Vạn Đại Việt Song Song
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45:
Hoan Châu, chiếm mảnh đất nàyXây thành đắp lũy dựng xây cơ đồ
Bao phen giặc phải thua to
Xưng là Hắc Đế, chăm lo dân mình
Chân Lạp, Lâm Ấp kết tình
Dùng làm ngoại viện, giặc kinh oai hùm
Lâm trận, giặc thấy là chùn
Tướng đen, sức mạnh kinh hồn là ông
Một vai khôn sánh non sông
Thần hơn sao đọ quỷ đông được nào.( Phạm Thiên Thư).
*Tại Hoan Châu (Nghệ An).
"Báo, Thiên Nhãn xuất hiện."
Mọi người ra sân nhìn lên bầu trời đọc đến bài thơ đang hẹn trên trời đều cùng ồ lên, Thiên Nhãn chẳng lẽ nói về soái trưởng sao?
Không để mọi người đợi lâu, Thiên Nhãn tiếp tục.
"Mai Hắc Đế tên thật Thúc Loan hay Mai Huyền Thành, quê gốc ở Lộc Hà, Hà Tĩnh, sau chuyển ra Nghệ An sinh sống.
Năm mười tuổi mất mẹ, không lâu sau thì bố mất được bạn thân của bố là Đinh Thế nhận nuôi, từ nhỏ đã có sức lực phi thường, văn hay võ giỏi lại có chí lớn.
Ông mở lò luyện võ, lập phường săn chiêu mộ trai tráng trong làng, được Đinh Thế gả con gái là Đinh Ngọc Tô cho, sau này được chức Soái Trưởng của Giao Châu.
Năm 710, Mai Hắc Đế biết được tin tức Công chúa Thái Bình Lý Lệnh Nguyệt và Thái Tử Lý Long Cơ của nhà Đường đấu đến ngươi c·hết ta sống, giảo cho triều đình nhà Đường long trời lở đất, ông biết đây chính là cơ hội của An Nam(thời nhà Tùy đô hộ Giao Châu đã sửa tên thành An Nam phủ).
Ông bắt đầu kết thân với các Hào Kiệt ở các châu như là Phong Châu, Ái Châu, Lục Châu, Diễn Châu, cũng bí mật liên lạc kết minh với Chân Lạp, Lâm Ấp, Kim Lân phất cờ khởi nghĩa.
Năm 713, tại Rú Đụng (Hùng Sơn, Nghệ An) lấy cớ quan đô hộ Quang Sở Khách sưu cao thuế nặng, đàn áp dân An Nam, dưới sự trợ giúp của các hào kiệt Mai Hắc Đế tập hợp hơn 30 vạn quân đánh vào thành Tống Bình (Hà Nội).
Quang Sở Khách cùng binh lính (lúc đó quân của Mai Hắc Đế chỉ hơn 10 vạn) do nhiều năm sống trong vàng son không huấn luyện binh lính nên dễ dàng b·ị đ·ánh bại, Quang Sở Khách cùng thân tính bỏ thành chạy về nước.
Nhân cơ hội đó, Mai Hắc Đế bắt đầu đánh chiếm các huyện lân cận, An Nam phủ bao gồm 29 châu, 59 huyện đều được chia đều cho hào kiệt có công quản lý.
Mai Hắc Đế dẫn quân về lại Hoan Châu đắp thành Vạn An (Nam Đàn) tự xưng vua lấy hiệu Mai Hắc Đế (do ông mệnh Thủy, thủy lại là màu đen nên lấy niên hiệu là Hắc Đế).
Mai Hắc Đế lên ngôi 10 năm kết minh với Chân Lạp, Lâm Ấp, Kim Lân mười năm, ông chủ trương mở rộng đất nước về phía Nam và Tây Nam để thuận tiện cho việc giao thương giữa ba nước, nhưng việc quản lý không thống nhất, không quy về một triều đình của An Nam trở thành quả bom nổ chậm.
Năm 722 (năm Nhâm Tuất) năm Khai Nguyên thứ 10, sau khi tình hình chính trị của nhà Đường được ổn định, Lý Long cơ sai hoạn quan là tướng Dương Tư Húc và Quang Sở Khách dẫn theo 10 vạn quân sang đàn áp. Quan quân nhà Đường tiến theo đường bờ biển Đông Bắc( theo đường cũ của Mã Viện mà đánh) và t·ấn c·ông thành Tống Bình. Sau nhiều trận đánh khốc liệt từ lưu vực sông Hồng đến lưu vực sông Lam, cuối cùng Mai Hắc Đế thất trận, thành Vạn An thất thủ, nghĩa quân tan vỡ. Không đương nổi đội quân xâm lược, Mai Hắc Đế phải rút vào rừng, sau bị ốm rồi mất.
