Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 25 : Giấc Mộng Hoang Đường

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25 : Giấc Mộng Hoang Đường


"Ta cảm thấy nó có thiên phú võ thuật không kém, nhất là kiếm thuật, sao lão Robert lại để hắn vào đây"

Bước trên thông lộ của những vì sao, Trần Hải cảm giác không thời gian trôi đi rất nhanh, hắn đã đi qua những thiên hà không biết tên, chiêm ngưỡng sự huyền bí của lỗ đen khổng lồ, cả sự c·hết đi của một ngôi sao khổng lồ khi vật chất bị chính cơ thể mình nuốt chửng, hắn có thể nhìn thấy sự hình thành của những vì sao, những đám mây bụi khổng lồ khuếch tán vào nhau, hắn cũng bắt gặp một hành tinh đáng thương đang bị một lỗ đen thôn phệ, vật chất hình thành các dãi bụi phát sáng không lồ cuộn xoáy vào hố đen hình thành một sợi chỉ sáng chói tuyệt đẹp.

Nói rồi hắn cởi ra áo bào ma pháp, run rẩy lấy xuống huy hiệu mà mình tha thiết mơ ước, nhắm mắt cố nén xúc động trong lòng, gấp gọn cả hai rồi đặt lên mặt bàn, cúi đầu chào vị lão giả đáng kính, xoay người dứt khoát rời đi. Nhìn bóng lưng cô độc kia đẩy của bước ra, lão giả bùi ngùi.

Vô Danh lang thang trên con đường lát đá nhộn nhịp của thánh thành Athen hào nhoáng, người đến người đi náo nhiệt xen kẽ những cỗ xe ngựa xa hoa qua lại tấp nập, những cửa hàng hai tầng bầy quầy trước cửa nhộn nhịp khách hàng ghé thăm.

"Sao ngươi có thể đến được đây" (đọc tại Qidian-VP.com)

Vô Danh trong lòng ấm áp, nhưng phần nhiều là xấu hổ cùng không cam lòng, bất quá hắn lại chỉ có thể cúi đầu.

"Là một đứa trẻ tốt, đáng tiếc không có thiên phú pháp thuật".

"Đây là".

"Cảm, cảm ơn anh"

"Nhóc không sao chứ" (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng bước tới cúi người dịu dàng nhìn cậu nhóc đang nép mình sợ hãi bám lấy quần Vô Danh, đưa tay vuốt ve con kỳ lân nhỏ đang run rẩy trong ngục đứa bé, mỉm cười dịu dàng.

"Vẫn chưa đến lúc"

"Ta và sư phụ con là bạn thân, dù rất muốn giúp nhưng luật của học viện đã quy định rõ ràng, ta rất xin lỗi"

Tỉnh lại từ trong chính giấc mộng của mình, hoang đường đến hắn cũng phải giật mình, cảm giác đã trải qua một giấc mộng trong chính giấc mộng của mình, Trần Hải mở mắt, vẫn không có mèo nhỏ trong tay, không gian kỳ lạ quen thuộc xuất hiện, những tấm màn chiếu dần hiện ra.

Lão vuốt vuốt bề mặt pháp trượng trong tay, mắt đổi sang vẻ hồ nghi.

"Không, không có gì". (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cậu bé không sao chứ, là lỗi của ta không nên chạy quá tốc độ như vậy" (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu bé vô thức gật đầu, rồi rất lễ phép cúi đầu với Trần Hải.

Nàng ta nhìn bộ dạng Vô Danh che miệng cười khẽ, dẫn theo hai nữ hầu dưới sự hộ tống của cận vệ quay về xe ngựa, người đội trưởng lúc này mới bước tới, lấy ra một bọc nhỏ đưa vào trong tay Vô Danh. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Người nhà nhóc đâu ?".

Nhận ra trang phục đội cân vệ hoàng gia, hắn có chút câu nệ thấp giọng trả lời

Bên cạnh người qua đường dừng bước, cảnh tượng thoáng chốc sôi trào, đằng xa một mỹ nhân thướt tha trong bộ váy dài, cao quý thánh khiết không thuộc nhân thế, nàng mang nụ cười đầy tự tin, hai mắt hơi híp, dấu ấn bán nguyệt giữa tráng kết hợp với vòng trang sức rủ xuống tạo nên nét quyến rũ kỳ lạ.

"Cậu không sao chứ"

"Không ngờ lại trở lại nơi đây"

Nhưng dường như có sự khác biệt, những tấm màn chiếu như có ý thức tự động rời xa khi bước chân hắn đến gần, chỉ có một tấm màn quen thuộc không từ chối hắn, cơ thể Trần Hải lại gần, hình ảnh Vô Danh xuất hiện không làm hắn ngạc nhiên, một lực hút vô hình xuất hiện, cả cơ thể Trần Hải vô thức bị kéo vào, biến mất trong hình chiếu sống động này.

Trong giây phút nguy hiểm, Vô Danh gần như không suy nghĩ lao ra, lấy tốc độ tối đa ôm lấy đứa bé băng ngang qua lòng đường rộng rãi, lúc dừng lại đã đứng bên kia vỉa hè, hắn cùi người sờ lên đầu cậu bé còn chưa hết hãi hùng

Chương 25 : Giấc Mộng Hoang Đường

"Công chúa, người người không cần như thế".

"Đây là thành ý của công chúa".

***

Trong lúc suy nghĩ vẫn vơ, một bóng hình bé nhỏ đẩy nhẹ người hắn lao ra khỏi vỉa hè, cùng lúc đó có tiếng ngựa hí truyền tới, theo bản năng Vô Danh quay đầu, một đứa bé tầm 10 tuổi đang ngơ ngác ôm một con kỳ lân nhỏ trong ngực, phía trước không xa một cỗ xe lộng lẫy do bốn con ngựa hai sừng điều khiển đang phi nước đại, bên cạnh còn có hàng dài kỵ bình hộ tống đang mở đường.

