Vạn Giới Tai Ương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Bản Chất
Hắn thấy một linh hồn đang tới gần, gương mặt vô hồn, hàm răng sắt nhọn muốn cắn nát cổ họng hắn, rồi hắn thấy mình bay đi, hắn lại tiếp tục đứng dậy nhìn gương mặt thân quen đang mỉm cười với mình, hắn lại chạy, chạy trong tuyệt vọng, bất lực, xung quanh đồng đội ngày một ít đi, đến cuối cùng chỉ còn mình hắn, hắn nhìn thấy một cây to, hắn chạy tới bên dưới gốc cây, nhìn cây già như thể nhìn giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.
Trần Hải cũng đã đoán được ít nhiều, nhìn đám linh hồn đã chui vào trong lòng đất hắn hiếu kỳ hỏi.
"Thì ra là như thế, ngươi vốn là n·gười c·hết, nhờ ăn mộc tâm quả mà có thể tồn tại song song giữa hai giới, thảo nào quy tắc ở đây không có tác dụng với ngươi"
"Thả hắn ra".
"Ta không ă·n c·ắp".
Theo giọng nói hư ảo tan biến, Trần Hải lần nữa lấy lại quyền chủ động, hắn ngạc nhiên nhìn về phía Đông, lại quay sang hướng Bắc ngơ ngẩn.
"Được em nhất định sẽ"
"Ngươi quả là người có duyên với ta, Mộc Tâm quả đã chọn ngươi, nếu không sẽ không vượt qua kết giới mà xuất hiện, là trùng hợp hay đã định trước đây"
"Chạy đi, chạy nhanh đi". (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ dưới đất bất ngờ mọc lên một gốc cây to lớn, Trần Thanh Phong từ đống phế tích trong cung điện bước ra nhìn thấy liền giật mình.
"Tất nhiên rất"
Trần Hải có nhiều hứng thú đánh giá cây già trên mặt đất nhàn nhạt nói
"Nơi này đến tột cùng là nơi nào"
"Anh cũng vừa mới biết, nơi đây là cây địa đàng, là nơi những linh hồn vô danh tìm về, tất cả có 13 tầng, chúng ta đang ở tầng thấp nhất, nếu là tầng 2 sợ rằng đội của anh và em vừa xuất hiện đã bị nuốt chửng rồi".
"Anh xin lỗi, đây mới là hình dáng thật sự của anh".
"Vậy anh còn muốn trở về ..."
"Đánh nhau trên chính cơ thể ông ấy, ông ta còn không cảm nhận được thì thật sự là c·hết thật rồi".
"Chúng, chúng không tiến tới, ta ta sống rồi"
Trần Hải yên tâm, màu xanh lần nữa bao phủ hai mắt hắn, rồi hắn nhìn lên bầu trời, nơi bóng đen khổng lồ đang lơ lửng, miệng khẽ nhếch.
Hắn quay đầu ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhìn đám linh hồn du đãng không dám lại gần, hắn ngẩng đầu nhìn cổ thụ âm u mà mình đang tựa vào, miệng nở nụ cười vui mừng sau khi thoát khỏi chỗ c·hết, còn chưa kịp cười lâu, hắn thấy bụng dưới đau nhói, hai chân dần lạnh như băng, từ phần bụng truyền đến cảm giác đau đớn, hắn không muốn c·hết, hắn quay người vừa vặn bắt gặp thân cây có một lỗ thủng, không chút nghĩ ngợi hắn liền bò vào bên trong.
Nói rồi nhổ một ngụm nước miếng lên thân cây, quay đầu muốn đi:
Một bên mắt Trần Hải màu xanh đã thối lui, hắn lấy lại được một phần quyền tự chủ cắn răng hướng về phái lão cổ thụ quát lớn. Lão cổ thụ vẫn như không nghe thấy nghiền ngẫm đánh giá Trần Thanh Phong, bị cỗ áp lực khổng lộ đè nén cho sợ hãi, Trần Thanh Phong co rút trong đám rễ cây bao quanh, mãi một lúc lâu khi Trần Hải sắp hết kiên nhẫn lão cổ thụ mới ha ha cười lớn.