Mai Thúc Huy kế thừa ngôi vua lấy hiệu Mai Thiếu Đế tiếp tục chống cự nhà đường đến năm Khai Nguyên thứ 11 thì thất bại."
Mai Hắc Đế: "10 năm, ta chỉ có 10 năm thôi sao?"
Phòng Hậu: "Soái Trưởng, Thiên Nhãn xuất hiện chắc có chuyển cơ."
Tiết Anh: "Soái Trưởng, cái sai chưa đúc thành chúng ta có thể rút kinh nghiệm."
Hoắc Đan: "Lần này Thiên Nhãn không kể chi tiết về trận đánh, Thiên Nhãn có thương thì thương cho chót ngài nói thẳng chúng ta sai ở đâu luôn đi."
Tùng Thụ: "Nếu có thể xin ngài kể chi tiết cũng như nhược điểm của Dương Tư Húc, như vậy chúng ta có thể dễ dàng chiến thắng."
Ngư Nương Nương, An Dương Vương, Lê Thánh Tôn cùng nở một nụ cười lạnh.
Trần Anh Tông: "Ha, còn dám hỏi chúng ta, đúng là không s·ợ c·hết mà."
Ngư Nương Nương: "Việc gì cũng phải có chuyên nghiệp, chửi người là việc chuyên nghiệp nhất của ta, để ta."
Trưng Nữ Vương: "Không, lần này để ta. Nếu nói về kinh nghiệm đánh trận với Mã Viện thì ta mới thích hợp."
Quang Trung Hoàng Đế: "Sao có cảm giác càng ngày bọn họ càng không sợ Thiên Nhãn, như là càng ỷ lại thì phải."
Lý Thái Tổ: "Ngươi có thể bỏ nghi ngờ mà thay vào bằng chắc chắn, bọn họ đang ỷ lại Thiên Nhãn."
Hưng Đạo Đại Vương: "Đúng là thói đời, đúng là thói đời mà. Ngư nương nương người cứ tận tình mà dạy dỗ, nếu có thiếu chi tiết nào thì chúng ta sẽ bổ sung."
Trưng Nữ Vương: "Mai Hắc Đế, chỉ số thông minh của ngươi bị thay thế bằng cơ bắp hết rồi sao? Ngươi có thể đánh chiếm Tống Bình tại sao lại không đóng đô tại đó mà lại chọn về Vạn An? Năm xưa Trưng Nữ Vương bị Mã Viện đánh bại tại sao ngươi lại không cho người canh giữ cửa biển, tại sao không phá hủy con đường đó? Ngươi có 10 năm thời gian để chuẩn bị phản công, ngươi có thể tập hợp được 30 vạn đại quân nhưng lại để thua một tên hoạn quan chỉ có 10 vạn đại quân?
Các ngươi còn dám hỏi điểm yếu, không tự mình xem xét lại còn dám hỏi mặt của các ngươi để đâu?"
Mai Hắc Đế trầm ngâm Tại sao trong tương lai mình lại chọn Vạn An mà bỏ qua Tống Bình, suy nghĩ hồi lâu Mai Hắc Đế trả lời: "Cái này Vạn An cách xa cửa biển có thể bảo tồn lực."
Trưng Nữ Vương: "Sao ngươi không suy nghĩ đến việc từ Vạn An kéo quân ra Tống Bình sẽ mất rất nhiều thời gian hơn nữa binh lính di chuyển đường dài không những hao tốn quân lương còn làm cho đại quân mệt mỏi, mất sức chiến đấu?"
Mai Hắc Đế: "Là do ta chủ quan có thể lúc đó ta ỷ vào đại quân ở các châu, huyện lân cận Tống Bình, cũng nghĩ bọn họ sẽ nghe theo chỉ huy của ta cùng ta đồng tâm hiệp lực mà chống giặc."
Trần Anh Tông: "Rốt cuộc là ngài nghĩ như thế nào mà lại phân quyền quản lý cho các hào kiệt, chỉ thiếu chiếu chỉ phong phiên vương cho bọn họ mà thôi.
Người khác là muốn thâu gom quyền bính ngài lại làm ngược lại. Đầu óc lúc đó đi đâu rồi?"
Ngư Nương Nương: "Điều này còn phải hỏi nữa sao? Là vì danh tiếng sợ người đời chửi bới được chim bẻ ná, được cá quên nơm chứ sao?
Các ngươi xem, rõ ràng là tập hợp được 30 vạn đại quân nhưng khi t·ấn c·ông Tống Bình chỉ có 10 vạn, sau lại Dương Tư Húc chỉ dùng 10 vạn mà đánh bại được đại quân, thì các ngươi nghĩ lúc đó đại quân của Mai Hắc Đế được bao nhiêu?
