Vạn Giới Tai Ương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Ký Ức
Giờ phút này trong võ trường rộng lớn đã đứng đầy người, mỗi người đều tinh thần hăng hái, ý chí sôi trào, khắp võ trường đã được dựng lên năm đài đài thi đấu, mỗi đài đều có rất đông người, có là người chuẩn bị thi đấu, cũng có các học đồ khoá dưới quan sát lấy kinh nghiệm.
Còn chưa gặm hết ổ bánh mì khô cằn, người đàn ông trung niên đã thúc d·ụ·c hắn đứng lên, cùng lúc đó cửa võ trường mở ra, một vài thiếu niên thiếu nữ mặc trang phục tương tự Vô Danh bước vào, bọn họ cười đùa hí hửng bước tới, lúc ánh mắt Vô Danh vô tình chạm vào ánh mắt bọn họ, Trần Hải hắn phát hiện những ánh mắt kia đều lóe lên vẻ khinh miệt, cùng lúc đó một ngọn hỏa diễm giận dữ bắt đầu nhen nhóm trong lòng hắn.
"Tại sao ta có cảm giác người này vô cùng quen thuộc, cảm giác ấm áp này là sao"
"Con quỷ nó chứ, tên Vô Danh này yếu quá đi, đau c·hết ta rồi"
"Câu không nên liều mạng như thế".
"Nhìn kìa, là tên mồ côi mà sư phụ nhặt về từ di chỉ cổ đó, nghe nói là tên vô dụng, sống cùng sư phụ lâu như vậy, một bộ Thiên Tằm Kiếm quyết còn chưa luyện xong" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nghỉ đủ rồi, luyện tiếp thôi"
"Sai rồi, ta nói với con bao nhiêu lần hả, xuất kiếm phải nhanh, mạnh, hiểm"
Mang theo không hiểu Trần Hải cứ thế nhập vai vào Vô Danh, xuân đến thu đi hắn không biết đã luyện tập bao lâu, thời gian cũng dần qua,một năm, hai năm, mãi đến ngày hôm nay, sư phụ đứng trước mặt hắn mỉm cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sau ngày mai con sẽ tốt nghiệp, ta đã nhờ người quen ghi danh con vào học viện Ma Pháp hoàng gia"
Đám người phía dưới cười ầm lên, David trên đài lúc này mới định thần, nhìn Vô Danh bất lực đứng trên đài, hắn thầm hối hận lúc đó hoảng quá nên hành động thiếu suy nghĩ, nhìn thiếu niên đối diện hai mắt lóe lên vẻ oán độc.
"Thật kỳ lạ, nếu ông ta đã quan tâm Vô Danh như thế tại sao lại để mặc hắn bị cô lập, chọc ghẹo"
"Ha ha đúng thế, nghe nói hắn muốn trở thành Ma Kiếm sư đấy, kiếm pháp cơ sở còn không ra hồn mà còn bày đặt kiêm tu cả ma pháp đúng là trò cười"
Một cảm giác đau đớn lan tràn khắp ngực, Trần Hải đau đến muốn chửi ầm lên nhưng không thể làm gì, bên ngoài David vốn đang hả hê trước thắng lợi bỗng biến sắc, gương mặt non nớt đối diện mình đang nở nụ cười dữ tợn, hắn hoảng hốt muốn rút kiếm ra lại phát hiện kiếm đã bị đối phương giữ chặt, một thanh kiếm không nhanh không chậm chém về phía mình, bản năng sợ hãi làm hắn run rẩy, ý chí cầu sinh làm hắn bật thốt lên
"Cái gì, David thế mà thua rồi"
"C·hết tiệt Vô Danh, làm ta mất hết mặt mũi"
"Nhưng còn hai vòng nữa mới kết thúc vòng loại, cậu. .."