Lần đầu tiên trong suốt mấy ngày căng thẳng chẳng thể ngủ yên giấc, Trần Hải lần đầu tiên chìm vào một giấc ngủ sâu thật sự, trong giấc mơ chính mình hắn bỗng xuất hiện trong một không gian thật kỳ lạ, một đường hầm tối đen, một thông đạo trong suốt nối liền cả vũ trụ bao la, những vì tinh tú chói sáng bao phủ xung quanh, những đám mây bụi không lồ lóe sáng trong đêm đen, đôi khi sẽ có những vật thể sượt qua trên đầu hắn, có thể là một ngôi sao băng, một thiên thạch khổng lồ.

Trần Hải có chút chần chừ, chân muốn bước lại thôi, thông đạo vẫn tiếp tục, dường như đã thành một không gian độc lập không hề bị ngoại giới ảnh hưởng, cuối thông đạo có một bóng người, nhỏ bé cô đơn giữa cảnh sắc xung quanh, theo bước chân ngày càng gần bóng người ngày càng to lớn, dường như đã to đến vô hạn tưởng tượng mà trí óc Trần Hải có thể quan sát được, đến khi tầm nhìn hắn chỉ còn một bóng trắng trên một góc cơ thể của sinh vật dạng người này, Trần Hải dừng lại, sự nhỏ bé khiến lòng hắn sinh ra sự kính sợ, yếu ớt cùng tự ti.

"Là con vô dụng, ở học viên ba năm vẫn không cách nào thân cận nguyên tố pháp thuật, đã cô phụ sự kỳ vọng của người và sư phụ con"

Hắn ngạc nhiên phát hiện những công trình nhân tạo của những nền văn minh vượt trội, những giống loài du hành xuyên suốt vũ trụ trên những con tàu không gian khổng lồ, có khi cả những chủng tộc cường hoành có thể thoải mái đi lại giữa vũ trụ khắc nghiệt mà không cần một sự trợ giúp nào, những sinh vật này cứ vậy lướt qua người hắn mà không hề biết có một người đang quan sát mình, hay có lẽ bọn hắn chỉ là ảo ảnh trong tưởng tượng của chính hắn.

Trần Hải cứ thế bước đi, ra xa dần những thiên hà trẻ tuổi, ngày càng bước tới rìa vũ trụ, nơi tinh tú dần thưa thớt, bóng đen tăm tối cùng những hành tinh cô độc chìm trong bóng đen của lạnh giá tột cùng, hắn tới rồi ranh giới cuối cùng của vũ trụ chăng ? ở cuối tầm nhìn mà hắn có thể quan sát một tấm màng che chắn ngăn cách kéo xa mãi, chúng dường như v·a c·hạm để ngăn chặn một vũ trụ đang dãn nở, những sóng xung kích lan tràn khắp mọi nơi, những hạt bụi vật chất mang năng lượng v·a c·hạm bắn tung tóe, cảnh tượng như quá trình sẽ không có hồi kết, chỉ có một khu vực hỗn loạn trần đầy năng lượng cuồng bạo.

Vô Danh tâm tình tốt lên không ít, làm được một việc tốt khiến lòng hắn cảm giác thoải mái nói không ra lời, đây có vẻ là sự thỏa mãn của lương tâm mà sự phụ hay nói sao.

"Thưa ngài, không có việc gì"

"Nhìn kìa, là trưởng công chúa, thì ra là xe ngựa của người"

"Anh bạn này, cảm ơn cậu, nếu không ta rất có thể đã gây ra một việc làm khiến mình hối tiếc cả đời"

"Hì hì".

Giọng nói hư ảo như tiếng thì thầm của vũ trụ vang lên như tiếng vọng từ quá khứ, âm thanh chấn động không gian chập chờn như sóng biển, Trần Hải cảm giác một sức mạnh vô hình như muốn đánh tan hắn thành mảnh vỡ, hắn sợ hãi, cơ thể hư ảo dần tan biến.

***

Vô Danh gặp công chúa khách khí như thế thì bị dọa cho sợ, tay chân luống cuống.

Vô Danh hỏi tiếp, còn chưa nói xong, phía sau xe ngựa xa hoa đã dừng lại, hai hàng kỵ binh cũng xuống ngựa, một đội trưởng mặc giáp bước tới bên cạnh Vô Danh.

Sau nhiều phen từ chối bất thành, hắn cũng đánh nhận lấy, mở ra xem thì phát hiện ngoại trừ tiền đồng còn có rất nhiều ngọc bảo quý giá, lúc này người nhà cậu bé cũng tới, rối rít cảm tạ Vô Danh, trách móc cậu bé vài câu, rưng rưng lệ rời đi.

Nói rồi nàng quay sang nhìn Vô Danh khẽ thi lễ.

"Trở về đi".

Trần Hải mở mắt, một lần nữa hắn trở thành Vô Danh, trên người khoát một bộ trang phục học viên học viên ma pháp hắn hằng mơ ước nhưng Trần Hải lại cảm thấy trong lòng Vô Danh nặng nề vô cùng, trước mặt một vị lão giả nở nụ cười hiền lành, áo khoát dài kéo lê trên mặt đất, tay lão cầm một pháp trượng đính một viên đá nhốt một ngọn lửa màu cam đang hiển hóa ra hình một đầu hổ uy nghiêm, lão hiền lành tiến tới vỗ vai Vô Danh thở dài.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25 : Giấc Mộng Hoang Đường