Vạn Đại Việt Song Song
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44:
Minh Vũ: "Đây là Đinh Liễn là hoàng trưởng tử của Đinh Tiên Hoàng Đinh Bộ Lĩnh, người đã thống nhất 12 sứ quân lập nên Đại Cồ Việt mà người đời sau gọi là nhà Đinh."
Ngô xương Ngập cũng nhanh chóng cáo lỗi: "Các vị ta cũng không có ý định tranh giành với các vị, mà chỉ là thời gian cũng không còn dài ta sợ lời cảnh báo sẽ thành sự thật, cũng sợ bản thân trở thành tội đồ của Giao Chỉ. Mong các vị rộng lượng bỏ qua."
An Dương Vương: "Hả?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Minh Vũ xấu hổ cười, cậu không quên nhưng nhắc đến Mai Hắc Đế thật sự là không nỡ, không nỡ nhìn thấy sự thất vọng hay tự trách trên mặt vị anh hùng đấy.
Trần Anh Tông: "Ngư Nương Nương, tiên đan là do ngươi luyện muốn bán cho ai là quyền của ngươi ta không ý kiến nhưng tiên đan của chúng ta đã đặt không thể cắt xén."
Trần Anh Tông cười nhẹ: "Thiên Sách Vương, tính theo vai vế dù cho người có là tiền bối đi chăng nữa nếu muốn mua hàng cũng phải xếp hàng.
Lê Thánh Tôn: "Đúng rồi, ngươi còn thiếu Mai Hắc Đế, tuy là ta cũng rất nôn nóng muốn biết người đời sau nói gì về mình nhưng Mai Hắc Đế cũng là một kiêu hùng khó gặp cũng đâu thể để người ta nghi ngờ nhân sinh như thế."
Minh Vũ chỉ vào Ngô Xương Ngập: "Ngươi chuyên quyền độc đoán phụ lòng tin của Nam Tấn Vương." (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn trong lớp học đều là những vị một lời khó kể hết tội, mà theo như ngươi nói tội Đinh Liễn cũng không hề nhẹ hắn không xuất hiện thì còn ai vào đây."
Nhắc đến Mai Hắc Đế mọi người đều đáng tiếc, đáng tiếc cho một vị kiêu hùng cứ như một ngôi sao xẹt ngang xuất hiện rồi lại biến mất trên bầu trời.
Lê Thánh Tôn: "Chậc, kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt."
Lý Thái Tổ: "Thường ngày nhắc đến tiên đan Ngư Nương Nương ngươi đều nghiến răng nghiến lợi sao hôm nay lại hào phóng như thế?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đầu tiên là An Dương Vương, Trưng Nữ Vương, Bà Triệu, Lý Nam Đế, Triệu Việt Vương, Ngô Vương, nếu như thứ tự xuất hiện của bọn họ thì tiếp theo chính là Đinh Tiên Hoàng.
Đinh Liễn: "Dẻo mồm dẻo miệng ngụy quân tử."
Tiên đan này không có công dụng trường sinh bất tử như trong truyền thuyết nhưng kéo dài tuổi thọ, trị bách bệnh thì vẫn có thể."
Minh Vũ: "Đủ rồi, hai người cũng là kẻ tám lạng người tám trăm gam không ai hơn ai." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngô Xương Ngập: "Không mắng ngươi thì mắng ai, nếu các ngươi có lòng trung quân không phản liệu có xuất hiện 12 sứ quân, dám dấy binh khởi nghĩa?"
Lại còn da mặt dày nhắc đến thứ tự đến trước và sau, nếu không phải trường hợp của ta và Trưng Nữ Vương đặc biệt thì có khi không thể giành lại các ngươi."
Ngư Nương Nương cảm thấy một đứa trẻ như ngô Xương Văn lại có thể nói chuyện đầy đủ đạo lý như vậy cảm thấy rất thú vị: "Các ngươi một đống tuổi lại đi bắt nạt một đứa trẻ không cảm thấy xấu hổ hay sao? Đừng nói là bọn họ ngay cả các ngươi cũng không phải tranh giành thứ tự mua hàng hay sao?
