Vạn Đại Việt Song Song
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37:
Nguyễn Ngọc Ngoan: “Cậu chủ không hề lo lắng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay, ngay sau khi Thiên Nhãn kết thúc thì Hưng Đạo Đại Vương đã bị giữ lại trong cung không thể về nhà, mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm muốn xem Hưng Đạo Đại Vương có điểm yếu gì không?
Chỉ cần 16 vị khai quốc hoàng đế đều thuận lòng trời thì Thần sử đã giúp bọn họ loại bỏ từng tiến phản đối của quý tộc, quan lại những người ủng hộ của thời đại cũ, đã giúp họ củng cố hoàng quyền trong lòng dân rồi. Đây là đại ân.”
*Buổi sáng hôm sau Minh Vũ lên chuyến bay sớm nhất để kịp về chuẩn bị cho hợp đồng, nhưng cậu cứ cảm giác mình đã bỏ qua chuyện gì đó. Là chuyện gì nhỉ cứ nghĩ mãi mà không ra nên Minh Vũ đành vứt nó ra sau đầu.
Nếu ta không xuất hiện các ngươi sẽ biết chuyện sẽ xảy ra trong tương lai sao?
Minh Vũ nhớ đến những việc mình làm như Quốc Ca, 16 triều đại nước ta cái nào không phải là đảo lộn lịch sử đâu.
Thời phong kiến vua không phải là lớn nhất mà còn có quý tộc ở một số nơi lời nói của quý tộc còn cao hơn vua và đây cũng là một trong những nguyên nhân gây nên việc triều đình mất dần sự ảnh hưởng, nghiêm trọng có thể dẫn đến nội loạn.
Tổ tiên các ngươi, không đúng tổ tiên bọn họ không phải là mình sao? Thường hay nói quân bất hí ngôn nhưng nhìn xem đây chính là quân tâm khó dò, lời nói chẳng đáng tiền mua dùng mỡ treo miệng mèo bắt buộc tất cả mọi người phải trở thành minh quân.
Từ lúc ngươi và Thần sử xuất hiện không phải cũng đồng nghĩa tương lai có thể thay đổi? Chính ngươi đã đưa cơ hội này vào tay của chúng ta không phải sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả ngày hôm đó Hưng Đạo Đại Vương và Trần Nhân Tông không bước ra khỏi điện một bước, cho đến khuya Hưng Đạo Đại Vương mới trở về phủ.
Tứ Thập Cửu: “Không cần phải xin lỗi, ngươi xin lỗi nhưng lần sau đầu ngươi nóng lên ngươi vẫn làm. Xin lỗi như ngươi có lợi ích gì.
Minh Vũ: “Con? Con có làm gì đâu? Đã làm gì đâu?”
Minh Vũ có hiểu nổi khổ tâm của Tứ Thập Cửu hay không thì chưa thể nói nhưng cậu vui vẻ bắt xe chạy về nhà ngoại, tối nay mấy bác nhà Minh Vũ dẫn cả gia đình đi ăn một bữa thịnh soạn tại nhà hàng.
Cũng như tác đã nêu ở trên giới quý tộc có giúp đỡ trong việc bảo vệ đất nước nhưng cũng chính họ tạo ra nội loạn, các cuộc đấu đá chính trị giữa quý tộc và vua chúa dù ai thắng thì người chịu tội vẫn là tầng lớp bình dân không quyền, không tiếng nói.
Hưng Đạo Đại Vương: “Dù sao thì chìa khóa cho kế hoạch này cũng do chính Thần sử đưa lên không phải sao?”
Hưng Đạo Đại Vương: “Ta đã nói là ta không biết các ngươi hỏi ta thì cũng vô dụng, ta cũng rất bất ngờ có được hay không? Hơn nữa bệ hạ lúc đó là ta đứng gần người nhất người có thấy ta nói tiếng nào sao?”
Chuyện ngươi có lợi dụng bọn ta hay không tự trong lòng ngươi biết, lý do vì sao thiên cơ lại tiết lộ trong lòng ngươi rõ ràng, chúng ta đều là châu chấu trên một cọng dây có đúng hay không?”
Lê Thánh Tôn: “Hệ thống ở đây đều là người thông minh chúng ta không cần phải thử nhau như thế.
Nhưng cũng từ hôm đó một loạt cải cách, một loạt điều lệnh từng bước từng bước được ban ra khiến nhiều người đều khó hiểu vô cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tứ Thập Cửu: “A tôi chưa nói cho cậu biết sao? Hệ thống có rất nhiều công năng chỉ cần đủ điều kiện thì nó sẽ được kích hoạt.”
