Hùng, Vua Thục không liên quan đến người Hán.
Một câu nói là một lần quất đánh, Dương Tam Kha vẫn quỳ đó chịu trận không rên một tiếng.
Năm xưa Hùng Vương VI Hùng Hồn Vương có 33 người con, nhưng người muốn kế thừa ngai vương đều phải vượt qua thử thách.
Các ngươi đạp đổ tất cả mọi công sức của Ngô Vương, của Trưng Nữ Vương, của Lý Nam Đế, của Triệu Việt Vương, của Bà Triệu, của Mai Hắc Đế, các ngươi đã đạp đổ hết tất cả xương máu của trăm vạn con dân đứng lên khởi nghĩa dành độc lập tự do cho dân tộc.”
Dương hoàng hậu ngay cả khóc cũng không dám khóc thì ra nàng lại ngu ngốc nghĩ mọi việc đơn giản như thế chỉ cần Vương còn sống, Dương Tam Kha không cướp ngôi, Xương Ngập thay đổi thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Nhưng càng về sau thì mặt bọn họ càng trướng đỏ bừng vì từng câu chửi có khác nào đang chửi bọn họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bao nhiêu xương máu của con dân Bách Việt đã đổ để lật ngược thế cờ này, nàng sai rồi, nàng sai rồi.
Ngư Nương Nương: “Ngươi không dám, ngươi không dám sao? Ngươi còn làm tốt hơn thế. Xin chiếu Nam Hán làm tiết độ sứ, muốn dựa Nam Hán đánh bại nội loạn bên trong, trong đầu ngươi là bả đậu sao?
Ngô Xương Văn: “Được, ta nhất định sẽ trở thành minh quân, ta nhất định sẽ đưa Giao Châu Đại Việt thành vạn quốc triều bái.”
Ngô Xương Văn: “Máu của ta là máu của Vua Hùng, dù có c·h·ế·t cũng c·h·ế·t vì vinh quang dân tộc.”
*Người không cam lòng nhất là Ngô Xương Xí, hắn rõ ràng là con của Thiên Sách Vương ngôi vương này nên thuộc về hắn, từ khi thấy Đinh Bộ Lĩnh sẽ trở thành Đinh Tiên Hoàng hắn càng nhiều chính là chua xót trong lòng.
Nội loạn nổ lên gây chiến khắp nơi, bá tánh khốn khổ, quốc lực cạn kiệt, đều không phải do 12 sứ quân ai cũng không phục ai gây ra sao?
Dương Tam Kha a Dương Tam Kha ngươi có còn là người hay không? Bao công sức của ta và tam Khúc chủ đều bị ngươi đạp đổ hết rồi, ngươi nói xem ngươi có nên bị lăng trì xử tử hay không?”
Ngô Xương Xí: “Cạn.”
Là do Hậu Lương bất đắt dĩ không người có thể diệt bọn họ, là Hậu Lương chỉ có thể ban chiếu trấn an bọn họ để cả ba người không thể tự lập môn hộ.
Không một lời thô tục nhưng đao đao chí mạng, điểm yếu của vua là gì là sợ bêu danh thiên cổ, là sợ nói là hôn quân, hổ thẹn với tổ tiên.
Ngô Xương Văn: “Xương Văn không dám.”
Họ chỉ kém vỗ tay tán thưởng thôi. Dương Tam Kha là con của Dương Đình Nghệ thì đã sao? Người bọn họ nguyện trung chỉ có Ngô Vương, dù là Ngô Xương Ngập hay Ngô Xương Văn cũng không đủ để bọn họ thần phục.
Nhưng khó nghe nhất chính là tầm nhìn hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng chỉ biết mỗi Giao Châu mà không có mắt nhìn xa hơn.
Mà nằm viện tuy buồn mà cũng nhiều drama lắm, lúc tôi nằm icu gần đó cũng có một anh bs.
Tĩnh Hải Quân nếu không thể tránh vũng nước đục này vậy thì quậy đục nó lên, còn tất cả các ngươi hướng c·h·ế·t cho ta luyện, không c·h·ế·t vẫn luyện.
