Vạn Giới Tai Ương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Mèo Nhỏ
Đám người còn lại nhìn nhau cùng gật đầu rồi lần theo v·ết m·áu trên mặt đất lao vào trong vùng núi đá, những cặp mắt đỏ của lũ Thạch Đầu khỉ sau khi hung thần Trần Hải rời đi lại sinh động một lần nữa, bất qua chưa kịp vui lâu bọn nó đã bị bọn người áo đen bất ngờ xuất hiện đánh tới thất điên bát đảo, tiếng khỉ la thảm thiết khắp vùng núi hoang vắng.
"Hy vọng ngươi có thể sống được"
Vừa bước ra khu vực núi đá, còn chưa để Trần Hải vui mừng lâu, trong rừng cây bên cạnh một bóng đen lao v·út ra. Trần Hải cảnh giác triệu hồi kiếm trong tay, ánh mắt ngưng trọng nhìn về bóng đen kia.
Lục tung ba lô may mắn vẫn còn hộp cứu thương dự phòng, Trần Hải lấy ra dụng cụ cầm máu đơn giản, vài loại thuốc trị ngoại thương rẻ tiền, với gia thân của hắn chỉ có thể chuẩn bị bấy nhiêu, ngoại trừ bản thân sử dụng không ít, còn lại đều cho mèo nhỏ đang nguy kịch.
"Tạm thời ở vài ngày chữa thương cho nó"
"Đến nơi rồi"
"Đùa mình sao".
Trời vừa sáng, Trần Hải lần này học khôn, nhờ quan sát con Thạch Đầu Khỉ đầu lĩnh leo lên cột cao quan sát, hắn mới nhớ mình cũng có thể làm chuyện tương tự, nhìn quanh quan sát, Trần Hải nhắm ngay một ngọn núi đá cao nhất trong phạm vi xung quanh.
Trên đường leo rất nhẹ nhõm, tổng thể năng lực cơ thể hắn đã vượt trội hơn người bình thường rất nhiều, leo trèo còn thuần thục hơn cả bọn khỉ, trên đường hắn leo, lũ khỉ Thạch Đầu nhìn thấy hắn như nhìn thấy sát tinh, rối rít rủ nhau bỏ chạy tứ tán, Trần Hải cũng lười đuổi theo, còn đống thịt dự phòng đủ để hắn ăn mấy ngày, kiếm thêm thịt cũng không cách nào bảo quản, Trần Hải cũng mặc chúng mà tiếp tục leo núi.
Một sinh vật dạng mèo vô cùng đáng yêu đang nằm trên mặt đất, trên người v·ết t·hương không ít, cả người mèo bị máu nhuộm đỏ cả bộ lông trắng toát. (đọc tại Qidian-VP.com)
May mắn thay hắn vẫn nhìn ra điểm cuối vùng núi đá này, sơ bộ ghi nhớ một lượt, Trần Hải trượt người trên vách bên thẳng đứng của ngọn núi, lên thì khó xuống với hắn lại nhẹ nhàng hơn nhiều, theo vài ba động tác đơn giản, Trần Hải đã đứng trên mặt đất, ước lượng tính toán một chút phương hướng, hắn nhắm về một phía chạy đi.
"Meo meo"
"Meo meo"
Ngay lúc này, bên ngoài vùng núi đá, bìa rừng cây có mấy bóng đen xuất hiện, bọn họ nhìn v·ết m·áu trên mặt đất ánh mắt đầy vẻ cuồng hỉ, một người trong số đó nhìn huyết nguyệt trên bầu trời gấp gáp nói.
"May cho ngươi rất giống với một con mèo mà ta từng nuôi đó"
Một đêm trải qua trong yên bình, đây có thể xem như lần đầu tiên trong mấy ngày nay, ban đêm rất yên tĩnh, lũ Thạch Đầu Khỉ còn lại sợ hãi trốn xa hắn, gần như quanh người Trần Hải không có một cặp mắt đỏ nào rình mò bản thân.
Chương 24: Mèo Nhỏ
"Mèo nhà sao".
Đỉnh núi nhọn gồ ghề ít chỗ để chân, nhưng với thân pháp của mình hắn vẫn nhẹ nhàng đứng nghiêng trên đỉnh núi nhọn, mắt nhìn xa xa, xuyên qua biển mây mịt mù hắn có thể quan sát toàn cảnh xung quanh, một khu rừng xanh biếc trải dài ngút ngàn hết cả tầm mắt, xa xa đều là rừng cây bao phủ hoàn toàn không tìm thấy dấu vết loài người.
Một lúc lâu sau vẫn không thấy có gì khác thường, Trần Hải mới thoáng yên tâm, tuy vậy kiếm vẫn không thu hồi, cứ thế tiến lên chậm rãi quan sát con vật đang nằm thoi thóp trên mặt đất.
Thời thế đổi chiều vốn là chuyện thường tình ở nhân thế, từ tình cảnh bị đuổi g·iết Trần Hải cuối cùng cũng có thể lật ngược thế cờ, trở thành kẻ săn mồi.