"Cây cổ thụ này sao lại tới đây được"
Trần Hải nói rồi hắn nhìn về hướng lão cổ thụ, lão ta biết ý nghĩ của hắn cười nói.
Trong giây phút ý thức dần mơ hồ, hắn cảm thấy có ánh sáng phía trên, một chấm xanh dần rõ ràng, hắn cảm thấy có thứ gì đó đập vào trên trán mình, nó vỡ ra rồi, có thứ chất lỏng kỳ quái đang chảy xuôi trên mặt, len lõi qua hai mắt, rồi dọc theo sóng mũi thấm ướt đôi môi khô cằn của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Khoang đã".
"Ta đi ngủ tiếp đây, cố đừng làm phiền ta".
"Lại có chuyện gì". (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Thanh Phong có vẻ đã tiếp nhận sự thật, hắn cảm giác sinh mệnh mình gắn liền với vùng đất này, với gốc cổ thụ sau lưng, một khi rời đi trở về thế giới cũ, có thể hắn sẽ phải c·hết không nghi ngờ. Lão cổ thụ thu lại rễ cây, Trần Thanh Phong sau khi tiếp nhận sự thật dường như cũng mang sức mạnh nào đó, hắn vẫn có thể phiêu phù trong không trung, chậm rãi bay về huớng Trần Hải, từ túi áo lấy ra thanh dao găm đưa cho đối phương
"Dù thế nào anh cũng cứu em nhiều lần, chúng ta vẫn là bạn chứ"
Sau giây lát ngạc nhiên, Trần Hải khả năng tiếp nhận cũng rất nhanh, hắn phục hồi vẻ mặt như thường mỉm cười nói.
"Không cần lo lắng, trong cơ thể hẳn chảy xuôi sức mạnh của ta, về ý nghĩa nào đó hắn như con cháu của ta vậy".
"Cây dao này tặng cho em, nhìn nó liền nghĩ tới anh, nếu có cơ hội tới đây thăm anh"
Có vẻ bị Trần Hải hay đúng hơn là kiếm linh dọa sợ, bóng đen thoáng một cái liền bay đi xa, ba mặt trời trên không trung lần nữa xuất hiện, Trần Hải cười ha hả hai tiếng, tay vuốt một cái không gian chấn động chập chờn, xa xa hai vết nứt khổng lồ lần lượt xuất hiện trong tầm mắt hắn.
"Tuy Thần vật bá đạo nhưng ngươi đã bị tổn hại, nếu không nhờ mộc tâm quả hắn c·ướp trên người ta thì ngươi cũng không tỉnh nổi, chưa kể đến cơ thể chủ nhân ngươi quá yếu đuối, cưỡng chế sử dụng sẽ làm hắn tan xác, ngươi thật sự muốn sao".
Lão cổ thụ hàm hồ tự nói, Trần Thanh Phong cũng tỉnh lại từ cơn mê, hắn nhìn hai tay mình, da thịt dần dần bong tróc, từng chút một cuối cùng chỉ còn một bộ xương khô màu xanh ngọc bích óng ánh, hai mắt cháy lên hai luồng hỏa diễm màu xanh, hắn nhìn Trần Hải, miệng khép mở không phát ra âm thanh nhưng trong đầu Trần Hải tự động có giọng nói vang lên, âm thanh quen thuộc hắn không hề xa lạ.
"Chim thối muốn đánh nữa không chúng ta tìm chỗ khác đánh nhau"
"Anh như vậy sao còn có thể trở về"
"Xì, đúng là cây già, ta ghét nhất là đám cây sống lây năm thành tinh tự cho là mình biết hết chuyện thiên hạ như ngươi".
Chương 15: Bản Chất (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thần vật, đã bao lâu rồi ta chưa nhìn thấy, ngươi hẳn là kiếm linh của món thần vật này".