Dựa vào đầu gối nghĩ cũng biết là không được, phụ vương ngươi mười một năm trước dìm c·h·ế·t trăm vạn đại quân Nam Hán, g·i·ế·t c·h·ế·t hoàng tử Hoằng Tháo của Nam Hán.
Ngươi lương thiện, biết yêu thương huynh đệ đồng bào là tốt nhưng ngươi lại mềm yếu không chỉ làm điên đảo triều chính, mà là đạp đổ cả công sức mà phụ vương của ngươi khó khăn lắm mới gầy dựng được. Ngươi xứng với ba chữ Nam Tấn Vương hay sao?
Nhưng ngươi không chỉ tha c·h·ế·t mà còn cho hắn chức Chương Dương Công ban thái ấp Chương Dương cho hắn dưỡng già, ha, ta có nên khen tặng ngươi là vị vua nhân hậu, đức độ không?”
Lần này kẻ địch của chúng ta không chỉ là Nam Hán mà là cả thiên hạ này, ai cản bước ta một chữ thôi, sát.”
Èo, ý là bs bận xã giao không đi được nên không kịp cập nhật thông tin mới, rồi gia đình sắp xếp đi xem mắt. Bs bắt đầu nghi ngờ cuộc đời mình rồi.
Nhưng đây là một ván cờ khổng lồ của Ngũ Đại Thập Quốc, Khúc Tiên Chủ, Khúc Trung Chúa, Khúc Thừa Mỹ, cha nàng và cả Ngô Vương đã bỏ bao nhiêu công sức từ một quân cờ leo lên vị trí người chơi cờ.
Lương thực, đồ thủ công, bố nương (người dệt vải) tiều phu, than phu, diêm nhân (nông dân làm muối) thương nhân, binh lính,… Và ngay cả tô thuế phục vụ triều đình, phục vụ các ngươi, tất cả tất cả là từ họ làm ra, không có họ các ngươi chỉ là tướng không lính mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Đình Nghệ: “Ta đánh c·h·ế·t ngươi, ta đánh c·h·ế·t tên nghịch tử ngươi. Cho ngươi dám cướp ngôi, cho ngươi dám cầm tù muội muội ngươi, cho ngươi truy sát Xương Ngập.”
Ngươi là Ngô Xương Văn là con Ngô Quyền, cháu ngoại Dương Đình Nghệ, là Nam Tấn Vương người lãnh đạo tối cao của Tĩnh Hải Quân, máu của ngươi có máu của con cháu Vua Hùng đầu đội trời chân đạp đất, vai có thể khiên tay có thể gánh, gặp núi san núi, gặp biển lấp biển dù có khó khăn vẫn không bỏ cuộc, dù có c·h·ế·t cũng c·h·ế·t vì vinh quang dân tộc.”
Các ngươi nên làm là để Đại Việt thành một nước vạn quốc triều bái mà không phải đi bái người khác.”
Chúng ta không cần ngươi vạn quốc triều bài mà chỉ cần trăm vạn con dân Đại Việt mỗi bữa ăn no, thiên hạ không người c·h·ế·t đói.
Phía Bắc không yên phía nam cũng không ổn nên Tĩnh Hải Quân sau khi Ngô Vương mất mới tránh được quân xâm lược, Tĩnh Hải Quân chỉ có loạn trong tránh được giặc ngoài.”
Ngươi,… Ngô Xương Văn lời nói của ta hôm nay ngươi nhớ cho kỹ.
Bs có ước mơ làm phi công nhưng gia đình không đồng ý tại nhà ổng có mở bệnh viện tư nên ổng phải học bs để sau này kế thừa.
Nhưng đã bị các ngươi đánh mất, một đám mắt mù, ếch ngồi đáy giếng, việc của tất cả các ngươi nên làm không phải là chăm chăm vào cái ghế ở trên cao kia mà là bản đồ của cả thế giới này.”
Thôi, nếu ông trời chấp nhận Đinh Bộ Lĩnh ta sẽ cho hắn cơ hội. Đinh Công Trứ a Đinh Công Trứ thật không ngờ lão thất phu nhà ngươi lại có một đứa con tài ba như thế. Ông trời đúng là không công bằng.”