Ngô Xuân Văn sợ đại ca đắc tội nên xin lỗi với mọi người, tuy chưa được 10 tuổi nhưng trí tuệ của hắn là không thể khinh thường: "Các vị, hoàng huynh của ta chỉ là quá phấn khích khi nghe được có thể mua hàng từ Thiên Nhãn, hơn nữa cũng vì lòng hiếu thảo với phụ vương nên mới không lựa lời mà đắc tội mọi người.
Lê Thánh Tôn cũng không mỡ treo miệng mèo mà giải thích: "Thần sử ngươi không phát hiện sao từ khi Thiên Nhãn xuất hiện ngoại trừ thời đại của các vua Hùng không nhắc đến và thời đại của Ngư Nương Nương ra thì khi nhắc đến thời đại của các đế vương ngươi đều đi theo thứ tự trong lịch sử.
Nay nghe được có thể mua thần vật từ thiên nhãn nên hoàng huynh ta vì nóng lòng cứu phụ mới quá lời như thế, phận Làm con sao có thể ngồi yên khi biết phụ thân xảy ra chuyện, mong các vị ở đây hiểu cho tấm lòng của huynh ấy mà không trách tội."
Minh Vũ mới không thèm quan tâm đến Đinh Liễn để cho hắn tự tiêu hoá tin tức trời sụp đất nứt kia, quay sang hỏi Lê Thánh Tôn: "Thánh Tôn sao người lại biết hắn là Đinh Liễn?"
Dù biết một người chỉ có thể ăn một viên nhưng không chịu nổi người quá nhiều, một nghìn viên nghe tưởng là nhiều nhưng cộng tất cả tông thất, văn võ bá quan người nhà của họ thì chả thấm vào đâu.
Chính là do các ngươi không biết cố gắng, yếu đuối vô năng không tự kiểm điểm còn dám mắng ta."
Nhờ Thiên Nhãn báo cho mà chúng ta đã biết phụ vương không thể hoàn thành hoài bảo cả đời của người, lòng cảm tạ của ta với thiên nhãn không thể nào kể hết, việc này cả đời Xương Văn đều khắc ghi trong lòng, nhưng biết là một chuyện giải quyết lại là một chuyện khác. Tất cả thái y trong viện đều đã bắt mạch cho phụ vương nhưng vẫn không tìm ra được chứng bệnh, lời cảnh báo cứ như một cây đao treo ở trên đầu không biết ngày nào hạ xuống làm mọi người lo lắng không thôi.
Được câu trả lời chắc chắn, hai người thầm hạ quyết tâm nhất định phải dành được thứ tự mua hàng, Mị Châu cùng Cảo Nương tuy không nói nhiều nhưng kiên định trong mắt cho thấy các nàng cũng phải được.
Trần Anh Tông: "Đây không phải là..."
Minh Vũ nhìn thanh niên khoảng 18, 19 tuổi, mày rậm mắt to tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Phụ vương còn khoẻ mạnh, sai lầm vẫn chưa xảy ra nhưng nếu không có Thiên Nhãn cảnh báo thì trong tương lai hắn chắc chắn sẽ thành tội đồ. Ngô Xương Ngập muốn làm gì đó để đoái công chuộc tội nên khi nghe có thể mua đồ từ Thiên Nhãn thì sao có thể bỏ qua.
Không phải Trần Anh tông lòng tham mà là tiên đan quá quan trọng với kế hoạch của hắn trong tương lai, ở trong này ai mà không ủ mưu để cải cách chế độ kia chứ.
Những người đến trước như ta đến bây giờ vẫn chưa mua được thì ngươi nghĩ bảo vật của ta ít hơn của ngươi sao?"
Dù mọi người có ẩn ý nào đi nữa thì Ngư Nương Nương cũng chỉ mỉm cười cho qua, không phản bác không đáp lại làm cho bọn hắn bó tay hết cách.
Hợp duyên? Mọi người ở đây mới không tin lời nói vô căn cứ này, chắc chắn là muốn nhìn bọn họ tranh giành với nhau.
Ngô Xương Ngập tức giận đến đỏ mang tai: "Ngươi..."