"Nói cũng phải, thật kỳ quái, vốn không gian sinh trưởng của mộc tâm quả, người sống không cách nào vào được, sao chủ nhân của ngươi có thể lấy nó".
"Ta, ta c·hết rồi"
Trên thân cổ thụ bất ngờ biến hoa ra một gương mặt già nua, nó nhìn Trần Hải tay cầm kiếm, ánh mắt trực chỉ vào thanh kiếm trong tay hắn hoảng hốt đến gương mặt nhăn nhúm vặn vẹo.
"Giao hết số mộc tâm quả ngươi ă·n c·ắp của ta lại đây"
"Nếu anh đoán không sai, một cái là của chú em, cái còn lại là của anh"
"Ngươi đừng phách lối"
"Nếu ta không muốn thì sao"
"Sao lại có hai vết nứt"
Lão cổ thụ vừa dứt lời, một đoạn rễ nhỏ tách ra đâm vào thái dương Trần Thanh Phong, hai mắt hắn trợn to rồi trắng dã, phút chốc tầm nhìn trở nên mơ hồ, một đoạn ký ức vốn vùi sâu trong tâm trí như b·ị đ·ánh thức. Hắn thấy mình đang cùng tiểu đội thám hiểm vùng đất, bầu trời chợt tối đi, từng linh hồn chui ra lên, chúng bắt đầu đuổi theo, hắn thấy mình đang chạy, xung quanh là tiếng kêu gào thảm thiết của nhưng người đồng đội thân thiết.
"Ta không tin, ta còn sống, sao có thể là n·gười c·hết cơ chứ". (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thôi thôi ngươi có điều kiện gì thì nói ra rồi rời khỏi đây đi"
Nghe vậy Trần Thanh Phong ngửa mặt lên trời thở dài.
Không chỉ Trần Thanh Phong mà ngay cả Trần Hải cũng ngẩn người, người anh quen biết bấy lâu nay lại là n·gười c·hết sao, Trần Thanh Phong càng không ngừng lắc đầu.
Lão cổ thụ nhăn mặt nhìn Trần Hải, cả cơ thể bắt đầu bành trướng, phút chốc từ một cây cổ thụ bình thường biến hóa thành gốc thần thụ chọc trời, to lớn hơn cả ngọn núi, rễ cây kéo dài trồi lên mặt đất như vô vàn con rắn uốn lượn kéo dài mấy trăm cây số, cảnh tượng đồ sộ dọa người, Trần Hải phút chốc trở nên thật nhỏ bé, gương mặt thần thụ giờ trở nên vô cùng to lớn, thành khiết như thần linh, nó nhìn xuống nhân loại bé nhỏ bên dưới trầm giọng nói.
Hắn đói, cũng khát lắm, hắn muốn uống, hắn mở miệng để chất lỏng kia tràn vào bên trong, rồi ....
"Để ta giúp ngươi".
Trần Thanh Phong vẫn giữ bộ dáng xương khô từ từ hạ xuống, phương xa cổ thụ đã thu nhỏ lại hình dáng ban đầu, phốc một cái chui xuống mặt đất liền biến mất. Thấy Trần Hải nhìn về hướng đó hắn cười giải thích.
Nói rồi hắn giang hai tay.
Cây già hiện lên vẻ khổ sở, hiển nhiên lão biết thứ này không dể đối phó cuối cùng lui một bước nhường nhịn nói.
Lào thì thào tự nói ánh mặt đảo qua phía dưới đúng lúc nhìn thấy Trần Thanh Phong đang vất vả leo lên một đoạn rễ to như tường thành, ánh mắt lão híp lại rồi như chợt hiểu ra, rễ cây từ thân mọc ra cuốn lấy tên nhân loại nhỏ bé phía dưới treo lên giữa không trung.
"Ông ấy đi ngủ tiếp rồi, nếu không phải em đại chiến cùng con chim kia tràng diện quá lớn cũng sẽ không kinh động đến ông ấy"
"Ngươi cũng có kiến thức đấy".
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.