Vạn Giới Tai Ương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Bắt Đầu Hành Trình
Hai người thấy vậy thầm thở phào, đưa mắt nhìn nhau rồi cũng gật đầu, Trần Thanh Phong cũng không còn sợ hãi, cầm lấy cành cây ném mạnh, cành cây như có ma lực chạm ào linh hồn như chùy đập vào đá, linh hồn kia rít lên một tiếng liền bị đụng bay đi, cành cây rơi xuống đất, đám còn lại như dã thú gặp lửa rồi rít lui ra xa, chừa ra một khỏang trống ngay giữa bầy linh hồn đông đúc
"Ăn đi". (đọc tại Qidian-VP.com)
"May mà có chú Tào có năng lực biến hóa hai tay thành vuốt chuột chũi đào được hố này chúng ta mới may mắn thoát một kiếp".
"Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, em đi hết nổi rồi"
"Hy vọng là thế, mong màn đêm này sẽ nhanh kết thúc".
Màu xanh chắn trước tầm mắt hắn, Trần Hải ngẩng đầu lên vừa vặn bắt gặp nụ cười của đối phương, không tiện từ chối thịnh tình, vả lại dù sao thể nào cũng phải ăn, Trần Hải cắn răng tiếp nhận trái cây kỳ lạ kia, cảm giác nhiệt lưu từ bàn tay truyền đến, cảm nhận rung động trong lòng bàn tay, hắn cố nén xung động muốn ném đi, cắn răng cho vào miệng cắn một cái.
Bàn tay bị nắm chặt đến đau nhói, Trần Hải vừa cười vừa cố rút bàn tay ra, hắn vội chuyển chủ đề.
"Chỉ có thể như thế"
"Được cứ giao cho anh, mấy món đồ trong phòng cũng là anh làm ra, chuyện này anh rất có tay nghề"
Cành khô rơi rụng dưới đất rất nhiều, thu thập lại có thể chế tác không khó, cộng thêm tay nghề Trần Thanh Phong rất tốt, hắn lôi từ trong người ra một thanh dao quân dụng, lưỡi dao sắc bén qua lại trên thân gỗ vô cùng điêu luyện, Trần Hải thấy vậy cũng ngồi xuống hỗ trợ, rất nhanh dưới sự phối hợp của hai người, hai bộ giáp gỗ đơn sơ đã hình thành, nói là giáp còn không bằng là các mảnh ghép nối với nhau chỉ che khuất các bộ vị quan trọng.
Lời nói như dao đâm vào tâm khảm ba người còn lại, bọn họ rầu rĩ không vui, rồi một người chợt lấy làm may mắn nói.
Nói là làm, hắn cầm lấy cành cây trong tay Trần Hải, hai người rón rén bước qua cửa, vốn là lỗ hổng chỉ có một tấm màn che, nhấc lên màn ngăn, hắn cùng Trần Hải hai người di chuyển chậm rãi, lũ linh hồn vẫn như cũ du đãng cách gốc cây một đoạn, chúng như có cảm giác thấy khí tức người sống liền đổi hướng bay về bên này, hai mắt trắng dã vô thần dọa người, chúng bước bay cách gốc cây tầm chục mét chợt dừng lại, trên mặt lộ vẻ thống khổ, muốn bước tiếp lại không dám cứ thể bay qua lại tại chỗ mà không tiến thêm một tất nào nữa.
"Chúng ta có thể thử ném cành cây này vào chúng nó, nếu thật thân cây này có vấn đề ắt sẽ có đáp án"
Trần Thanh Phong có chút lưu luyến nhìn chốn cũ đã ở bấy lâu nay, xong lại dứt khoát quay người khoát lên ba lô cùng Trần Hải bước từng bước rời xa gốc cổ thụ, tuy đã thử nghiệm qua nhưng khi tới gần những linh hồn này hai người đều có cảm giác khẩn trương, mãi đến khi nhìn thấy lũ chúng nó rối rít chạy trốn khỏi bọn họ, hai người mới thở phào nhẹ nhỏm.
"Đành đánh cuộc thôi, cùng lắm không được chúng ta quay về, lần tới anh chế tạo hẳn một chiếc xe chứa thực phẩm, dù sao thứ quả này cũng không hư thối"
Chương 11
"Đúng rồi"
Trần Hải mệt mỏi ngã ngồi trên mặt đất, bất đắc dĩ Trần thanh Phong phải dừng lại, trêu ghẹo hắn
"Có lý"
Trần Thanh Phong nghe vậy hai mắt lóe sáng gật đầu
"May, may mắn thôi anh"
Mắt nhìn đám linh hồn bên ngoài, Trần Hải nhíu mày suy tư, hắn luôn cảm giác có gi đó không đúng, rồi bỗng nhiên hai mắt hắn sáng lên, võ đùi một cái.