Lý Thái Tổ: “À có chín người rồi à, ta quên mất. Vậy thì mặc kệ bọn họ đi, khi nào làm được chúng ta bàn tiếp.”
Dù có ai nói gì thì Hưng Đạo Đại Vương nhất quyết không nhận, không biết, không hiểu ngươi nói gì, tuyệt chiêu ba không của Hưng Đạo Đại Vương đều làm mọi người chán nản.
Nguyễn Ngọc Ngoan đã hiểu Sơn Hải nên lo lắng là đúng vì nếu cậu chủ thật là lừa gạt thì Sơn Hải xem như mất trắng, hơn nữa chỉ cần thông tin dự án sẽ hợp tác với các tập đoàn Al để tiến hành bước thứ hai thì tin đồn sẽ tự động sụp đỗ.
Hưng Đạo Đại Vương biết không thể qua mặt được Trần Nhân Tông cũng không muốn giấu giếm vì càng có nhiều thứ chỉ có Trần Nhân Tông mới có thể thay đổi được.
Thiên Nhãn đến gây mất cân bằng giữa quý tộc và triều đình cũng ảnh hưởng đến lợi ích của kẻ thống trị, nhất là những vị vua của những năm cuối cùng.
Huống chi Thiên Nhãn tuy nhìn công bằng nhưng vẫn luôn hướng về nhân dân nói trắng ra Minh Vũ đang muốn hướng Đại Việt đi lên con đường Chủ Nghĩa Xã Hội, tất cả đều vì dân.
Ở Việt Nam có giới quý tộc, có các gia tộc chỉ là họ yêu gia tộc hơn yêu nước, theo các tài liệu, các bản đơn lẻ mà tác sưu tầm được từ các nước Châu Á có liên quan đến Việt Nam từ thời phong kiến đến hiện đại thì phía sau luôn có sự xuất hiện của giới quý tộc.
Một đất nước được cấu thành từ rất nhiều yếu tố có cái sẽ tương hợp có cái sẽ xung đột, chỉ cần nơi nào có người thì nơi đó có xung đột, nên Thiên Nhãn không chỉ là sự điều hòa các xung đột mà cũng có thể là tác nhân gây ra xung đột.
Ha ha ha, bọn họ đều hiểu quy tắc là c·h·ế·t nhưng người là sống, nếu nói về lách luật có ai hơn bọn họ chứ.
Hay bốn châu phía bắc Thang, Chi, Vũ Nga, Vũ An bị mất về tay Nam Hán sau khi Ngô Vương lên ngôi đều có bóng dáng của các quý tộc.
Nếu không có ta và Minh Vũ các ngươi có thể mua được, biết được công nghệ từ tương lai sao?”
Nhưng mà hệ thống ngươi không thể như thế được, chỉ cho ngươi lợi dụng bọn ta lại không cho bọn ta lợi dụng ngươi sao?”
Nguyễn Ngọc Ngoan: “Mấy hôm nay cậu không có ở đây có một số tin đồn không hay đang diễn ra, cụ thể là họ đồn cậu đang định khuấy đảo thị trường Việt Nam, hoặc đang có âm mưu kinh tế gì đó.
Nguyễn Ngọc Ngoan: “Tất nhiên là không, nhưng không dập tắt tin đồn thì cũng để lại ấn tượng xấu cho mọi người.”
Vì các ngành nghề mà cậu chủ đặt trưng quá đa dạng và hầu như cậu chỉ đang tiêu tiền mà không kiếm được tiền, dự án Vùng Đất Tương Lai có thể là cái bẫy được giăng ra để lừa tiền người khác.”
Minh Vũ: “À, chỉ thế?”
Nếu không Thiên Nhãn đâu xuất hiện có đúng không?”
*Nếu bên Minh Vũ là ấm áp thì ở nơi của Hưng Đạo Đại Vương chính là tai nạn, tam đường không là tứ đường, ngũ đường hội thẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Minh Vũ: “Hệ thống ngươi hôm nay rất lạ, không những mở lớp học đế vương mà ngay cả Ngư Nương Nương đưa bản đồ thế giới ta cũng không thấy ngươi có ý kiến, ngươi ngày hôm nay không giống ngươi lắm.”
Đây là điều bắt buộc một đất nước không tiến tắt lùi, phía sau chính là vạn trượng vực sâu c·h·ế·t không toàn thay, mà muốn nó tiến thì cần phải có động lực không phải sao.