Binh Pháp có câu tránh vết xe đổ của người đi trước nhưng ta thấy trong đầu Mai Hắc Đế ngươi có được mấy chữ? Học được mấy câu? Nhớ được mấy lời? Rút kinh nghiệm? Kinh nghiệm đi trước của An Dương Vương của Trưng Nữ Vương, của Lý Nam Đế, của Triệu Việt Vương còn thiếu sao?
Ngươi xưng đế 10 năm Rốt cuộc là làm được gì? Còn nữa kết minh với các nước lâng bang tránh việc hoàng tước (chim sẻ) phía sau là chuyện tốt nhưng cũng chỉ là kết minh khi cùng chung lợi ích, cùng chung kẻ địch.
Đến cuối cùng cũng phải tự dựa bản thân, người có 10 năm chuẩn bị nhưng lại không biết nắm bắt thời cơ, sự nhạy bén của ngươi bị ngôi vị hoàng đế che mắt rồi sao?"
Ngư Nương Nương hận không thể tát cho Mai Hắc Đế tỉnh, nếu Mai Hắc Đế đang đứng trước mặt bà chắc chắn sẽ bị bà lắc cho tỉnh táo, Lê Thánh Tôn cảm giác nương nương vẫn còn nhẹ nhàng chán.
Một đống điểm yếu không diệt ngươi thì diệt ai? Theo tìm hiểu của Ngô Sĩ Liên thì Mai Hắc Đế chưa chiếm được 29 Châu 59 huyện của An Nam phủ khi xưa chứ đừng nói là đánh chiếm toàn bộ 32 Châu Như Dương Tư Húc nói, thậm chí còn có người nghi ngờ Dương Tư Húc cùng Quang Sở Khách vì đường xá xa xôi nên giả dối tình báo trình lên Lý Long Cơ để lập công lớn.
Trần Anh Tông cũng nhớ đến việc giả dối tấu chương của phiêu kỵ tướng quân Dương Tư Húc, lòng thầm nghĩ muốn chứng minh Mai Hắc Đế đúng hay sai chỉ cần du lịch vào cung vua của Chân Lạp một lần là biết.
Ừ, quyết định vậy đi. Lần sau, có thể đổi địa điểm vi hành rồi.
Lý Thái Tổ: "Thời vậy, mệnh cũng vậy không trách được.
Mai Hắc Đế không thể ngủ quên trong chiến thắng, tự kêu tự mãn là mồ chôn anh hùng."
Hưng Đạo Đại Vương: "Có mệnh làm vua có số làm tướng nhưng đầu óc lại bỏ quên trên lưng ngựa, trách ai?"
Quang Trung Hoàng Đế: "Giặc là phải đánh, không những đánh còn phải phòng, có sức, có đầu óc, biết nắm bắt cơ hội nhưng không có ánh mắt.
Một khi là vua phải nhìn được cái ở xa mà không phải chôn chân, gục đầu tại một chỗ.
Một khi đã ngồi lên vị trí đó thì lý trí luôn là trên hết có thể đánh bại được lý trí chỉ có tuổi già, bệnh tật mà không phải là cảm xúc nhất thời.
Ngươi nên nhớ trên vai người là giang sơn xã tắc là hàng vạn tánh mạng bá tánh, Mai Hắc Đế người là một kiêu hùng nhưng cũng vì tính tự đại của mình mà thất bại."
An Dương Vương: "Các ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Nho giáo không phải cũng có thuật Đế Vương sao? Chẳng lẽ không có ai học được sao? Binh pháp không chỉ có 36 kế mà còn có một câu nhổ cỏ tận gốc chẳng lẽ không biết sao? Một người, hai người thì không nói đằng này trong 1000 năm khởi nghĩa đều thả chạy quan đô hộ để cho bọn họ có cơ hội, ta không biết nên nói các ngươi như thế nào? Vô dụng, đúng là vô dụng. Các ngươi nếu không thể giữ vững giang sơn Đại Việt thì đừng tự nhận mình là con cháu Vua Hùng vua Thục, các ngươi không biết xấu hổ nhưng ta cũng sợ mất mặt."
Ngư nương nương: "Nói người khác mà không xem lại mình, nếu không phải tính ích kỷ,tự kiêu, tự đại, ỷ lại của ngươi thì Âu Việt sẽ mất nước sao? Ta thấy chính ngươi cũng không học được mấy chữ từ Binh Pháp."
An Dương Vương cười lạnh: "Đúng là ta, nhưng cũng không tự nhìn lại bản thân mình xem là thứ gì?"
Ngư Nương Nương: "Lão Thục ngươi muốn c·hết đúng không? Đợi bà đây tu luyện đến Tiên Thiên xé được càn khôn, bà sẽ cho ngươi biết tay."
An Dương Vương nhếch mép: "Ta ngồi đây đợi ngươi, Tiên Thiên chỉ bằng ngươi."
Ngư Nương Nương chỉ vào mặt An Dương Vương: "Ngươi, chờ đó."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.