Ngư Nương Nương mới không thèm cãi cọ với mấy tên đàn ông thối tha này, quay sang nói với Ngô Xương Văn: "Việc của Ngô Vương ngươi đừng lo lắng, đồ của Thiên Nhãn cũng chỉ là những món hàng được phát minh ra ở tương lai mà thôi chứ cũng không phải thần vật lợi hại gì.
Lê Thánh Tôn nhớ đến ánh mắt mong ngóng của Mai Hắc Đế nhịn không được nhắc nhở một câu.
Lê Thánh Tôn không giấu diếm nói: "Ta đoán."
Đối với người có tiên thuật như Ngư Nương Nương những món đồ này không có gì lợi hại nhưng ở thời đại của các nàng chính là thiên kim khó cầu, dù có tiền cũng không mua được.
Lại chỉ vào Đinh Liễn: "Ngươi bị ngai vàng làm cho mờ mắt sát đệ đoạt ngôi đẩy nhà Đinh vào cảnh mất nước, đẩy mẫu hậu vào cảnh một hậu hai vua bị người đời chỉ trích."
Quang Trung Hoàng Đế: "Hửm?"
Đinh Liễn phản bác: "Cái gì phản tặc rõ ràng là do các ngươi không giữ nổi giang sơn loạn lạc khắp nơi bá tánh khổ không chỗ tố, phụ hoàng ta chỉ là vì không đành lòng bá tánh chịu khổ mới đứng ra gánh vác trách nhiệm dọn dẹp loạn thần tặc tử.
Minh Vũ đã hiểu tại sao Lê Thánh Tôn lại nói như thế, đúng là kẻ thù không đội trời chung mà.
Dù không biết công dụng của chúng nhưng hắn sẽ không nghi ngờ đồ của Thiên Nhãn không thể sử dụng, chưa đợi Ngô Xương Ngập nói hết, An Dương Vương đã gầm lên: "Câm miệng, đến lượt ngươi nói hay sao? Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn tranh với bọn ta? Tới trước được trước, muốn mua.. xếp hàng đi, còn bốn năm người nữa mới tới được các ngươi."
Ngô Xuân Ngập dùng đầu gối nghĩ cũng biết những Đế Vương đời sau của Đại Việt dù bảo vật hay tiền tài sẽ không thua gì một hoàng tử như hắn, thậm chí còn hơn.
Ngô Xương Ngập cùng Ngô Xương Văn nghe xong tức giận đồng thanh nói: "Phản tặc."
Đinh Liễn: "Vãn bối Đinh Liễn bái kiến An Dương Vương, Trưng Nữ Vương cùng chư vị đế vương."
Ngô Xương Ngập và Ngô Xương Văn nghe đến tiên đan có thể kéo dài tuổi thọ thì hai mắt sáng lên, đồng thanh hỏi: "Thật sao?"
Những đồ vật mua từ thần sử là bước thứ nhất, tiên đan là bước thứ hai thiếu một thứ cũng không thể.
Ngô Xương Ngập: "Còn có thể mua đồ vật từ Thiên Nhãn nữa sao? Thần sử ta muốn mua, ngươi có bán cái gì ta sẽ mua hết, bao nhiêu ta cũng mua." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đinh Liễn: "Rõ ràng là do ngươi không có bản lĩnh phục chúng tướng sĩ, ngu ngốc vô dụng mới dẫn đến triều đình chính biến, nói phản tặc thì cữu cữu (cậu) ngươi Dương Tam Kha mới chính là phản tặc số một."
Chương 44:
Từ lúc được bước vào lớp học Đế Vương Ngô Xương Ngập đã minh bạch, nếu cầm quân đánh giặc hắn chắc chắn sẽ không đến nỗi nào nhưng nói về quyền mưu chính trị thì lại không đúng tí nào.
Ngư Nương Nương thay đổi dáng ngồi: "Không có gì là do Xương Văn hợp duyên với ta mà thôi."
Lê Thánh Tôn: "Nương Nương không thể nói như vậy, thứ tự trước và sau đều là bằng bản lĩnh của mọi người đâu thể trách ai được."
Nhưng nếu người có thể c·ướp được thứ tự mua hàng thì có thể nhận được tiên đan từ Thần sử.
Đinh Liễn kinh ngạc: "Cái gì? Ta.. ta sát đệ đoạt ngôi, mẫu hậu.. một hậu hai vua."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.