Nhưng giúp Ngô Xương Ngập giành lại ngai vương thì không thấy, hơn nữa đến khi loạn 12 sứ quân Phạm gia cũng không bị ảnh hưởng, thậm chí con cháu ông còn đầu quân cho Đinh Bộ Lĩnh sau này Đinh Bộ Lĩnh lên ngôi còn trở thành công thần khai quốc.
Tứ Thập Cửu: “Ta lợi dụng các ngươi. Các ngươi tự vấn lương tâm mình xem là ta lợi dụng các ngươi?
Trần Nhân Tông: “Quốc trượng đại nhân, bây giờ chỉ còn hai chúng ta người có thể nói được rồi đi. Ế, ta là người đứng gần ngài nhất mọi hành động của ngài ta đều nắm rõ, lúc Hưng Đạo Đại Vương xuất hiện ở trên trời ngài rõ ràng chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.”
Tứ Thập Cửu nhìn từng cáo già thoát khỏi giao diện lại nhìn Minh Vũ đúng là nước mắt hai hàng.
Quang Trung Hoàng Đế: “Ta sẽ không hỏi lý do vì sao thiên cơ tiết lộ, vì sao chúng ta có mặt nơi đây nhưng ta chắc chắn biết chúng ta đều muốn Đại Việt tốt hơn càng bước cao hơn.
Trần Nhân Tông thấy cha vợ nhất quyết không nhận nên đành giải tán mọi người, ai cũng chán nản ngay cả tiểu Trần Thuyên cũng tức giận phòng má mà đi ra ngoài.
Dù cho quy tắc là c·h·ế·t nhưng nó đã được đặt ra từ mấy nghìn năm sẽ không dễ thay đổi.”
Chương này hơi lan man tác nghĩ rất lâu có nên viết nó hay không nhưng vẫn quyết định viết nó.
Cũng chỉ có vua mới có thể dạy vua, cũng chỉ dùng loại thủ đoạn này mới trấn áp được cái bọn xem trọng tiền tài và quyền lực hơn mạng sống.
Điều này lại càng ảnh hưởng đến lợi ích của giới quý tộc, thế gia quan lại, nếu Thiên Nhãn là người chắc đã bị đại tá tám khối.
Minh Vũ: “Khoản vay? Chúng ta có vay tiền ai sao?”
Minh Vũ biết nếu không tìm được ngọn nguồn tin đồn thì thư ký Ngọc Ngoan đã không nhắc đến nhẹ nhàng như thế.
Trong khi Minh Vũ muốn thông qua Thiên Nhãn để thay đổi những chuyện không hay đã xảy ra nhưng có một số chuyện không phải muốn là được.
Minh Vũ: “Nói như không nói, mỗi lần ta hỏi đến ngươi đều nói không thể phụng cáo thì ta làm sao biết được.”
Minh Vũ: “Xin lỗi.”
Thật ra điều muốn nói trong chương này chính là mãng tối mà ít khi được nhắc đến trong lịch sử, đó là giới quý tộc.
Không phải là họ không muốn nhiều hơn nhưng càng ít thì càng thấy được con đường này giang truân cỡ nào.
Cừu con nhà hắn chỉ muốn giúp Đại Việt tránh khỏi những bi kịch thiếu đi đường vòng một chút mà thôi nhưng không ngờ Minh Vũ đi từng bước thì bọn họ đã tính sẵn mười bước rồi.
Đúng là mê người thậm chí dù cho mất mạng bọn họ cũng muốn chen vào số chín người cho bằng được.
Ví dụ như 12 sứ quân nếu không có quý tộc và thương nhân thế gia đứng đằng sau chống thì 12 sứ quân thật sẽ là 12 sứ quân sao?
Bất tử ai mà không muốn, không chỉ là trường sinh bất tử mà còn được lên trời nữa, ngươi nói có mê người hơn cái ghế hoàng đế đó không?”
Bắt đầu từ thời Đinh Tiên Hoàng ông cũng được các giới quý tộc cung cấp để thống nhất Giao Châu nhưng ông cũng nhận ra tầm ảnh hưởng và sự nguy hiểm của giới quý tộc nên mới có việc Thanh Quân Trừng, g·i·ế·t công thần.
Tứ Thập Cửu: “Cái kế sách này các ngươi đã nghĩ đến từ lâu rồi phải không?”