Ngươi lại đi thần phục bọn họ, ngươi thật muốn cứu Giao Châu sao? Ngươi là đem thể diện của Ngô Vương của Tĩnh Hải Quân của Dương Đình Nghệ cho bọn chúng chà đạp.
Dương Đình Nghệ: “Bất đầu từ bây giờ đại phu mỗi cách 7 ngày phải bắt mạch cho hắn một lần nếu có bệnh phải trị dù cho dùng dược liệu trân quý gì.
*Dương Đình Nghệ lúc nãy còn đang cười tươi bây giờ nhìn Dương Tam Kha đang quỳ bên dưới không nói hai lời đạp một chân.
Mà bố anh ấy cũng nói đúng vậy hai đứa em chỉ cần cầm cổ phần chia hoa hồng thôi, mọi chuyện không cần lo.
Lý Thái Tổ thở dài nói: “Loạn Ngũ Đại Thập Quốc không chỉ là Ngũ Đại và Thập Quốc, nó bao gồm tất cả các nước chư hầu của Đại Đường cũ cũng bao gồm Giao Châu.
Quang Trung Hoàng Đế: “Từ lúc bắt tất cả chúng ta ở đây ai mà không phải là đạp mọi chông gai, từng bước từng bước từ thây sơn biển máu bò ra.
*12 vị tướng cầm đầu 12 sứ quân lúc đầu đều thấy hả hê khi Ngư Nương Nương chửi Dương Tam Kha, hay lắm.
Bs bận với vòng xả giao do gia đình sắp xếp mà tay nghề đi xuống, cũng không phải là xuống mà là không có thời gian nâng cao tay nghề đi.
Tứ Thập Cửu không ngờ Ngư Nương Nương lại dọn ra bản đồ thế giới đây là thời kì mà bản đồ thế giới có thể xuất hiện sao? A, a a,… Hết tên Thập Nhất lại đến Ngư Nương Nương các ngươi thật không sợ thiên hạ đại loạn có phải hay không?
Trong chuyện này đâu thể trách chúng ta chỉ trách Ngô Tổ ra đi quá sớm để lại cục diện rối rắm không ai dọn dẹp, chỉ trách vị trí này quá mê người không ai cưỡng lại được.
Mấy đọc giả thân yêu nhớ giữ gìn sức khỏe, nếu có thể thì ít nhất một năm khám tổng quát một lần.
Thiên Nhãn biến mất trên bầu trời để lại chín là tất cả mọi người với ý chí chiến đấu sôi sục, người thứ chín trên Thiên Nhãn sao? Tất cả bọn họ định rồi.
Nếu tất cả các ngươi ai có thể làm được Quang Trung sẽ trải chiếu dọn chỗ đợi đợi sẵn.”
*Ngô Tổ: “Ta sẽ cho ba tên các ngươi cơ hội lấy công chuộc tội, Ngô Xương Ngập ngươi nếu muốn kế thừa ngôi báu này thì lấy bản lĩnh của ngươi ra, ngay cả Ngô Xương Văn cũng thế.
-----------------------
Nhưng hôm nay nhận được bài học này mới hiểu được mình vẫn không xứng với chức vị đế vương kia, so với bố cục của thế giới này Giao Châu cũng chỉ là một nơi nhỏ bé.
Tham quyền chỉ lo tư d·ụ·c bản thân, chăm chăm nhìn cái ghế trên cao còn không phải 12 sứ quân bọn họ.
*Đỗ Cảnh Thạc: “Ngư Nương Nương a chúng ta cũng là con cháu Vua Hùng, cũng là con cháu mẹ Âu Cơ và Lạc Long Quân người có cần mắng nặng đến vậy hay không?
Trên vai các ngươi gánh không chỉ là trăm vạn con dân nước Việt mà cả văn hóa, tín ngưỡng cả thời đại của vua Hùng, cả món nợ nghìn năm đô hộ, vạn dặm lãnh thổ của Kinh Dương Vương.”
Nội loạn diễn ra dù chúng ta muốn hòa bình chỉ sợ là khó, đừng nói là bình dân bá tánh chạy nạn ngay cả quý tộc cũng như thế, chỉ là Ngô Tổ còn sống chúng không dám phạm mà thôi.
