Vạn Giới Tai Ương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Thiếu Nữ Thần Bí
Sau hành trình dài ngày tốn hết phân nửa khẩu phần lương thực, hai người đã bị cản lại bởi một dãy núi khổng lồ cao chót vót mất hút vào trong bóng đen vô tân, nhìn sang trái phải đều không rõ điểm cuối, nhưng dù thế trong lòng hai người đều không lo lắng, bọn họ đều biết dãy núi này tuy không biết cao bao nhiêu nhưng lại không phải là kéo dài vô tận, từ đằng xa họ đã có thể trông thấy nó chỉ ngự trên một phiến đất kéo dài cố định, hai người dọc theo núi đá bước đi rất nhanh đã nhìn thấy điểm kết thúc.
"có thứ gì đó đang đến đây".
Nghe vậy Trần Hải bị dọa sơ không còn dám đi lung tung, thành thật theo sau Trần Thanh Phong bước trên lộ trình định sẵn, nhìn vết nứt ngày càng lớn trước mặt, lòng bất giác an tĩnh hơn không ít. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sinh vật kỳ dị mang theo uy áp cực lớn khiến lòng Trần Hải sinh ra sợ hãi khôn cùng, bước chân nặng như đeo chì, bản năng muốn chạy trốn lại không bước nổi một bước, ngược lại với hắn Trần Thanh Phong có vẻ bình tĩnh hơn, hắn đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng với Trần Hải, cả hai cứ thể đứng bất động nhìn sinh vật kia đang lại gần.
"Ca cac muốn qua sông sao ?"
"Không rõ nữa, có thể là đây là chân của loài sinh vật đang che khuất mặt trời cũng không chừng"
"Chúng ta đi tiếp đi".
Đụng phải một bài toán khó giải, hai người đều bất lực nhìn nhau, Trần Hải thử đề nghị.
"Đằng kia có con sông, thật là kỳ lạ"
"Ca ca, huynh không vui sao, không thích nhà của Tư Tư sao".
Giọng nói thiếu nữ như muốn khóc lọt vào tai hắn, Trần Hải miệng méo xẹo nhìn gương mặt cười quỷ dị kề bên, nở nụ cười như muốn khóc.
"Làm sao qua đây". (đọc tại Qidian-VP.com)
***
Hai người đang đi trên mặt đất bỗng truyền đến rung động dữ đội, Trần Hải theo bản năng nằm sấp xuống hô to.
Đúng lúc hai người chưa biết phải làm sao thì từ mặt sông lại có giọng nói vang lên, giọng nói nhân loại nữ nhân trẻ tuổi trong trẻo như chim hoàng anh, hai người đồng loạt nhìn sang, không biết từ lúc nào trên mặt sông có một bóng người thiếu nữ toàn bộ đều từ nước sông tạo thành, ngũ quan không thấy rõ nhưng hẳn là nữ nhân xinh đẹp, nàng ta túm lấy mép váy làm dáng điệu cúi chào.
Bước xa khỏi bàn chân của sinh vật không biết, bọn họ lại đụng phải một con sông kỳ quái, sông ở đây đậm đặc như thủy ngân, lóng lánh phát ra ánh sáng bạc, quanh sông không có linh hồn nào du đẵng, sông nằm cắt ngang phiến đại địa, chặn cả lối đi của hai người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Thanh Phong cũng có chút động tâm, sông này không biết kéo dài bao nhiêu cây số, nếu đi đường vòng không biết tốn bao lâu mà thức ăn trong ba lô bọn họ đã ít đi rất nhiều, cuối cùng hắn cũng quyết định thử nhưng phải kiểm tra trước xem sao. Nói rồi bước lại gần dòng sông, đưa dao từ trong người cắt vài giọt máu thả xuống sông, máu vừa chạm mặt sông liền sôi trào phút chốc liền bị nuốt chửng bao quát cả vụn thịt lẫn trong đó. Trần Hải bước tới thấy thế mặt cắt không còn giọt máu.
Chương 12: Thiếu Nữ Thần Bí
"Thích, anh thích lắm, cung điện của em là đẹp nhất anh từng thấy đó".
"Nói không chừng sống này chỉ nguy hiểm đối với mấy cái linh hồn kia, chúng ta là người sống nói không chừng có thể bơi qua"
Trần Thanh Phong cũng nằm xấp xuống, áp tai xuống mặt đất lắng nghe, hai mắt hắn nhíu lại, khó có thể tin nói.
"Như vậy đi" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nó, nó đi qua rồi"
Trần Hải chợt nhớ lại khi bóng đen kéo đến, dường như nó là cái bóng của một con vật nào đó, chỉ vì nó quá lớn so với ta nên không cách nào hình dung ra tổng thể hình dáng của sinh vật này, nhưng có thể xác định không có loài vật nào trên trái đất có thể có kích thướt lớn như vậy.
"Nhanh như vậy".