Từ xa xa tiếng bàn tán không nhỏ truyền vào tai hắn, Trần Hải cảm giác Vô Danh trong lòng giận dữ ngày càng đậm, nhưng cuối cùng hắn cũng không tiến lên, lủi thủi cầm lên kiếm gỗ bước tới mộc nhân bằng gỗ bắt đầu múa kiếm, Trần Hải cũng bắt đầu nhập tâm vào bộ kiếm pháp, theo cơ thể Vô Danh dần cảm thụ bộ Thiên Tằm Kiếm quyết này. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không có việc gì".
"Không sao chỉ v·ết t·hương nhẹ, đối thủ kế tiếp chắc gì tớ đã xui xẻo gặp phải đối thủ mạnh như vừa rồi, hơn nữa cậu nghĩ tớ đã xuất toàn lực".
"Đúng thế nha, kiếm của hắn cũng là hàng thượng phẩm, làm từ nham thạch vùng núi lửa nổi tiếng phương bắc, khả năng chuyển hóa hỏa nguyên tố rất cao, e là tên Vô Danh thảm rồi"
"Sư phụ, con sẽ không để người thất vọng"
Hôm này là ngày tốt nghiệp của lứa học trò thứ 15 của ông, ngay cả người trong hiệp hội kiếm sư cũng tới, đây như bài kiểm tra chính thức, người vượt qua sẽ được cấp thẻ chứng nhận của hiệp hội, vô cùng vinh quang.
"Khốn nạn, là đám nhà nam tước John, lũ bây chờ đó đi".
***
Y sĩ từ viện y thuật hoàng gia tay nghề rất tốt, mộc hệ pháp thuật gia trì ôn hòa rất nhanh v·ết t·hương liền khép lại, Vô Danh thản nhiên đối mặt không kêu la tiếng nào, bất qua vì chảy nhiều máu nên môi hơi tái nhợt, được mấy vị đồng bạn thân thiết dìu xuống.
Xung quanh lôi đài người cổ vũ rất đông đều là học trò trong võ quán, bọn họ vừa reo hò vừa bàn tán sôi nổi, trên lôi đài Trần Hải chật chật không chịu nổi trên người v·ết t·hương vô số, hỏa khí nóng bỏng tuy không đánh trúng mà chỉ cần xẹt ngang qua cũng đủ làm da thịt hắn đau rát. Trong đầu Trần Hải ầm ầm chửi vang.
"Không sao, chỉ là v·ết t·hương nhẹ nhưng thiếu gia không nên liều mạng như thế"
Dường như ngay cả tâm tính, suy nghĩ cảm xúc của Vô danh cũng tác động ngược lại Trần Hải, hắn bắt đầu có chút lo lắng mình sẽ bị ảnh hưởng, cố dằn lại cảm giác bất an, Trần Hải tự nói với mình.
Do đã có cơ sở kiếm pháp cơ bản từ trường học, hắn thấm nhuần bộ kiếm pháp này rất nhanh. Trần Hải cũng để ý thấy sư phụ, tuy ông ta đang hướng dẫn những học trò khác nhưng ánh mắt thi thoảng sẽ nhìn sang bên này, trong ánh mắt đầy triều mến,
"Ta đầu hàng". (đọc tại Qidian-VP.com)
"Là hắn nhát gan, tên kia đã nỏ mạnh hết đà, chỉ cần bỏ kiếm rời xa thì không cần đánh nữa vẫn thắng"
Muốn phủi v·ết t·hương mà không thể làm gì, Trần Hải chỉ có thể cắn răng cảm thụ đau đớn mà cơ thể này đang gánh. Đúng lúc này, kiếm quang kèm hỏa diễm nóng rực ập tới, Vô Danh thấy thế không những không tránh mà còn cười gằn, Trần Hải thấy vậy hết hồn, tên này không phải muốn.
Lúc này, trên một đài thi đấu nằm ở trung tâm võ đường đang có hai bóng người qua lại, kiếm pháp như gió, thân hình như chim biến ảo giữa không gian nhỏ hẹp trên lôi đài, một kết giới vô hình được dựng lên, một người bị ép tới góc, đập lưng vào thành kết giới chỉ để lại vài gợn sóng li ti, dư lực rất nhanh đều bị trung hòa hết.
