Vạn Giới Tai Ương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Dị Biến
Cặp mắt trên bầu trời cuối cùng cũng lộ vẻ giận dữ, từ xanh chuyển sang đỏ, bóng đen như đang bay lên, từ phía đường chân trời dần có ánh sáng chiếu xuống, lũ linh hồn như chưa kịp thích ứng rồi rít gào rủ nhau trốn xuống mặt đất.
Một thanh âm phảng phất từ hư không phát ra, âm thanh phiêu miểu huyền diệu, sóng âm vốn đang tấn công hai người như bị cộng hưởng hoàn toàn tan biến, ngược lại từ hướng Trần Hải một luồng khí vô hình như gợn sóng lăn tăn trong không gian, gợn sóng đi tới đâu vòi bạch tuộc liền tan vỡ thành vô số mảnh, dù thần trí không tỉnh táo bạch tuộc kia lúc này cũng từ bản năng sinh ra sợ hãi, nó vứt hết đồ ăn trong tay điên cuồng chạy trốn nhưng cửa đã đóng, làm gì còn đường.
Kiếm sau khi thôn phệ trái cây liền phát ra ánh sáng xanh nhu hòa, Trần Hải vốn còn muốn quan sát thêm bất ngờ bên cạnh hắn có một cái vòi vươn tới, ý đồ nhắm ngay ba lô của hắn, may mắn Trần Hải vốn cảnh giác, nắm lấy ba lô lăn người hai vòng trên sàn mới tránh được.
"Nó làm sao thế, bọn chúng vốn không quan tâm chúng ta sao lại tấn công"
"Không phá cửa được, để em đi xem có lối nào khác không"
Không biết lúc nào Trần Hải đã xuất hiện trước mặt thiếu nữ, mũi kiếm đã chỉ ngay trước mặt nàng, thiếu nữ ánh mắt luôn ung dung cuối cùng cũng lộ vẻ hoảng sợ, thân hình lập tức hóa thành nước tan biến, chỗ nàng đứng gồm cả chính điện phía sau, theo một hồi kịch liệt rung động liền tan vỡ thành trăm ngàn mảnh bắn phá ra xa, bên ngoài thông đạo với hai bức tường nước cũng bị lực xung kích khủng khiếp bắn tan nát, nước cùng đất hòa cùng một chỗ bắn phá mà ra, dư lực vẫn còn đánh thành một hố rộng dài cả ngàn mét đến khi chạm đến chân của sinh vật bí ẩn mới dừng lại, cho dù như thế vẫn như cũ đục ra một khe rãnh cả ngàn mét trên móng vuốt của nó.
"Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây".
"Hai vị dừng tay, có gì từ từ rồi nói, thân già này không chịu nổi hai vị dày vò đâu".
"Uy, đây là gì a, ca ca thật lợi hại nha"
"Chuyện này không dễ". (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bịt tai lại".
Trần Thanh Phong lấy ra dao quân dụng chật vật ngăn đón một chiếc vòi đánh tới, âm thanh xé gió cùng lực đạo kinh khủng đánh cho hắn bay ngược ra sau, Trần Thanh Phong đầy mặt khó hiểu, tuy trong phòng này có không ít người, chủng tộc nào cũng có không chỉ riêng gì nhân loại, nhưng từ trước tới giờ chỉ như kẻ điên mải lo ăn uống, cho dù có cướp đồ ăn trong tay, bọn họ cũng chỉ cười hắc hắc sau đó với lấy món khác trên bàn, không biết Trần Hải chọc gì tên này để hắn tấn công hai người.
"Đây là".
Chân chim như tòa núi không lồ tích tắt liền sụp đổ, máu đỏ như biển lớn ồ ạt tuôn chảy nhấn chìm toàn bộ đại địa, vô số linh hồn đáng thương còn chưa kịp hiểu gì đã bị chìm ngập, vùng vẫy trong biển nước rên la thảm thiết.
"Chỉ là một con quỷ hồn cũng dám phách lối trước mặt ta"
Trần Hải bất đắc dĩ nói, nghe vậy Trần Thanh Phong sực tỉnh, bọn này đói đến điên rồi, thấy đồ ăn là lao tới, hắn tức giận hét lên. dao trong tay chém đứt phăng một đoạn vòi rơi xuống mặt đất, nó nằm trên sàn vẫn không ngừng vung vẩy, Bạch tuộc kia thấy vòi của mình bị chặt càng phẫn nộ, nó tức giận gầm lên một tiếng, há mồm hô to, trong miệng đầy răng nanh sắc bén, theo tiếng nó gầm gú, một luồng sóng âm khuất tán khắp phòng kèm theo còn có không ít vụn đồ ăn bay tứ tán.
"Cút".
"Trò trẻ con".
Chương 14: Dị Biến (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên ngoài Trần Thanh Phong vẻ mặt hoảng hốt hô to, mắt thấy bốn chiếc vòi nhắm ngay Trần Hải đâm tới, trên vòi gai nhọn li ti ẩn hiện tràn đầy sát khí.
Trần Thanh Phong nghe có động tĩnh liền chạy tới, đỡ Trần Hải từ dưới đất lên, hai người ánh mắt nhìn về phía trước, một sinh vật giống bạch tuộc nhưng khoác lên giáp sắt, nó có tới tám cái vòi, hơn phân nửa trong số đó đều nắm lấy đồ ăn, ngoài phần vòi dùng để di chuyển các vòi còn lại đều đánh tới hai người Trần Hải, một vòi nhanh nhất trong đó đặc biệt nhắm về phía ba lô trên tay hắn.