Hơn thế nữa vào thời kì của vua Ngô Quyền kéo dài đến thời của Lý Thái Tổ có sự pha trộn của giới quý tộc Trung Quốc, bọn họ vì tránh loạn của Ngũ Đại Thập Quốc mà đưa cả gia tộc Nam tiến.
Nhưng đến thời hiện đại quý tộc hay hào môn đều không thể xuất hiện ở Việt Nam, đây là điều cấm kỵ ở Việt Nam vì quý tộc, hào môn đồng nghĩa với Tư bản.
Lý Thái Tổ: “Nên chúng ta thuận nước đẩy thuyền treo quả cà trước mặt lừa bắt con cháu đời sau phải còng lưng gánh vác giang sơn tiến về phía trước.
Nhìn từng khuôn mặt như thể nói ta có mà tin ngươi, Hưng Đạo Đại Vương cảm thấy đầu mình cũng thật đau.
Tứ Thập Cửu cũng rất bất đắc dĩ không phải là không muốn nói cho Minh Vũ biết nhưng nói làm sao đây.
Họ dùng vàng bạc để kiếm một nơi ổn định sau đó lại bắt đầu phát triển và thu tóm quyền lực, sau nhiều đời cấm rễ họ tự nhận mình là quý tộc của Việt Nam nhưng nếu Trung Quốc liên lạc được với họ thì bên nào cho họ lợi ích nhiều thì họ nghiên về phía đó.
Chả cần phải mở họp báo thanh minh gì cho mệt, nếu bọn người kia biết chủ nhân thật sự của dự án chỉ có một mình cậu chủ không biết sẽ có biểu cảm gì nữa.
Minh Vũ: “Điều kiện kích hoạt?”
Phạm gia là một ví dụ điển hình cho việc nếu không có giặc ngoại xâm thì yêu gia mới yêu nước, còn nếu có giặc thì nước không có nói gì tới gia.
Trần Anh Tông: “Kế sách gì kia chứ, này chỉ là sự biến tòng quyền, thuận nước đẩy thuyền thôi mà. Chúng ta chỉ là theo gió mà làm thôi, đây là chuyện tốt không phải sao?
Chương 37:
Có những thứ hư vô mờ mịt sẽ làm người sợ nhưng nó lại không thực tế bằng những thứ ta đã biết.
Tứ Thập Cửu: “Là ta không ý kiến sao? Là ý kiến của ta có ai nhớ, ngay cả ngươi còn không tuân thủ quy tắc nữa là.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Minh Vũ: “Người nên lo lắng bây giờ không phải là Sơn Hải sao? Còn nữa các tập đoàn Al đã tiếp xúc các anh cảm thấy nên chọn công ty nào là tốt nhất, thông báo với mọi người chuẩn bị cuộc họp đi.”
Trưng Nữ Vương: “Hệ thống ngươi a cũng là kẻ không sợ thiên hạ đại loạn.
Tứ Thập Cửu: “Người thứ chín? Được Thiên Nhãn lựa chọn? Ai? Ai cho phép vậy hả?”
Đừng nói là tay nắm quyền lực bây giờ chỉ cần mũi kiếm họ chỉ về đâu chắc chắn toàn dân Đại Việt sẽ dốc hết sức người và của hướng về phía đó không một chút do dự.
Tứ Thập Cửu: “Chuyện gì cũng phải có quy tắc, nếu làm sai không ai có thể cứu được các ngươi.
Trần Nhân Tông suy tư: “Đúng là như thế, nhưng lúc Hưng Đạo Đại Vương nói chuyện thì ngài cũng bất động thậm chí ngài cũng không quan tâm xung quanh.”
Hoàng thất có thể đổi thành nhà khác nhưng quý tộc chưa chắc, quý tộc chỉ là cỏ đầu tường nơi nào cao thì đảo về hướng đó, ví dụ như Phạm gia Phạm Lệnh Công, ông trung với Ngô Vương khi Ngô Vương mất ông cũng giữ lời hứa bảo vệ Ngô Xương Ngập thậm chí gả con gái của mình cho y.
Hưng Đạo Đại Vương lấy từ trong tay áo ra một sấp giấy đưa cho Trần Nhân Tông.
Cái gì mà vì Đại Việt mỡ treo miệng mèo còn không phải cũng vì bọn họ sao? Bây giờ ở thế giới của bảy vị hoàng đế đó ai mà không biết bọn họ là minh quân được trời cao chọn lựa, bọn họ đã được Thiên Nhãn định sẵn sẽ có được bất tử. (Không có bất tử chỉ là hiểu lầm).