Hắn không nói tiếp nhưng Vô Danh hiểu rõ, mỉm cười trấn an bạn mình.
Chương 18: Ký Ức
"Ta là Trần Hải, Trần Hải, không phải Vô Danh"
Trên võ trường, người đàn ông trung niên bực bội nói, ông ta bước đến bên cạch Trần Hải, một tay bắt lấy tay hắn, cả người đè lên người hắn, hướng dẫn hắn động tác cần phải thực hiện. Sau khi dày vò mấy tiếng đồng hồ, Trần Hải tuy không cần điều khiển cơ thể này nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện những mệt mỏi mà cơ thể nay đang chịu đựng cũng tác động đến hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tớ không chỉ muốn qua vòng loại hoàn thành tốt nghiệp, tớ còn muốn vươn lên top 3, để không ai có thể xem thường tớ được nữa".
"Đây là con đường nó đã chọn, nếu chút nguy hiểm này còn không chịu được thì nói gì đến ước mơ của mình".
"Tên phế vật Vô danh đúng là xui xẻo, vừa bắt đầu đã gặp phải David, nghe nói hắn ta xuất thân tầng lớp quý tộc từ nhỏ đã kế thừa tổ tiên dòng màu cao quý, độ thân thiện với hỏa nguyên tố rất cao, nhìn thấy không, mỗi lần hắn vung kiếm đều có ánh lửa xẹt qua, đó là khả năng kết hợp hỏa nguyên tố với v·ũ k·hí, sát thương tăng lên phải gấp bội".
Robert không nhanh không chậm nói
***
Dù bị loại ngay từ đầu cũng không đáng sợ bằng cái danh hiệu "C·hết Nhát". David tức giận xoay người lườm đám người một cái, cả đám nhao nhao im lặng, duy chỉ có vài ba người vẫn tiếp tục hí hửng cười đùa, thấy David nhìn qua thì không chút yếu thế cười càng to.
Bên trong phòng nghỉ, vị trong tài vừa bước vào thì Robert đã bước tới, lão nhìn hắn như tùy hỏi, trọng tài đương nhiên biết ngài ấy nói ai, mỉm cười nói
Bạn thân nhất của hắn là Michael lên tiếng, hắn cảm thấy tên bạn ngốc mình quá liều mạng, chỉ là một bài thi tốt nghiệp không nên đánh cược mạng sống của mình như thế. Vô Danh biết bạn mình có ý tốt, hắn chỉ mỉm cười nói
Đám người phía dưới vốn đang xem kịch vui bỗng yên lặng, phút chốc liền vỡ òa.
Võ Đường tuy không phải võ đường nổi danh ở thánh thành Athen nhưng người sáng lập kiếm sư Robert từ mười lăm năm trước đã từng là kiếm thánh đỉnh cấp, tuy sau đó b·ị t·hương không thể sử dụng kiếm được nữa, nhưng danh vọng của ông không hề suy giảm, đối với một đế quốc sùng võ như đế chế Amitis người theo học rất đông, và chỉ những người có thiên phú nhất mới được ông nhận làm học trò của mình.
Nói rồi ánh mắt hắn hiện vẻ quyết tâm.
"Thì là quý tộc mà, người ta phải trân quý mạng sống của mình"
"Cậu không hiểu, tớ không bao giờ để người đó thất vọng"
Hai người nhìn nhau không nói gì, nhưng cả hai đều hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương.
"Nó không sao chứ".
Thấy kết giới giải trừ, hắn không tiếp tục đôi co, hừ một tiếng nhảy xuống lôi đài dưới sự hộ tống của cận vệ rời đi. Trọng tài cũng tiến lên quan sát thấy v·ết t·hương Vô Danh không quá sâu liền yên tâm phân phó y sĩ tiến lên c·ấp c·ứu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.