Vạn Giới Tai Ương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Vô Danh
"Chẳng lẽ ta lại rơi vào một chiều không gian loạn lưu khác".
Trần Hải tỉnh lại, hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, trong không gian tối đen như mực ngay cả khi đưa hai tay lên sát mặt cũng không tài nào nhìn rõ, cảm giác tĩnh mịch xung quanh mang cho lòng hắn một sự sợ hãi không tên, cố gắng đè nén cảm giác bất an trong lòng, Trần Hải khẻ thì thầm.
"Kiếm linh, ngươi có ở đây không, kiếm linh"
Mặc cho Trần Hải kêu gọi, kiếm linh cũng không đáp lại, dù triệu hồi kiếm ra tay vẫn như cũng không có tác dụng gì, đúng lúc Trần Hải tuyệt vọng thì trong cơ thể hắn bắt đầu phát sáng, ánh sáng vàng chói rọi đặc biệt nổi bật giữa bóng tối xung quanh, rồi một mảnh vỡ chấm sáng bất ngờ từ cơ thể hắn bay ra, nó phiêu phù trước mặt Trần Hải.
Dưới cái nhìn không thể tin được của đối phương, chấm sáng từ từ phóng đại, cuối cùng hiển hóa ra hình người, một Trần Hải khác từ ánh sáng tạo thành, thân mặc giáp tinh xảo đang mỉm cười nhìn hắn.
"Ngươi là".
Trần Hải giật mình như chính mình trước mặt, hơi nhíu mày suy nghĩ liền hiện ra một hình bóng quen thuộc, ngó xuống thanh kiếm của mình được mô phỏng lại dưới dạng ánh sáng bên hông một Trần Hải khác ngay trước mặt, hắn cuối cùng cũng thông suốt
"Là ngươi, người ta gặp trong giấp mơ lúc thức tỉnh, ngươi là người đưa thanh kiếm này cho ta ?"
Nói rồi cầm thanh kiếm đưa lên cao cao, đối phương nghe vậy mỉm cười gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Đúng vậy, thanh kiếm này tên là Vô Danh kiếm, là tùy kiếm th·iếp thân của ta, nhưng chúng ta gặp nhau cũng không phải giấc mơ, đó là thông đạo thời gian của ngươi, là một không gian biệt lập kỳ lạ chính ta cũng không giải thích được, là hiện thực cũng không phải hiện thực, nó là khả năng đặc biệt của ngươi, của ta, của tất cả chúng ta, nói cho dễ hiểu thì thế giới của ngươi không phải gọi nó là ... năng lực thức tỉnh sao".
"Năng lực thật sự của ta sao"
Trần Hải như lọt vào trong sương mù, hắn thì thào tự nói, rồi như bừng tỉnh, nhìn thẳng vào đồi phương.
"Vậy người, ... chẳng lẽ chính là ta sao ? "
"Ta không phải ngươi"
Đối phương bỗng nhiên bật cười, cởi bỏ xuống áo giáp lộ ra một thân tràn đầy vết sẹo, trên cơ thể do ánh sáng ngưng tụ hình thành những vết chém đen kịt vô cùng rõ ràng, hắn mỉm cười nhìn Trần Hải.
"Ta là ta, là nguyên soái của đế chế Amitis vĩ đại, là kẻ thủ hộ thần điện đời thứ 99, ta là Vô Danh, là người phụng sự vĩnh cữu, là cận vệ cả đời của nữ hoàng Charlotte thần thánh, ta là ta, ta không phải là ai hết".
Nghe đối phương tự biên tự diễn, Trần Hải cũng không biết đang suy nghĩ gì, hằn nhìn vào Vô Danh hiếu kỳ hỏi.
"Làm sao ngươi lại từ trong cơ thể ta xuất hiện".
"Ta vốn đã không còn tồn tại từ lâu".
Vẻ mặt hắn bỗng chốc sa sút, nét u buồn in trên gương mặt không rõ ràng, ánh sáng chập chờn như thể hiện tâm trạng không hề bình tĩnh, hắn hít sâu một hơi bình thản nói.
"Đây là một mảnh vỡ ký ức của ta mà thôi, thời điểm ta đưa ngươi thanh kiếm, cũng là thời khắc ta không còn trên vũ trụ này, cùng lúc ngươi tiếp nhận kiếm cũng là lúc ngươi tiếp nhận mảnh ký ức này".
Đang nói hắn hơi dừng lại, vẻ mặt biến thành vô cùng nghiêm túc, nhìn thẳng Trần Hải giọng uy nghiêm.
"Ngươi có nguyện ý tiếp nhận truyền thừa của ta, cũng như sẽ tiếp nhận cả nhân quả của ta, ngươi có dám đánh cược tính mạng của mình".