Ngư Nương Nương : “Người Hán có câu một ngày là nô suốt đời là tiện tì, bọn họ sẽ cho phép một nơi nhỏ bé như Giao Châu trèo lên đầu họ sao?
Mỗi lần nhắc đến nghìn năm đô hộ là như lăng trì An Dương Vương một lần, nếu hệ thống có cửa thời không chắc chắn An Dương Vương sẽ đánh c·h·ế·t An Dương Vương 79 tuổi kia.
*Ngư Nương Nương: “Ngô Xương Văn.”
Hình ảnh bản đồ thế giới đã hiện ra ngay trước mắt mọi người.
Nhưng gia đình lại bắt đầu trải chăn cho bs để sau này tiếp quản bệnh viện tốt hơn nên các buổi gặp mặt, các buổi tiệc, các mối quan hệ,…
Ngô Xương Văn: “Xuất hiện cùng, ý của người là ta.. ta.. ta sẽ được có thể được Thiên Nhãn chọn sao? Có thể được ở đó với mọi người sao? Ta có thể sao?”
Mà bs lại không thích ngành bs nhưng vẫn phải học.
Nhất là Nam Hán đã ăn phải lỗ nặng từ ta, thù này chúng luôn đợi thời cơ để nhất cử để tiêu diệt cả triều đình nước ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Đình Nghệ giật roi treo bên hông quất thẳng vào lưng Dương Tam Kha.
Lê Thánh Tôn: “Tại sao lại không? Bọn ta không phải cũng được Thiên Nhãn lựa chọn sao? Chỉ cần ngươi là minh quân của Đại Việt chăm lo cho bá tánh sẽ có cơ hội.”
Mỗi một câu nói của Ngư Nương Nương đầu của Dương Tam Kha càng thấp, đúng vậy hắn không xứng, hắn không xứng.
Lang Liêu là người con thứ 18 đáp ứng được yêu cầu nên được ngôi báu, ngài ấy có thiên vị con trưởng con cả hay không?
Nhưng ngươi lại làm gì, Dương Tam Kha, Nam Tấn Vương, Thiên Sách Vương chính các ngươi là tội đồ đưa Giao Châu, đưa Đại Việt lên con đường bị người Hán coi thường, các ngươi không làm thất vọng dòng máu đang chảy trong người sao?
Giao Châu, Đại Việt chỉ có thể là chư hầu, chỉ có thể cống nạp, chỉ có thể xưng vương bên ngoài xưng đế bên trong? Chẳng lẽ các đời quân vương sau không cố gắng sao, không mở rộng lãnh thổ?
Minh Vũ nhìn Ngư Nương Nương đang bên bờ bùng nổ, hôm nay Nương Nương ăn phải pháo đốt?
Các vị Lý Công Uẩn đợi các vị.”
Bs bảo không ai học quản trị kinh doanh để giúp mình à, hai người em nói bệnh viện có anh rồi tụi em chỉ cần chia hoa hồng là được.
Ta nói cho ngươi biết dám để con gái ta thành quả phụ thủ tiết cho ngươi dù có xuống âm tào địa phủ, dù có ngươi có là Ngô Tổ ta cũng không tha cho ngươi.
Dương Thị Ngọc lần đầu tiên biết rằng mình chỉ là một ngu phụ tóc dài kiến thức ngắn, nàng còn dám xin vương tha tội cho bọn họ, nàng cũng là kẻ tội đồ.
Dương Đình Nghệ: “Ngươi có bản lĩnh ta không trách ngươi nhưng ngươi nhìn ngươi đã làm gì, loạn 12 sứ quân, quốc lực suy kiệt, Xương Văn cúi đầu phải xin chiếu Nam Hán.
Quang Trung Hoàng Đế: “Tội này dù là lột da róc xương các ngươi cũng chưa đền hết tội.”
Minh Vũ: “Ngư Nương Nương…”
Các ngươi có rảnh tranh quyền thì nên nghĩ cách đoạt lại hồ Động Đình nơi sinh ra của Long Tổ Lạc Long Quân để con cháu đời sau muốn tế bái tổ tiên còn có chổ mà tế.