"Có chuyện gì vậy"
"Nó là nhắm đến trái cây trong túi em" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Hải lại gần quan sát cửa vào, cửa này không biết từ chất liệu gì, nhìn qua giống sắt thép nhưng lạnh như băng, bề mặt nhẵn nhụi không trang trí gì cầu kỳ, ngay cả tay nắm của cũng không thấy chỉ có hai miếng kim loại được đóng trên bản lề thành một cánh cửa đơn giản, Trần Hải thử dùng kiềm chém vài đường, bề mặt chỉ để lại hai ba vết sướt rất mỏng, căng bản không thể dùng cách thông thường thoát ra được. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
Trên bầu trời lúc này có một biển lửa đỏ rực bao phủ cả thiên không đang dần hạ xuống, biển lửa còn cách xa nhưng sóng nhiệt đã đánh xuống nướng chín gần tám phần linh hồn đáng thương chưa kịp trốn. Trần Hải nhếch mép cười gằn:
Cùng lúc đó trên bầu trời, một tròng mắt xanh thẳm như tinh tú đột nhiên xuất hiện, nó nhìn chằm chằm vào không gian bên dưới, vui buồn không lộ, không ai biết nó đang nghĩ gì.
"Phòng tiệc ta chuẩn bị cho ca ca bị phá hủy cả rồi".
Cứ thế gợn sóng lướt đi trong không gian, bất kẻ là đồ vật gì, có là tượng điêu khắc tinh mĩ, bàn ăn hào nhoáng, những sinh vật đang điên cuồng ăn uống, tất cả dưới cơn sóng nhẹ nhàng bị đánh vỡ thành trăm ngàn mảnh, không gian phút chốc ngập tràn trong máu tươi tanh tưởi, có đỏ chót của nhân loại, có xanh đỏ tím vàng đủ kiểu của các sinh vật khác, ngoài Trần Hải chỉ có duy nhất Trần Thanh Phong c·h·ế·t lặng đứng trong góc, hai mắt vô thần nhìn tất cả phát sinh.
Trần Hải cảm giác hai tai đau nhói, tiếng Trần Thanh Phong hoàn toàn bị át trong luồng sóng âm chấn động màn nhĩ.
Trần Hải thoắt ẩn đã hiện ra giữa không trung, người hiên ngang lăng không trên bầu trời, mặt đối mặt nhìn thẳng tròng mắt xanh thẳm kia, kiếm không động tự uy, không gian xung quanh bắt đồng phá liệt, vô số mảnh rơi rụng xuống như mảnh gương vỡ tan nát trong không trung. Hắn cứ thể đứng giữa bầu trời một đường rạch bất ngờ xuất hiện, vết rạch chẻ đôi cả không gian kéo dài cả trăm ngàn dặm không nhìn thấy điểm cuối.
"Tránh mau".
Thiếu nữ tan biến phòng ăn về lại dáng vẻ ban đầu, nhưng người đang ăn vẫn duy trì động tác, Trần Thanh Phong cũng không tiếp tục khuyên can đội trưởng của mình, hắn quay sang nhìn Trần Hải.
Dù trốn tới tận cửa, bạch tuộc cuối cùng vẫn bị gợn sóng đánh nát cơ thể, từng mảnh mịn như bụi rơi lả tả xuống đất, gợn sóng vẫn không dừng lại mãi đến khi đánh đến bốn bức tường cung điện. va chạm tạo âm vang chấn động cả không gian, trên trần có không ít cát bụi rơi xuống, tuy để lại một đạo vết nứt sâu hắm nhưng bốn bức tường cuối cùng cũng chặn được gợn sóng khuếch tán. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cửa từ từ mở ra, thân hình thiếu nữ yêu kiều xuất hiện, nàng hiếu kỳ nhìn quan cảnh khắp phòng, mặt buồn rười rượi nói
Đúng lúc này, cảm giác đau nhói đột ngột tan biến, từ thân kiếm hào quang màu xanh không biết từ lúc nào tràn lên bao phủ hai tai Trần Hải, kèm theo đó một giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên trong đầu hắn.
Đang lúc hắn định huy kiếm, từ không gian có một giọng nói già nua tang thương vọng ra.
Ngay lúc Trần Hải vừa lấy ra trái cây, thanh kiếm để bên người bất chợt rung lên, âm thanh rung động kinh động đến Trần Hải, hắn khó hiểu cầm lên thanh kiếm quan sát, mũi kiếm gần như chạm phải trái cây màu xanh để dưới chân, theo múi kiếm đâm vào, chất lòng màu xanh chảy ra, bị mũi kiếm không ngừng thôn phệ, trái cây xanh tốt phút chốc đã khô héo, cả quá trình này vô cùng an tĩnh, trái cây kia cũng không thét chói tai như thường lệ, cứ bình lặng kết thúc cuộc đời mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chỉ là một con bạch tuộc tinh, chủng loài cấp thấp nhất này mà làm cho ngươi chật vật như thế sao"
"Cút đi, còn chim què kia, có tin ta chặt đứt chân mi không"
Dù biết hi vọng gần như bằng không nhưng hai người cũng phải thử một lần, dạo quanh khắp phòng, lục tung từng ngỏ ngách cũng không tìm ra thứ gì hữu ích, bụng Trần Hải càng đói dữ dội, đồ ăn trên bàn như những cánh tay mỹ nhân đang mời chào hắn, cắn đầu lưỡi đến phun máu làm cho đầu óc tỉnh táo lại một chút, Trần Hải lấy từ ba lô ra trái cây màu xanh biếc, nhìn lại trong túi chỉ còn 2 quả lòng bất an ngày càng lớn, hắn thầm hạ quyết tâm khi không còn thức ăn mà vẫn bị vây trong đây, Trân Hải sẽ tự kết liễu đời mình, hắn không muốn giống những người trong phòng này, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.