Tiếng nói to làm Trần Hải giật mình, hắn hoảng hốt như thấy được gì đó, hắn nhớ lại đôi mắt đỏ tràn đầy tà mị trong không gian kia, hồi tưởng áp bức linh hồn khủng kh·iếp trong giây phút ngắn ngủi đó, tiếp nhận điều đó, có phải hắn cũng tiếp nhận cả kẻ thù mà đối phương không thể chiến thắng, liệu hắn có làm được không. Nhưng nếu hắn nói không, hắn biết tất cả những gì mình được ban tặng, bao gồm cả thanh kiếm trong tay và kiếm linh ngủ say bên trong đều sẽ tan biến.
Thứ sức mạnh nghiền áp hắn đã trải nghiệm thật như một liều thuốc độc, muốn từ bỏ đâu dễ dàng vậy, dù hiện giờ kiếm linh ngủ chưa thức tỉnh nhưng đó là thứ sức mạnh hiện hữu mà sớm muộn gì hắn cũng sẽ sỡ hữu, nhớ lại cảm giác đau đớn khi biết mình thức tỉnh cấp F, hồi tưởng lại cảm giác bất lực trên cây Địa Đàng, rồi đột nhiên một gương mặt xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt, qua tất cả, bóng hình đó như ánh sáng chiếu sáng cho cuộc đời cô độc của hắn, tất cả đều không quan trọng bằng lời hứa với nàng.
"Anh sẽ bảo vệ em".
Đánh đổi có là gì, sức mạnh để bảo vệ những gì quý giá nhất mới là thứ quan trong, hắn đã mất quá nhiều thứ, không đủ sức bảo vệ cha mẹ, bất lực nhìn em gái ra đi trong tay mình, hắn, không muốn mất thêm ai nữa, dù cho phải đánh đổi bằng cả mạng sống của mình.
Trần Hải quyết tâm, ánh mắt kiên định nhìn Vô Danh, ngữ khí chắc nịch đáp
"Ta đồng ý".
"Ngươi có chắc không".
Vô Danh cười quỷ dị nhìn hắn
"Nếu ngươi tiếp nhận, nó sẽ săn lùng ngươi"
Trần Hải không chút nghĩ ngợi gật đầu
"Ta có thứ cần bảo vệ, ta cần sức mạnh, nếu nó là kẻ thù của ngươi, sớm hay muộn cũng sẽ đến tìm ta, dù có hay không truyền thừa từ ngươi"
Hắn nhìn thẳng vô danh, ánh mắt sâu thẳm.
"Ngươi là quá khứ của ta, là kiếp trước hay là bản sao ở thế giới song song cũng như nhau, ta và ngươi có một mối liên hệ vô cùng đặc thù, nếu sinh vật đó bặt gặp ta"
Trần Hải mở miệng cười nhạt.
"Nó cũng sẽ không bỏ qua cho ta".
Nhìn Trần Hải cười, Vô Danh cũng hơi bất ngờ, hắn nhếch mép nở nụ cười khô khốc.
"Thú vị lắm, quả đúng là kiếp sau của ta, dù có khác biệt về ký ức và trải nghiệm nhưng những tính cách cốt lõi cũng sẽ không thay đổi".
Ngước mắt nhìn xa xa, vào trong bóng đen vô hạn, hắn như hồi tưởng thứ gì đó.
"Hi vọng, ngươi có thể thoát khỏi gông xiềng này, thứ mà chúng ta chưa bao giờ vượt qua".
"Ý ngươi là".
"Thời gian sẽ cho ngươi câu trả lời".
Vô Danh bước lại gần, đưa tay chạm vào người Trần Hải, cơ thể hắn bắt đầu phân ra thành vô số luồng bụi ánh sáng dần dần dung nhập thể nội đối phương, Trần Hải vẫn bình thản, hắn biết Vô Danh không có ý gì hại mình, nếu muốn làm ngay từ đầu đã có thể, dù sao đối phương thần bí như thế, hắn chỉ là một thức tỉnh giả yếu đuối có thể làm gì được.
"Đây là".
Bóng đen xung quanh Trần Hải bắt đầu tan biến, mặt trời phía xa dần mọc lên, hắn thấy mình, bản thân đang tự động di chuyển, tựa như một người trong giấc mơ dù quan sát hết thảy lại không tài nào không chế được cơ thể mình.
Sợ hãi thoáng qua cũng biến mất rất nhanh, hắn thấy mình trên một võ trường cũ xưa, xung quanh là các kiến trúc lạ mắt, từ đằng xa một người đàn ông trung niên phục sức kỳ lạ bước tới.
"Vô Danh nay con luyện tới đâu rồi".
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.