Quay sang chỉ Ngô Quyền.
Tác cảm ơn mọi người động viên, tác đang chạy thuốc nhưng tình hình cũng ổn lắm, vẫn còn ngồi gõ máy được là thấy tác vẫn còn tốt.
Ngư Nương Nương không nói các ngươi bêu danh thiên cổ Ngư Nương Nương nói ván cờ nghìn năm thất bại là do các ngươi.
Chương 36:
Ngư Nương Nương không nói các ngươi hổ thẹn với tổ tiên Ngư Nương Nương nói ngươi đạp đổ mọi cố gắng của các quân vương suốt nghìn năm nay.
Lý Thái Tổ: “Trong Phật Pháp Cửu là con số cao nhất có ý nghĩa nhất Thiên Nhãn đã chọn ra tám người chỉ còn đợi người thứ chín mà thôi.
Nếu ba người các ngươi không mở ra thời kì tranh quyền dẫn đến loạn về sau thì quốc lực có thể suy kiệt sao?
Hơn nữa vào lúc này Thạch Kính Đường ngu muội phụng sự Da Luật Đức Quang vua của Khiết Đan là “phụ hoàng đế” còn dâng tặng 16 tòa thành trì mở đường cho Khiết Đan xâm chiếm Trung Nguyên.
Đinh Bộ Lĩnh hắn may mắn vì có Thiên Nhãn, ly rượu này chúc hắn thành công bá nghiệp, còn ta hồ Động Đình ta quyết phải lấy về nếu không mồ chôn sơn dã.”
Dương Đình Nghệ: “Kéo nó xuống đừng để ta trướng mắt, còn ngươi.”
Ai có bản lĩnh, ai có thể thu phục Tĩnh Hải Quân, ai có thể trị quốc người đó sẽ kế thừa ngôi vương. Còn bây giờ trừ phi ta hoa mắt ù tai, c·h·ế·t bất đắc kì tử thì các ngươi đừng họng đến gần một bước.”
Giao Châu không chỉ đối mặt với Nam Hán mà còn Đại Lý, Hậu Tấn, và cả nước Sở. Ai trong số đó không muốn mở rộng lãnh thổ làm bá chủ Trung Nguyên như Đại Đường lúc xưa.”
Ngô Xương Xí quyết định: “Ta quy thuận Đinh Bộ Lĩnh không phải là vì hắn đủ phục ta nhưng Thiên Nhãn nói đúng ta thà mở rộng bờ cõi, quân ta thà c·h·ế·t dưới kiếm kẻ thù còn hơn là đồng bào g·i·ế·t nhau.
Giao Châu của ta sau khi Ngô Vương lên ngôi đã tự tách ra khỏi lãnh thổ nhà Đường, Ngô Vương tuyên bố Giao Châu là của người Việt không liên quan gì đến người Hán.
Rồi một hôm, tại phòng họp trước một cuộc phẩu thuật ý kiến của bs bị bác bỏ vì không phù hợp, bs cũng không được phụ mỗ mà chỉ có thể quan sát, rồi bs nội trú nói là kĩ thuật phẫu thuật này vừa được triển khai ai có đi hội thảo đều sẽ biết.
Ngư Nương Nương: “Như thế là đủ sao? Các ngươi có hiểu một đất nước yêu cầu nhất là gì không? Là người, chính là người là tầng lớp bình dân bá tánh.
Tấm bản đồ thế giới như một cái tát vào mặt làm cho bọn họ biết dưới vòm trời này rộng lớn đến thế, là do bọn họ kiến thức hạn hẹp không biết rằng ngoài Giao Châu, Trung Nguyên còn có những nơi rộng lớn xa xăm đến thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chưa kể, Dương Tam Kha cướp ngôi đáng ra nên bị chém đầu, ngươi nhớ công ơn xưa của ngoại phụ Dương Đình Nghệ và công lao của hắn có thể tha c·h·ế·t, việc đó có thể chấp nhận.
Nhưng thật chất trong cuộc nội loạn này có thể thoát được sao? Nếu thoát khỏi thì sao sử sách Trung Quốc lại gọi Giao Châu là Tĩnh Hải Quân cơ?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.