Cho nên muốn giữ vững cân bằng mà họa không cập bá tánh chỉ có thể mở một lớp học đế vương vì chỉ có lợi ích mới thật sự là thứ trói buộc bọn họ.
Còn về lớp học thì rất đơn giản nó đủ điều kiện kích hoạt thì mở thôi.”
Một câu nói làm dậy sóng cả lòng hồ, ai không muốn lưu danh thiên cổ ai không muốn bước vào Thiên Nhãn, mọi người đều nghĩ đó là bất tử là vĩnh sinh.
Tứ Thập Cửu: “Một đám tâm đen như than, nói dối như lừa trong nhóm đã có chín người các ngươi còn nói người thứ chín người thứ chín nào nữa hả?”
-------------------
Hưng Đạo Đại Vương: “Những thứ có thể nói ta đều nói, còn lại là không thể nói, không được nói và không nói được.”
Mà cũng phải khen Sơn Hải bảo mật thông tin đúng chuẩn luôn chả ai biết sự thật, xem ra Sơn Hải cũng muốn lừa một vố với đối thủ của mình, xem bọn họ làm trò hề cuối cùng vẫn là đổ sông đổ biển.
An Dương Vương: “16 triều đại của Đại Việt, 16 vị thái tổ khai quốc được Thiên Nhãn chấp thuận.
Không phải nói Nguyễn Ngọc Ngoan cũng rất mong chờ vở kịch tự đạo tự diễn này.
Nguyễn Ngọc Ngoan: “Là có một số công ty muốn tìm cơ hội cắm một chân vào dự án nhưng tìm không ra phương pháp, họ muốn dùng tin đồn gây áp lực cho các ngân hàng để họ sẽ suy xét các khoản vay của ta, nếu có.”
Ở thời đại phong kiến này tính ngưỡng có nhất định quyền lực thì điểm yếu này rất dễ bị người có tâm lợi dụng, không phải là họ không yêu nước nhưng họ yêu bản thân nhiều hơn.
Thấy hệ thống giả c·h·ế·t Minh Vũ cũng không muốn để ý tới nó mà thu thập đồ đạc chuẩn bị qua nhà ngoại ngủ một đêm sáng cậu phải bay về miền Nam, để còn chuẩn bị số lương thực cho Ngư Nương Nương, sắp hết một tuần rồi, tuần sau lại sắp có đơn hàng mới.
Hưng Đạo Đại Vương: “Đó là do ta quá bất ngờ, ta không thể tin người xuất hiện trên Thiên Nhãn là ta.”
Từ lương thực, thảo dược, vũ khí họ lấy từ đâu ra, nếu nói chiếm một huyện hay một tỉnh hay nhiều tỉnh để làm vua rồi tự cung tự cấp thì đủ nuôi bá tánh chứ để chuẩn bị cho chiến tranh mà kéo dài suốt 20 năm là chuyện không thể.
Hưng Đạo Đại Vương may mắn mọi đối thoại trong nhóm đều có thể dùng ý niệm nếu không hắn đúng là không khiên được.
Từ lúc xuất hiện Thiên Nhãn chỉ quay chung quanh đế vương vua tốt thì khen, vua xấu thì chê nhưng không có trừng phạt tính nhất định. Thời gian lâu rồi sẽ có người nhận ra Thiên Nhãn ngoài dự đoán tương lai chỉ là một con hổ giấy.
Như Kiều Công Tiễn đứng phía sau hắn có hai nhà quý tộc cung cấp lương thực vàng bạc để nuôi tư binh và phụ trách liên lạc với với Nam Hán.
Các khai quốc hoàng đế sau khi lên ngôi bắt đầu tìm cách nắm chặt quyền lực trong tay cũng là vì sợ nhà nước non trẻ không đấu lại giới quý tộc.
Hưng Đạo Đại Vương tỏ vẻ tin hay không tùy các ngươi: “Nếu các ngươi không tin ta cũng không còn cách nào khác.”
Lê Thánh Tôn: “Tất nhiên là hệ thống ngươi còn ai khác nữa sao?”
Vì trường sinh bất tử người trước ngã xuống người sau tiến lên sẽ không ai dừng lại, dù họ biết không khả năng nhưng họ có thể từ bỏ sao?
Vừa ra sân bay đã có xe chờ sẵn vẫn là anh thư ký và tài xế lúc trước.
Minh Vũ: “Anh đã điều tra được gì rồi?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.