Mà lúc này trong động Trần Hải đang ở, một chuyện kỳ lạ phát sinh, chỉ thấy không khí dường như bị cuốn lại, cuồng phong theo hình xoắn ốc bốc lên cao, một cổng không gian nhỏ chỉ cao tầm hai mét bất ngờ xuất hiện, cùng lúc đó, mèo nhỏ trong ngực Trần Hải cũng phát ra hào quang màu trắng nhu hòa, nó nâng mèo nhỏ lên cũng thuận tiện nâng cả Trần Hải lên theo.
Bóng đêm yên tĩnh của vùng núi đá điều hiêu, những cặp mắt đỏ run sợ trốn sâu vào trong các hốc núi, nép mình trên các vách đá cheo leo, Lúc này bên bờ suối nhỏ, trên đống hoang tàn của bãi cắm trại, Trần Hải kéo lê xác của con Thạch Đầu Khỉ to lớn tạo thành một vệt máu dài trên mặt rêu xanh.
"Con trai chạy đi, đi nhanh đi"
"Tại sao, sao ai cũng bỏ ta mà đi rồi, miu miu ngươi không được rời bỏ ta" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn mèo nhỏ đau đớn nhăn mặt trong ngực mình, Trần Hải đưa tay khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại bị máu tươi đông khô lại, ánh mắt đầy vẻ hoài niệm.
....
"Con trai, nhìn xem đáng yêu không, đây là món quá sinh nhật cha mẹ dành cho con" (đọc tại Qidian-VP.com)
Dòng suối nhiễm đỏ máu tươi của con khỉ xấu số, Trần Hải cũng lần đầu tiên được nếm thử vị thịt dị thú cấp 2, điểm tỉnh lục gần như gấp 3 lần thịt dị thú cấp 1, bất qua số lượng tỉnh lực cần thiết đã tăng gấp mười lần, lấy số tỉnh lực ít ỏi này thật sự không thấm vào đâu.
Tiếng mèo yếu ớt kêu lên đánh thức Trần Hải khỏi giấc mộng ban ngày hoang đường, hắn nhìn mèo trắng trên đất, lòng dãy dụa một lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống, mang theo mèo nhỏ quay trở lại vùng núi đá, so với bên kia rừng cây nguy hiểm không biết, hắn vẫn thiên hướng vùng núi đá quen thuộc này.
Hai tiếng đồng hồ sau, Trần Hải cuối cùng cũng nhìn thấy màu xanh của cây cối hiện ra xa xa, lòng Trần Hải thầm vui vẻ, bị vây trong không gian bốn mặt núi đá trắng xóa suốt mấy ngày nay cũng đã quá đủ với hắn rồi, bước chân tang tốc dần bỏ vùng núi đá lại phía sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết nó có mang mối nguy hiểm hay phiền phức nào không, Trần Hải vốn cứ định bỏ đó rồi rời đi, bất quá nhìn con mèo này, ánh mắt hắn hiện vẻ không nỡ, không phải vì thương sót cho lũ dị thú, trong vùng núi đá vôi, hắn đã không biết g·iết c·hết bao nhiêu con Thạch Đầu Khỉ, chỉ là khi nhìn thấy sinh vật dạng mèo này, bất giác làm Trần Hải nhớ về quá khứ, một quá khứ đã phủ bụi rất lâu trong tâm trí hắn.
Trần Hải bắt đầu thu dọn, sơ chế chút thịt dị thú cấp 2 còn lại, ít nhất bảo quản vài bữa vẫn đủ, sau khi đột phá sức ăn của hắn cũng lớn hơn, một ngày nếu sử dụng thịt dị thú cấp 2 hắn có thể kiếm được tận hai mươi điểm, hắn tuy không biết giới hạn năng lực hấp thu của các thức tỉnh giả cấp 2 khác nhưng hẳn hắn cũng thuộc dạng có thiên phú về phương diện này.
"Nhanh lên, phải mau tìm thấy huyết nguyệt miêu, nếu để nó hồi phục, nó chắc chắn sẽ chạy trốn vào Nguyệt cảnh, đến lúc đó cơ hội chúng ta vào trong đó sẽ tan biến"
....
Dưới một lực lượng vô hình, cả Trần Hải và mèo nhỏ đồng thời bị hút vào cổng không gian, cổng kia đóng lại, không gian khôi phục như cũ, chiếc chuông nhỏ Trần Hải treo lên vẫn đung đưa nhẹ theo gió, dường như không hề quan tâm chủ nhân đã không còn ở đây.
***
Sinh vật này gần như tương tự giống mèo nhà được nuôi làm thú cưng trong các cứ điểm, Trần Hải chỉ nhìn thoáng qua, nghi vấn bỏ qua một bên, hắn cẩn thận quan sát động tĩnh rừng cây xa xa, sinh vật này b·ị t·hương nặng như vậy, hẳn là bị loài vật nào đó đuổi g·iết, không chừng bọn chúng còn ở phía sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.