Nó đến ngày càng gần thân hình khổng lồ như ngọn núi nhỏ, đôi mắt dường như bị mù mà bịt một tấm vải lanh cũ kỹ, hai mũi hít hà thở ra khí nóng rực, chiếc hàm đóng mở lộ ra dãy răng nanh sắc bén, đôi khi nó sẽ dùng tay dài ngoàn nghèo của mình vơ lấy đám linh hồn bên dưới cho vào miệng nhai ngấu nghiến, nhìn đám linh hồn đáng thương vùng vẫy trong biển răng nanh lên xuống như thủy triều làm lòng Trần Hải bất giác ớn lạnh.
"Nếu không vào chắc chắn phải c·hết ở đây".
"Hi hi, ca ca không muốn vào sao".
Hai người sau đó tiếp tục lên đường, lúc đi ngang qua những hố lửa màu xanh lá đang cháy chập chờn, Trần Hải ngạc nhiên phát hiện ra hắn lại không có cảm giác nóng bức gì, đang tính lại gần quan sát thì bất ngờ có bàn tay ngăn lại.
Dường như không hứng thú với sinh vật sống, thứ này bước từng bước chậm rãi đi ngang qua mà không hề đế ý hai sinh vật bé nhỏ dưới chân mình, nhìn bóng dáng khổng lồ kia biến mất trong tầm nhìn Trần Hải vẫn còn chưa thể bình tĩnh, cảm giác sống sót sau t·ai n·ạn làm hắn mềm nhũn hai chân phải nhờ Trần Thanh phong bên cạch đỡ lấy mới không ngã ngồi ra đất.
"Sông này thế mà như axit có khả năng ăn mòn cực mạnh, chúng ta chẳng lẽ phải đi đường vòng"
"Đừng lại gần, nếu anh đoán không sai những đám lửa này có khả năng thiêu đốt hồn phách"
"Không thể tin được ở đây lại có núi đá".
"Động đất sao".
Thiếu nữ ra tư thế mời, thềm bờ sông tự động xắp xếp thành từng bậc thang chỉnh tề dẫn xuống thông đạo thẳng tắp, hai người bất đắc dĩ đành bước xuống, Trần Hải vừa đi vừa đưa mắt nhìn hai bên, hai bên tường cao bằng nước sóng sánh đôi lúc sẽ có một gương mặt quỷ dị hiện ra, có khi cười, có khi lại khóc, có già, có trẻ đủ mọi thể loại, có khi là nhân loại, cũng có của các sinh vật không biết tên, Trần Hải vừa đi mà chân run rẩy, nhìn thiếu nữ bên cạnh như nhìn ác ma, nhìn cổng cung hoa lệ như thấy lối vào địa ngục.
Thiếu nữ không biết từ bao giờ đã đến bên mép sông nhìn hai người mỉm cười, nụ cười quỷ dị làm cả hai nổi da gà, trong đầu cùng xuất hiện một suy nghĩ.
Vùng đất này không phải toàn là linh hồn thôi sao, làm sao có thể tồn tại thứ di chuyển trên mặt đất lại còn có thể tạo thành động tĩnh lớn như vậy được, Trần Thanh Phong bỗng đứng dậy mắt nhìn xa xa ngưng trọng nói.
"Chờ chút phía xa hình như có gì đó". (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nó tới rồi".
Thiếu nữ nói xong khẽ phất tay, mặt sông đang yên ắng bỗng xáo động, bọt nước nổi lên khắp phía rồi dưới ánh mắt không tưởng của hai người bắt đầu chia làm hai để lộ ra lòng sông không sâu lắm, hình thành nên một thông đạo rộng rãi mà cuối thông đạo là một tòa cung điện tú mỹ thuần một màu trắng như tuyết, trước cửa cung điện có một hàng dài hộ vệ cũng từ nước sông tạo nên, khôi giáp, trường thương vô cùng khí thế.
"Tiểu muội là thần cai quản sông này, lâu lắm rồi mới có người sống tiến tới, ca ca nếu không có gì gấp có thể đến tư dinh ta ngồi chơi"
Thời gian để hai người phản ứng cũng không có mà cho dù muốn khắp mặt đất trống trải, ngay cả ngọn cây, tảng đá cũng không có thì còn gì có nơi ẩn nấp. Khôn để hai người chờ lâu, một bóng đen khổng lồ xuất hiện, một sinh vật dạng người mặc áo trùm màu tro, tay cầm một chiếc đèn lồng cũ kỹ đi tới, nó đi rất chậm với từng bước chân nặng nề giậm trên mặt đất có thể tạo thành san chấn dữ dội, mỗi một bước chân có thể giậm ra hố to, linh hồn xung quanh lôi kéo nhau tránh xa nó, đôi khi có vài tên xui xẻo bị giậm cho hồn phi phách tán, ngọn đèn dầu trên tay nó cũng không phải phàm vật, theo cơ thể không lồ di chuyển ngọn đèn lắc lư bắn ra từng đốm hỏa diễm khổng lồ, lửa rơi xuống thiêu đốt đại địa, đốt cho linh hồn xung quanh kêu gào đau đớn.
"Anh Thanh Phong, anh có để ý, từ phần này trở đi chất liệu trông giống như móng vuốt của một loài sinh vật hơn là núi đá như phần trước"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.