Chương 11: Bắt Đầu Hành Trình
"Tuy có thể đào một lỗ nhỏ thông khí nhưng chúng ta không thể cứ ở đây mãi, thực phẩm cũng dần cạn kiệt rồi". (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lúc chúng ta vào là ban ngày không xuất hiện bọn chúng, đến khi cái sinh vật khổng lồ trên bầu trời che khuất mặt trời chúng mới xuất hiện, vậy chỉ cần chờ đến khi sinh vật kia đi, mặt trời lại chiếu xuống chúng sẽ tự động biến mất thôi"
"Có anh thì có".
****
"Chúng ta cũng cần cẩn thận, đồ ăn mang theo chỉ đủ cho 1 tuần, nếu còn chưa tới vết nứt liền sẽ nguy hiểm"
"Câu còn trẻ mà đã yếu như vậy rồi, có phải có bệnh kín nào khó nói không".
"Chúng ta phải mau chóng làm ra một bộ giáp hoặc công sự che chắn bằng loại gỗ này "
Cảm giác sảng khoái lan khắp toàn thân hoàn toàn lấn át tiếng kêu thảm của thứ trái cây quái dị, Trần Hải lại tiếp tục đưa đến bên miệng một hớp nuốt trọn toàn bộ, hắn còn có chút thèm thuồng liếm mép vét hết dịch xạnh vào miệng. Vốn còn cảm thấy quả này quái lạ nhưng về mỹ vị thật không thể chê, Trần Hải cảm thấy phải ăn món này lâu dài cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận.
Trần Thanh Phong b·ị đ·ánh thúc có chút tức giận, nghe vậy sực tỉnh, mở to hai mắt
"Theo em suy đoán, một là khu đất này có vấn đề còn không chính là do cây này có vấn đề"
"Đúng vậy, sao anh lại không nghĩ tới nhỉ, vậy chẳng lẽ"
Đám người nhìn nhau lấy lại tinh thần, ngay cả lão Tào gương mặt cũng giãn ra.
Trần Hải vội vàng tìm tới Trần Thanh Phong đang nằm trên giường, đánh thức hắn dậy.
"Xuất phát thôi".
"Anh Thanh Phong, anh không cảm thấy kỳ quái vì sao lũ linh hồn không lại gần cây này hay không ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chúng là thứ quái dị gì vậy, đột nhiên từ lòng đất chiu ra rồi t·ấn c·ông chúng ta"
Nói rồi hắn lấy ra một đoạn cành cây vừa nhặt từ bên ngoài đưa ra
"Tốt, có thể thử, nếu không thành công cũng không mất gì"
Trần Hải không giấu được sự vui vẻ, Trần Thanh Phong không nói chuyện ánh mắt nhìn về vết nứt phía xa, không kìm lòng được hai hàng nước mắt chảy xuống, hắn đã chờ thời khác này quá lâu rồi, mừng rỡ quay lại nắm chặt tay Trần Hải.
"Xem ra đã thành công, cuối cùng anh mày cũng có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này"
"Suỵt, nói nhỏ thôi coi chừng chúng nó nghe thấy" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thành công rồi".
Thấy nụ cười không có hảo ý của đối phương, Trần Hải cả giận, nhưng hắn không thể không thừa nhận Trần Thanh Phong thể lực thật tốt, dù lội bộ quãng đường dài như thế mà không đổ một chút mồ hôi, hơi thở vẩn bình ổn, cứ như cơ thể của anh ấy không phải của người sống vậy, vừa nghĩ như vậy hắn thầm giật mình, lắc đầu bác bỏ những suy nghĩ vẩn vơ.
Trần Hải cẩn thận tính toán, ở nơi hoang tàn chi địa này gần như không có gì có thể ăn được, đồ hộp, thịt khô hắn mang theo đã hết sạch, dù không muốn thì trong ba lô hai người đều là thứ trái cây quái dị kia, đây có vẻ là nguồn thực phẩm duy nhất trong vùng đất c·hết này.
Ba người đều đồng loạt quay đầu nhìn về hướng một lão đầu tóc hoa râm lộ vẻ cảm kích, tuy nhiên lúc này mặt lão Tào mặt rất trầm trọng, lão thấp giọng nói.
"Anh đúng là ngu ngốc, cách như vậy mà bao lâu nay không nghĩ ra, may mà nhờ có chú em, chú em đúng là sao chiếu mệnh đời anh"
Nói rồi liền bắt đầu đi thu thập vật liệu, Trần Hải xoay người đưa mắt nhìn cổ thụ vốn tươi xanh giờ đã tan hoang, không còn một chiếc lá, chỉ là một cây khô như đ·ã c·hết với những cành cây dày đặc, có lớn có nhỏ, nhỏ thì như que củi, lớn có thể bằng cả thân người hắn, chúng đan xen lẫn nhau tạo thành một tấm lưới rộng cả mấy mét, mang lại cảm giác an toàn chưa từng có cho Trần Hải. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người dần đi xa, nơi đi qua đám linh hồn đều né tránh, cuộc hành trình bước đầu vô cùng thuận lợi, nhưng không phải ai cũng thuận lợi như Trần Hải, ở một nơi nào đó trên vùng đất này, bên trong một chiếc hố đào sâu vào lòng đất có bốn bóng người nằm co ro với nhau
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.